Edit: Tròn
Beta: Cải Trắng
Sáng sớm hôm sau, Dung Thập vào hầm rượu lấy hộp gỗ, sau đó xuống lầu ra gara riêng lấy xe.
Nay cô quay về mặc đồ công sở màu đen, dùng kẹp tóc ngọc trai tùy ý túm gọn tóc lên lại khiến cả người toát lên khí chất thanh lịch, trang nhã khó tả.
Hai chiếc Land Rover SUV màu đen này là Hàn Việt tặng cô mấy năm trước.
Cô ngồi lên ghế lái mở bảng chỉ đường, xác định điểm đến xong xuôi thì đạp chân ga.
Xe bon bon trên đường đi về phía nam thành phố.
Trên đường đi, Dung Thập có dừng giữa đường một lần, ghé ATM ngân hàng mình dùng rút 50 nghìn tệ.
(50000NDT ~ 173 triệu VND)
Từ chỗ ATM đến khu biệt thự phía nam còn một khoảng tương đối.
Nửa tiếng sau, Dung Thập đến nơi.
Cô tắt máy xuống xe, cầm theo cả tiền và hộp rượu trái cây xuống.
Sau đấy, cô vén tóc ra sau tai bằng bên tay không cầm đồ, ngước mắt nhìn căn nhà ba tầng thiết kế theo phong cách Châu Âu trước mặt, hít sâu một hơi, lấy chìa khóa ra.
Ngay khoảng khắc mở cửa, cô đã nghe thấy tiếng vỡ loảng xoảng của đồ vật, kèm theo đó là tiếng khuyên can của hai ba người, dè dặt như sợ nói sai cái gì.
“Cha đừng giận, có chuyện gì nói với bọn con trước đi ạ.”
Dung Thập cũng không nóng vội, khoan thai tháo giày cao gót ở huyền quan rồi chậm rãi đi vào phòng khách.
Vào tới nơi cô liền trông thấy ông ngoại mình cầm mảnh chén sứ kề lên cổ.
Đúng là một vở kịch lớn.
Dung Thập thấy vậy thuận tay cầm bình hoa bên cạnh ném xuống đất, tiếng vang to hơn vừa rồi gấp mười lần.
Nhìn những mãnh vỡ đầy trên đất, Dung Thập mặt không cảm xúc vẫy tay, giọng cũng lạnh như băng: “Ông cứ tiếp tục.”
Cô khoanh tay ra vẻ mình chỉ là người qua đường, mọi chuyện không liên quan gì tới mình.
Người cậu đứng cạnh thấy cô về lập tức nở nụ cười nói: “Dung Thập về rồi à.”
Ông lão nghe tiếng tay run lên, ánh mắt nhìn Dung Thập chẳng còn khí thế như ban nãy.
Thấy ông không có hành động gì nữa, Dung Thập gật đầu, tì tay lên tủ rượu phòng khách, đá mảnh vỡ bên chân, thấp giọng nói: “Ông ầm ĩ đủ chưa?”
“Ông nói tôi nghe xem vở tuồng hôm nay diễn gọi là gì?”
Tháng trước cô về, ông ngoại ở nhà cầm dây đi khắp nơi đòi tìm xà ngang treo cổ.
Cuối cùng thỏa thuận được thêm mỗi tháng 20 nghìn tiền phí sinh hoạt.
(20.000NDT~69 triệu VND)
Cậu ở bên cạnh cười hòa giải, đón lấy túi đồ trong tay Dung Thập, “Không có gì đâu, ông ngoại cháu hôm qua ngủ không ngon giấc nên mới nổi giận với cậu và mợ thôi.”
“Nổi giận?” Dung Thập tiện tay ném túi lên ghế sofa, nghịch nghịch vòng tay đang đeo, hờ hững nói: “Cáu kỉnh gì nhắm vào tôi đây này.”
