Edit: Tròn
Beta: Cải Trắng
Sáng sớm hôm sau, Dung Thập cầm áo vest của Tưởng Hạc Dã leo lên chiếc Bentley màu đen trước cửa khu.
Cô mặc bộ đồ công sở màu trắng, đưa đồ trong tay cho Lâm Lộ, dặn dò rằng: “Đem ra tiệm giặt sạch đi.”
“Vâng, Dung tổng.”
Xe mới lăn bánh được mấy mét, Dung Thập đã đưa tay xoa huyệt thái dương.
Tối qua uống nhiều rượu nên giờ cô vẫn thấy hơi choáng.
Lâm Lộ vẫn báo cáo lịch làm việc hôm nay như thường ngày, xác định lại chính xác lịch trống của cô để khi đến công ty tiến hành sắp xếp cụ thể.
Cô ấy mới nói được một nửa thì đột nhiên chuông điện thoại vang lên.
Dung Thập hất cằm, tỏ ý bảo cô ấy dừng lại nghe điện thoại trước.
Lâm Lộ nói tiếng “xin lỗi” rồi nhấc điện thoại ấn nút màu xanh trả lời, giọng Hàn Việt bên kia nghe vội vã, âm điệu hơi cao truyền vào tai Dung Thập.
“Sao tôi không gọi được vào máy Dung tổng nhà cô thế?” Hàn Việt gọi cho cô liên tục mười mấy cuộc không được, còn tưởng cô xảy ra chuyện gì.
Nếu Lâm Lộ không nhấc máy chắc anh lái xe vọt đến nhà Dung Thập xem người còn không mất.
Dung Thập mặt mày lạnh tanh chìa tay ra, Lâm Lộ hiểu ý đưa điện thoại sang.
Cô hoàn toàn không bị tâm trạng của Hàn Việt tác động, chậm rãi “a lô” một tiếng.
Hàn Việt thở phào, nhưng cũng không quên trách móc: “Cậu hù chết tôi rồi!”
“Tối qua quên sạc pin.” Dung Thập lấy điện thoại trong túi xách ra xem.
Đúng như dự đoán, không lên hình.
Dung Thập tự thấy việc Hàn Việt mới sáng sớm đã cuống lên gọi điện cho mình không đơn giản chỉ vì không liên lạc được.
Cô khựng lại cỡ mấy giây rồi hỏi, “Có chuyện gì sao?”
“Xảy ra chuyện lớn rồi! Sáng nay tôi đến công ty mới biết, bảo sao tối qua không thấy Lục tổng đâu.
Hóa ra ngay từ đầu ông ấy đã không đến!” Hàn Việt càng nghĩ càn giận, nhịn không được thốt ra câu chửi tục, nói: “Ông ta với Lý tổng của bất động sản Hoàn Dương bàn về hạng mục khai phá Hằng Viên.”
Tối hôm qua, Dung Thập và Hàn Việt bận rộn chào hỏi mấy khách hàng, mục tiêu chính của họ là nhà họ Tưởng ở thành tây.
Lục tổng không ở đấy tất nhiên không làm gì được, hai người bọn họ cũng không cố gắng đi tìm ông.
Thì ra là cố ý để lộ tin tức.
Ngự Viên và Hằng Viên được xem là hai hạng mục quan trọng nhất của Kỳ thị trong năm nay.
Người phụ trách chính, chốt mọi thứ sau cùng không phải là Dung Thập.
Nhưng, vì giữ thể diện cho Lục tổng, cô không bác bỏ phương án này trước hội đồng quản trị.
Theo lý mà nói không nên gạt cô chuyện đàm phán, chiêu dương đông kích tây này thật sự làm người ta nghi ngờ mục đích chính của ông.
“Cậu nói gì đi chứ? Bước tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?” Hàn Việt thấy cô không lên tiếng, thầm nghĩ chẳng biết sao mình lúc nào cũng sốt ruột như kiến trên chảo lửa, còn cô lại luôn luôn giữ tỉnh táo.
