Cô Ấy Rất Không Vui!


Sau khi ra khỏi công ty, hai người đưa mắt nhìn nhau.
"Hi Hoà, em thật sự nắm chắc sao?"
"Không ạ." Lục Hi Hoà dứt khoát trả lời.
"Hả?" Vừa rồi cô đúng lý hợp tình như thế, giờ lại khiến Thái Nguyệt ngây ngốc luôn.
Lục Hi Hoà thấy cô ấy ngẩn ngơ liền cười, sau đó nghiêm túc nói: "Em thì không, nhưng anh ấy thì có nha."
Anh ấy?
Thái Nguyệt bừng tỉnh trong nháy mắt.

Mấy ngày nay bận rộn đến choáng váng luôn rồi, sao lại quên mất Kỷ Diễn! Đằng sau cô ấy có Kỷ Diễn nha, có Kỷ Diễn làm hậu thuẫn còn phải sợ gì sao!
Lục Hi Hoà thấy cô ấy đã phản ứng kịp thì nghiêm túc nói: "Nếu không có anh ấy em cũng sẽ không dứt khoát huỷ hợp đồng.

Nên chị yên tâm đi, chị Thái, nếu em muốn đưa chị đi đương nhiên sẽ không để chị chịu khổ cùng em đâu."
Thái Nguyệt thu hết bộ dáng nghiêm túc đó vào trong mắt.

Thật ra nếu phía sau cô ấy không có Kỷ Diễn, cô cũng sẽ cùng đi.

Trước kia khổ sở như vậy còn cùng nhau vượt qua được, giờ còn cái khổ nào mà không chịu được?
Hai người còn đang trầm mặc, bỗng nghe thấy tiếng xe cách đó không xa.

Lục Hi Hoà giờ mới nhớ ra Kỷ Diễn còn đang đợi mình.
Thái Nguyệt cũng nghe thấy, theo tiếng nhìn qua, là chiếc Maserati màu đen của Kỷ Diễn.
"Chị Thái, đi thôi, đưa chị về nhà trước."
Thái Nguyệt đi hai bước, bỗng nghĩ ra cái gì đó, nói: "Chị tự lái xe tới, không phiền em nữa, cứ đi trước đi.

Chờ chúng ta chuẩn bị xong rồi nói chuyện huỷ hợp đồng."
"Cũng được, vậy chị về nghỉ ngơi trước đi."
"Được."
Nhìn Thái Nguyệt đi xuống hầm gửi xe, Lục Hi Hoà mới đi về phía Kỷ Diễn, mở cửa xe ngồi vào.

"Sao rồi, họ không làm khó em chứ?" Kỷ Diễn lo lắng nhìn cô.
Cô không thắt dây an toàn mà nhào bổ vào người anh, cằm đè trên vai anh, ôm anh.

Dường như mọi sự bất an đều bị đánh đuổi đi hết.
Cô cũng thật sự suy nghĩ, nếu không có Kỷ Diễn, có lẽ cô cũng không dám cứng rắn huỷ hợp đồng như thế.

Có huỷ hợp đồng thì cũng không đưa Thái Nguyệt theo.
"Em huỷ hợp đồng với công ty rồi."
Giọng cô rầu rĩ, cũng không được vui vẻ, anh nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng.
"Huỷ thì huỷ, anh không tiếc rẻ đâu.

Tới với anh, anh cho em những gì tốt nhất."
"Chỉ là Em cảm thấy mất mát."
"Bình thường mà, em ở đó bao nhiêu năm, là bọn họ khinh người quá đáng, không phải do em."
Cô ngẩng đầu nhìn anh: "Nhưng em vừa nói chuyện huỷ hợp đồng với họ, không được thuận lợi lắm.

Em sợ họ sẽ không dễ dàng thả em đi."
Kỷ Diễn còn không biết tính cô sao, nói không tốt lắm chính là không tốt chút nào cả.
Anh nuông chiều xoa đầu cô: "Không thuận lợi thì không thuận lợi.

Em không cần lo lắng, anh sẽ bảo Tiêu Mính xử lý tốt.

Em chỉ cần lo chuyện huỷ hợp đồng, nếu họ không để em đi, anh sẽ có rất nhiều biện pháp để họ phải thả người."
Lục Hi Hoà nhìn anh, một dòng ấm ngập tràn trong lòng, lan phủ toàn bộ lồng ngực.