Sau đó họ trông thấy người ông lão run nhẹ, nhưng không nói gì.
Dung Thập làm lãnh đạo đã nhiều năm, thế nên giờ mỗi khi cô nói chuyện luôn mang theo ngữ điệu khiến người ta phải phục tùng tuyệt đối.
“Nếu ông không muốn sống thì tôi cũng không cản.”
Dung Thập hoàn toàn không có ý định khuyên người.
Cô hiểu rất rõ ông ngoại mình.
Đơn giản chỉ là thích chọn người dễ tính như cậu để bắt nạt, đối phương không đồng ý sẽ khóc lóc nháo loạn, quá hơn nữa thì đòi treo cổ.
Ỷ mình là người lớn nên không ai làm gì được.
Chứ thật ra ông còn mong sống mấy trăm năm nữa.
Vợ cậu lên tiếng khuyên hai người: “Dung Thập, cháu đừng nói những lời như vậy với ông ngoại.” Bà là bác sĩ về hưu, tính tình vô cùng dịu dàng.
Dung Thập ra hiệu bằng mắt cho bà yên tâm rồi một tay đút túi, nhướng mày, nhìn ông lão trước mặt nói: “Nói đi, họ Vương lại thổi vào tai ông cái gì?”
Ông ngoại chưa kịp mở miệng thì một người phụ nữ tầm hơn 30 tuổi từ phòng bếp đi ra, vẻ ngoài bà ta trông yếu đuối, hai mắt ngấn lệ: “Dung Thập à, cháu hiểu lầm bà rồi, là ông ngoại cháu tối hôm qua mơ thấy ác mộng.”
“Cô hơn tôi mấy tuổi?” Giọng Dung Thập lạnh như băng, chẳng thèm liếc mắt nhìn bà ta lấy một cái, “Mà dám gọi như thế?”
Dung Thập năm nay 28 tuổi, nhỏ hơn người trước mặt này nhiều nhất là tầm 10 tuổi.
Thấy cháu mình lên giọng, ông ngoại cuối cùng cũng mở miệng nói: “Đây là thái độ cháu nói chuyện với người lớn đấy hả!”
Thấy ông mở miệng nói giúp mình, người phụ nữ kia càng khóc to.
Dung Thập chợt thấy hơi nhức đầu.
“Người lớn?” Nghe là thấy nực cười.
Nhưng cô quanh năm tham gia tiệc rượu nên rất biết kiềm chế cảm xúc, không để người khác nhận ra sự khác thường trong giọng nói, “Cậu cháu sắp 60 tuổi còn cô ta được 40 chưa?”
Ông lão nghẹn họng, đập thêm cái bình nữa: “Tôi không quan tâm.
Hôm nay các người phải dời bài vị này khỏi phòng khách.”
“Nếu không buổi tối tôi ngủ không ngon.”
Lần này thì cô nghe được rõ rồi.
Gặp ác mộng gì chứ.
Chẳng qua là ông ngoại sớm đã quên mất người vợ kết tóc se duyên với mình, quen nghe lời xúi giục của người kia.
Cậu quay sang nhìn cô.
Mặc dù Dung Thập không nói gì nhưng ánh mắt cô hiện rõ sự tức giận.
Dung Thập bình thường rất bình tĩnh tỉnh táo, chỉ có bà ngoại là ranh giới cuối cùng của cô.
Người phụ nữ kia đứng một bên quạt gió đốt lửa: “Hay là dọn tới phòng bà…”
Dung Thập nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn bà ta.
Người phụ nữ lập tức im miệng.
“Cô ngại bà nội tôi gặp chưa đủ xui xẻo hay sao mà còn bảo đặt vào phòng cô?” Không chờ Dung Thập mở miệng, phía cầu thang vang lên giọng nam xỉa xói.
Người đi xuống mắt còn lim dim do bị đánh thức, từ từ đi đến kéo Dung Thập ra sau lưng mình, “Nhà này là chị tôi mua cho bà nội, nếu cô không thích thì có thể dọn đi.”