“Không vội, chờ thêm chút nữa.”
Nghe cô nói vậy, Hàn Việt càng nôn nóng hơn, anh bắt đầu phân tích tính nghiêm trọng của vụ việc, “Dù Kỳ thị lớn mạnh cỡ nào thì cũng phải vay vòng vốn lưu động, nếu như hạng mục Hằng Viên khánh thành trước thì lúc đó cần số tiền rất lớn, đến lúc đó sẽ muộn mất!”(1)
(1)Chú thích của editor: Theo như kiến thức mình biết thì dù công ty lớn cỡ nào thì cũng không lấy hết 100% tiền của công ty đi đầu tư mà thay phải đó đi vay để thực hiện dự án, lợi nhuận sau khi trừ đi lãi vay và thuế sẽ được chia đều cho cổ đông.
Nếu công ty dùng hết tiền đi đầu tư thì khi công ty phát sinh vấn đề sẽ không có tiền để sử dụng.
“Cậu đừng quên, ông Lục mới vừa bác bỏ bản kế hoạch của dự án Ngự Viên.
Rõ ràng là ông ta cố ý.”
Dung Thập biết, lòng cô hiểu rất rõ.
Phân khúc khách hàng của Ngự Viên phần lớn là doanh nhân và giới tinh anh trong ngành.
Do vậy, dự án phải đảm bảo chất lượng xa xỉ đắt tiền, mà Hằng Viên chủ yếu khai thác phân khúc nhà ở bình dân, quy mô lớn, hai hạng mục sử dụng nhân lực, vật liệu và tài chính cũng không chênh lệch nhiều.
Mà Kỳ thị nhiều năm qua khai thác phân khúc biệt thự, về mặt danh tiếng thì tốt hơn nhiều so với những ngôi nhà giá rẻ.
“Vậy đi.” Dung Thập dừng một chút, sau đó đổi tay cầm điện thoại, ngả người ra phía sau, “Trưa nay mời Lý tổng một bữa.”
*
Tưởng Hạc Dã ở phòng thị trường đến trưa, giám đốc khom lưng cúi đầu với anh.
Có thể nhìn ra được căn phòng này đã chuẩn bị xong từ sớm.
Anh chỉ là phó giám đốc một bộ phận thôi nhưng văn phòng làm việc gần giống với phòng làm việc của tổng giám đốc Tưởng Tri Trầm trên tầng cao nhất.
Hôm nay Tưởng Hạc Dã mặc một bộ âu phục đơn giản, hai chân bắt chéo ngồi tên ghế sofa nhìn danh sách quà muốn tặng Liễu Nại Nhất gửi hôm qua.
Nhiều đồ như vậy, anh lười mua từng cái.
Sau khi ném điện thoại lên ghế sofa, anh nhìn chằm chằm một người khác trong phòng.
“Chú có phải là giám đốc Lưu không?” Tưởng Hạc Dã ngẩng đầu, nhìn người đàn ông trung niên đang đứng một bên bưng trà rót nước, ngoắc ngoắc ngón tay rồi vỗ vào chỗ trống bên cạnh, bảo, “Chú tới đây ngồi.”
Giám đốc họ Lưu sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Kể từ khi ông biết Nhị thiếu gia nhà họ Tưởng được điều đến phòng thị trường thì không có ngày nào ngủ ngon giấc.
Lỡ như tượng phật lớn này soi ra được lỗi lớn, thế chẳng phải ông mất luôn chén cơm sao?
Ông còn một nhà già trẻ cần phải nuôi.
Nhưng mà giờ nhìn lại, đứa con trai nhà họ Tưởng này giống hệt như lời đồn.
Không học hành gì nhiều, chỉ ngồi trong phòng làm việc chơi điện thoại đến trưa, hoàn toàn ăn không ngồi rồi.
Giám đốc Lưu nghĩ chỉ cần giữ mặt mũi cho con nhà giàu này thì cũng không có chuyện gì lớn xảy ra.
Ít ra dễ gạt hơn người trên tầng cao nhất nhiều.
“Không cần không cần, cậu ngồi đi, cậu ngồi đi.” Giám đốc Lưu lùi về sau một bước, nở nụ cười hiền.
Tưởng Hạc Dã nhíu mày, cũng không cưỡng ép, nghĩ Giám đốc chắc là qua loa lấy lệ, toàn bộ phần lưng Tưởng Hạc Dã dán vào ghế dựa sofa.
Áo khoác âu phục bị anh mở mất cúc trên cùng.
Anh mở miệng hỏi ông, “Tôi có trợ lý không?”
“Tưởng tổng định mấy ngày nữa sẽ tuyển một người cho cậu.
Giờ cậu có chuyện gì cần căn dặn cứ nói với tôi là được.”
Cấp dưới sai bảo cấp trên, rất phù hợp với hình tượng hư hỏng mà bao năm qua anh xây dựng.
Vì vậy, ông nghe thấy Tưởng Hạc Dã hời hợt đáp: “Được.”
Anh mở khóa, chuyển tiếp một đống đồ Liễu Nại Nhất gửi hôm qua cho Giám đốc Lưu, tùy tiện nói: “Giúp tôi mua một ít đồ, tiền tôi sẽ chuyển khoản vào thẻ của ông.”
Nói xong câu này, Tưởng Hạc Dã còn khách sáo: “Cảm ơn Giám đốc Lưu.”
“Được, được, không cần phải khách sáo với tôi.”
Ông nhận được tin nhắn xem lướt qua một chút, toàn là những món xa xỉ đắt tiền, còn có một số thương hiệu đã từng hợp tác với Tưởng thị.
Hiểu! Thiếu gia này nhất định là nuôi tình nhân ở bên ngoài, lúc trước nghe đồn Tưởng Hạc Dã phong lưu đa tình, đổi vô số bạn gái, không ngờ là sự thật.
Còn chưa chờ Tưởng Hạc Dã nói thêm gì, cửa phòng làm việc đã đột ngột bị đẩy ra.
Tưởng Tri Trầm với phong cách ăn mặc hằng năm không đổi, luôn là bộ âu phục phẳng phiu, ánh mắt u ám, mở miệng nói giọng cũng lạnh mấy phần: “Giám đốc Lưu ra ngoài trước đi.”
Mấy giây sau, trong phòng chỉ còn hai người họ, Tưởng Hạc Dã thờ ơ nhìn điện thoại, không nhắc mí mắt dù chỉ là một chút.
“Cha không cho em đến đây để chơi.” Tưởng Tri Trầm nhịn cơn tức giận chực bùng nổ, trực tiếp rút điện thoại khỏi tay anh.
Lúc này Tưởng Hạc Dã mới ngẩng đầu, nhún vai một cái, thơ ơ nói: “Trừ việc chơi thì em còn có thể làm gì?”
Giọng vẫn ngứa đòn như cũ, lại thêm một câu: “Nếu em làm thì anh và cha không sợ công ty bị phá hủy trong tay em sao?”
Hiện tại chuyện gì xảy ra với anh trai anh vậy? Chẳng lẽ người càng lớn tuổi thì tính cách cũng thay đổi?
“Em…” Tưởng Tri Trầm sầm mặt.
Cuối cùng anh cũng biết tại sao mỗi lần như này mình đều tức chết đi được.
Như một quyền đánh vào bông.
Tưởng Tri Trầm kìm nèn cơn giận trong lòng nhiều lần, mãi mới có thể bình tĩnh lại nhìn anh.
Tưởng Hạc Dã biến thành như vậy đều do người làm anh này sai.
Tưởng Tri Trầm không có tư cách trách anh….
“Cho em năm phút bỏ dáng vẻ con nhà giàu đó đi, buổi trưa đi gặp chủ đầu tư với anh.”.