Cô dùng sức ôm anh thật chặt.
"Kỷ Diễn, có anh thật tốt."
Năng lực làm việc của Tiếu Mính rất nhanh.


Kỷ Diễn vừa thông báo hôm trước, hôm sau đã chuẩn bị xong đơn huỷ hợp đồng.
Căn cứ theo hợp đồng, Lục Hi Hoà không làm trái với điều lệ nào, nhưng cũng phòng ngừa Tinh Thượng lì lợm la liếm, Tiêu Mính chuẩn bị thêm phương án dự phòng.
Nếu Tinh Thượng dễ chịu ký giấy thả người, họ sẽ giải quyết chuyện này trong hoà bình.

Nếu không chịu thả, vậy sẽ đổi phương án giải quyết.

Dù sao thì cuối cùng người bị lột da ra chắc chắn không phải Thiên Ngu bọn họ.
Hôm sau Lục Hi Hoà đưa luật sư của đoàn luật sư Thiên Ngu đi theo để làm việc.
Lục Hi Hoà đặt đơn xuống trước mặt Trâu Mẫn Dư: "Trâu tổng, tôi đã chuẩn bị xong rồi, tiếp theo phiền anh ký tên thôi."
Trâu Mẫn Dư cũng không ngờ tới cô lại hành động nhanh như vậy, hôm qua mới nói hôm nay đã đưa luật sư tới.
Một hàng người này, toàn là luật sư có danh tiếng chẳng hề xa lạ.

Những vị luật sư Lục H Hoà đưa tới đầu là nhân tài kiệt xuất trong giới của họ, hơn nữa ai cũng biết họ là luật sư chuyên trách của tập đoàn điện ảnh Thiên Ngu.
Cô đưa tới cả đoàn luật sư của Thiên Ngu!
Vậy chẳng phải công ty cô chuẩn bị gia nhập sẽ là Thiên Ngu sao!
Trâu Mẫn Dư âm thầm kinh ngạc, cũng may ngay từ đầu anh ta không có ý định bám lấy cô không buông.

Anh ta nghĩ mình cũng không có năng lực này, đoàn luật sư của Tinh Thượng đúng là có chút danh tiếng trong ngành, nhưng làm sao so được với Thiên Ngu?
Hơn nữa vừa nhìn là biết họ có chuẩn bị mà tới, giờ trừ việc thoả hiệp thả người còn có thể làm gì?
Vì thế anh ta đưa tay lấy bút trên bàn rồi ký tên mình xuống, bình tĩnh đưa hợp đồng cho Lục Hi Hoà.
Cô thoáng nhìn anh ta ký, rồi đưa hợp đồng cho luật sư, sau đó nói: "Đúng rồi, đơn từ chức của quản lý Thái chắc anh cũng nhận được rồi."
"Đã nhận rồi, lần này các cô đều đi hết, tôi thật sự luyến tiếc."
Lục Hi Hoà cười cười không đáp lời.
Có lẽ là xấu hổ, Trâu Mẫn Dư khụ một tiếng, tiếp tục nói: "Thật không nghĩ tới tình nghĩa khách chủ của chúng ta lại tan nhanh như vậy.

Đúng là đáng tiếc, tôi còn tưởng chúng ta sẽ nắm tay tiến tới nữa."
"Đúng là đáng tiếc, nhưng thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn."

"Haizz, chung quy vẫn là duyên phận ngắn ngủi, tôi hi vọng về sau cô có thể đi xa hơn, bay cao hơn." Vừa nói Trâu Mẫn Dư vừa đưa tay tới.
Lục Hi Hoà đưa tay nhẹ nhàng bắt lấy, khách khí trả lời một tiếng.
"Tôi chúc công ty cũng như vậy."
Khách sáo xong, Lục Hi Hoà trực tiếp rời đi cùng đoàn luật sư.
Dọc đường đi, các nhóm nhân viên dùng đủ loại ánh mắt nhìn theo họ.
Có hâm mộ, có tiếc nuối, cũng có không cam lòng.
Nhưng từ nay về sau cũng không còn quan hệ gì nữa.
Ra khỏi công ty, Lục Hi Hoà chuẩn bị lên xe thì nghe thấy giọng nói có chút quen thuộc.
"Chị Hi."
Lục Hi Hoà xoay người, nhìn thấy Mạnh San San chậm rãi đi về phía mình.
Chuyện xảy ra đã được một thời gian, mà giống như từ đó về sau họ ít chạm mặt nhau hẳn.