Cậu cao gần 1m9, chắn cả người Dung Thập.
“Dung Ngôn, cháu cút lên cho ông.” Ông lão giận quá, mặt đỏ tía tai nhìn người vừa đi xuống.
Dung Thập mua biệt thự cho ông ở cũng như chu cấp sinh hoạt phí hàng tháng nên tất nhiên ông sẽ e dè thái độ của cô.
Còn Dung Ngôn chỉ là một đứa cháu trai không có tương lai, ông có thể mặc sức la lối thế nào cũng được.
Dung Ngôn không để ý người khác, chỉ quay đầu quan tâm người phía sau: “Chị, chị không sao chứ?”
Cha mẹ Dung Thập qua đời từ sớm, Dung Ngôn là con trai của cậu, hai người lớn lên với nhau từ nhỏ, quan hệ tốt như chị em ruột.
Cô lắc đầu, ung dung dịch ra ngoài, thoát khỏi khu vực được Dung Ngôn che chắn, hất cằm bình tĩnh nói: “Tôi nói trước, nếu ông dời bài vị bà ngoại đi thì tôi sẽ bán căn nhà này.”
Sắc mặt ông lão thay đổi ngay tức khắc.
Ông quá hiểu tính đứa cháu ngoại này, từ trước tới nay, nó luôn nói được làm được.
Ánh mắt ông ngoại từng tràn ngập yêu thương dành cho cô, chứ không đáng sợ như bây giờ.
Thời gian trôi qua, mọi thứ đều thay đổi.
Mà Dung Thập cũng biết, có lẽ ông ngoại chưa từng có chút xíu tình cảm nào với bà, dù chỉ là một chút.
Cô vĩnh viễn không quên được năm đầu tiên khi bà ngoại qua đời, vải trắng trong nhà còn chưa tháo, hương trên bàn thờ tổ tiên được thắp từ sáng đến đêm tối.
Vậy mà ông ngoại lại ngang nhiên dẫn người mới vào nhà, không một lời báo trước.
Bà ngoại cô họ Ôn.
Nhìn quanh cả thành phố Hải này, có lẽ sẽ không tìm được nhà nào chú trọng phong tục truyền thống hơn nhà họ Ôn.
Lúc chuyện truyền đến tai ông cụ nhà họ, thế là không nhiều lời, lập tức đem tro cốt với bài vị của em gái mình về từ đường nhà họ Ôn.
Lúc đó Dung Thập còn đi học, có nhiều chuyện cô không thể quyết định được, sau đó cô liều mạng kiếm tiền, để cho những năm nay ông ngoại không thể không nhìn sắc mặt cô mà sống.
Bài vị bày ở phòng khách bây giờ, là cô quỳ một ngày ở nhà họ Ôn cầu xin được.
Đã nhiều năm như vậy, cô bị sống ép thành như bây giờ…
Từ đó về sau, Dung Thập bắt đầu đưa một số tiền sinh hoạt lớn cho ông mỗi tháng, để ông nếm được mùi vị có tiền, bỏ người mới, lại tìm người xinh đẹp trẻ tuổi bây giờ.
Theo cô, sai lầm cũng đã mắc phải rồi, lần đầu hay lần thứ hai không quan trọng, chỉ cần không chạm đến người bà đã khuất thì cứ mặc cho ông làm ồn.
Qua mấy giây, Dung Thập lại tiếp tục mở miệng nhắc nhở ông: “Đến lúc đó ông cứ thử xem người đàn bà này có đồng ý theo ông về quê không.”
Nói trúng tim đen.
Đừng nói người đàn bà họ Vương không muốn, bây giờ cả ông ngoại cô cũng không muốn về.
Một người thoát khỏi những ngày tháng gian khổ rất khó chấp nhận phải quay về như xưa..