Lần này gặp lại, Lục Hi Hoà cảm thấy cô ta gầy đi không ít.
Mạnh San San đi tới: "Chị Hi."
"Vết thương của cô không phải còn chưa khỏi sao, tới công ty làm gì?"
"Vì em sợ lần này không tới về sau sẽ không có cơ hội gặp lại chị."
Lục Hi Hoà nghi hoặc nhìn, cũng không tỏ thái độ gì.
Mạnh San San hơi do dự, rồi mở miệng nói: "Trong khoảng thời gian này em đã suy nghĩ rất nhiều.

Em cảm thấy cần phải tới xin lỗi trước mặt chị.

Thực sự xin lỗi làm chị phải thừa nhận chuyện vô duyên vô cớ.

Chị và công ty tới bước này, em cũng có trách nhiệm rất lớn.

Thực sự xin lỗi."
Nói xong, cô chính thức cúi người xuống.
Thật ra Mạnh San San nói cũng không hoàn toàn chính xác, chẳng qua cô ta chỉ là mồi dẫn thôi.

Bọn họ ngứa mắt cô cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.

Xét cho cùng, chuyện này chẳng liên quan bao nhiêu với cô ta hết, nói cho cùng cũng chỉ là bị lợi dụng thôi.
Nhưng mà tuổi còn nhỏ, giờ lại có thể biết rõ đúng sai, nói chung cũng là một chuyện tốt.

"Lời xin lỗi của cô tôi chấp nhận rồi.

Chuyện trước kia không cần nhắc lại, tôi rời đi không liên quan tới cô.

Đây là vấn đề giữa tôi và công ty."
"Chị Hi..." Mắt Mạnh San San có chút hồng.
"Được rồi, cô đừng khóc trước mặt tôi, tôi sẽ không an ủi đâu.

Cô về đi, nghỉ ngơi cho tốt, đừng để mình bị thương."
Cô cũng là một người khá kỳ lạ.

Nếu người khác có thái độ ác liệt, không lễ phép cô có thể chiến đấu đến đổ máu, khiến người ta không hạ đài được.

Nhưng nếu người ta khom lưng xin lỗi, cô lại không biết nên làm thế nào.
Nghe Lục Hi Hoà nói, Mạnh San San nghẹn ngào nén nước mắt lại, chân thành nói: "Chị Hi, cảm ơn chị."
Lần này Lục Hi Hoà không nói gì nữa, chỉ gật đầu nhẹ rồi lên xe.
Mạnh San San nhìn chiếc xe dần đi xa.

Lúc cô còn ở bệnh viện nghe được Như Mẫn nói chuyện cô ấy cùng Hà Phỉ phân tranh, liền rõ ràng.

Đều là Hà Phỉ lợi dụng mình làm đệm lót, trong lòng bèn thấy áy náy.
Cô vẫn luôn muốn tìm cơ hội xin lỗi Lục Hi Hoà, nhưng vẫn chưa xuống giường được nên không được phép xuất viện.
Thế nên kéo dài một ngày lại hai ngày, cho tới khi biết Lục Hi Hoà huỷ hợp đồng với công ty, liền không màng tới Ngô Như Mẫn khuyên bảo mà chạy tới.

Vốn còn sợ công ty sẽ làm khó, nhưng nhìn thấy biểu cảm đó là biết chuyện này đã được xử lý thuận lợi.
Hơn nữa mấy người luật sư bên cạnh vừa nhìn đã biết là luật sư lớn, như vậy việc phát triển sau này cũng không cần phải lo lắng.
Giờ cô an tâm hơn rất nhiều.

Tuy rằng thời gian ở trong làng giải trí không dài, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi này lại học được thứ trường học không dạy, chính là đạo đối nhân xử thế.
Trên thế giới này, không có tình thân thì sẽ không có tư tâm, có thể nói vì tốt cho cô nhưng không nhất định là tốt.
Chuyện tốt hay xấu, vẫn phải do tự mình nhìn nhận, tìm hiểu, trải nghiệm.
"Cô cho rằng cô làm như vậy sau này cô ta sẽ quan tâm tới mình sao?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận