Edit: Tròn
Beta: Cải Trắng
Tưởng Hạc Dã đứng trước cửa nhà hút hai điếu thuốc, lúc trở vào thấy anh trai đang ở phòng khách uống trà với cha.
Sau khi chào hỏi, anh tùy ý kéo cà vạt, cởi bỏ nút áo trên cùng để lộ xương quai xanh.
Anh không dừng lại trước mặt hai người kia lâu, chào xong là lê bước chuẩn bị lên lầu ngủ.
“Đứng lại.” Giọng điệu quả quyết của cha Tưởng vang lên từ sau lưng.
Tưởng Hạc Dã dừng bước, xoay người, mất kiên nhẫn móc bật lửa trong túi ra, thờ ơ đùa nghịch nó.
“Mai con theo anh tới công ty làm.” Cha Tưởng nhận lấy tách trà Tưởng Tri Trầm đưa, uống một hớp lại nói: “Cha đã nói với bộ phận nhân sự rồi.”
“Được.” Tưởng Hạc Dã cúi đầu gập cà vạt trong tay lại, con ngươi đen láy thoáng ý cười: “Con làm Tổng giám đốc hay thành viên hội đồng ban quản trị?”
Cha Tưởng bị vẻ bất cần đời của anh chọc tức gần chết, ném tách trà còn một nửa xuống đất, mặt tái xanh: “Tưởng Hạc Dã!”
“Sao tao lại sinh ra một đứa con trai như mày chứ!” Cha Tưởng giận dữ chỉ tay về phía cầu thang, Tưởng Tri Trầm ở cạnh vội vàng vỗ lưng để ông bớt giận.
Tưởng Hạc Dã thờ ơ dựa tường chờ ông già hết giận, vẻ mặt bình thản không có lấy một chút cảm xúc khác biệt.
Diễn đã nhiều năm, anh biết người trước mặt có thể chịu đựng đến đâu.
Đúng như dự đoán, ông già lập tức khôi phục lại vẻ uy nghiêm như thường lệ, nghiêm mặt hỏi: “Phó giám đốc bộ phận tiếp thị của tập đoàn mấy ngày trước vừa bị điều đến chi nhánh, con tạm thời giữ vị trí của ông ấy.”
“Phó tổng?” Tưởng Hạc Dã cao giọng, “Vậy không phải sẽ bị người khác đè đầu cưỡi cổ sao?”
Giám đốc đã đủ ngột ngạt rồi, đây còn là Phó giám đốc.
“Con có biết ngoài kia bao nhiêu người cố gắng cả đời cũng không trèo lên nổi chức Phó giám đốc không?” Cha Tưởng lại lên cơn giận vô cớ, Tưởng Tri Trầm ở một bên im lặng.
Đôi mắt Tưởng Hạc Dã tối sầm lại.
Những người như anh quả thật không cần cố gắng làm việc chăm chỉ cũng có thể dễ dàng trở thành quản lý cấp cao của công ty.
Chợt, anh nhớ lại lời Trình Thành nói tối nay.
Vậy Dung Thập đã phải trả giá như thế nào để leo lên tới đó?
“Được, con đi.” Hiếm khi Tưởng Hạc Dã cam chịu làm hai người kia hoảng sợ không nhẹ.
Dứt câu, anh quay trở lại vẻ bất cần đời như thường ngày, hỏi: “Cha còn muốn dặn dò gì không?”
Ông Tưởng thiếu chút nữa tưởng mình nhận nhầm người: “Cút lên đi.”
Sau khi được cha Tưởng đồng ý, anh chậm rãi đi lên lầu.
Phòng Tưởng Hạc Dã tận bên trong cùng dãy hành lang, phòng bên cạnh lúc trước là của anh trai anh, sau này Tưởng Tri Trầm kết hôn dọn ra ngoài, ít khi về.
Còn không đợi anh tới cửa phòng, âm thanh quen thuộc từ phía sau truyền đến.
Anh trai khoanh tay dựa cầu thang, trên người mặc bộ âu phục chỉnh tề, “A Dã, chúng ta nói chuyện một chút được không?”
Tưởng Hạc Dã không trả lời, chỉ xoay người lại, chờ Tưởng Tri Trầm đến gần.
Anh lấy điếu thuốc trong túi ra, dựa bên cạnh bức tranh treo tường trên hành lang, nhìn trông mệt mỏi lười biếng, giọng trầm thấp: “Được, không ngại nếu em hút một điếu chứ?”
Tưởng Hạc Dã nhìn người đối diện, nghĩ, hai người bọn họ có chuyện gì để nói chứ?
Được Tưởng Tri Trầm ngầm cho phép, anh ngậm điếu thuốc vào miệng, đầu lọc được châm lửa, anh hít vào một hơi, sau đó kẹp điếu thuốc ở hai đầu ngón tay, yên tĩnh cháy.
“Anh muốn nói chuyện gì?”
Tưởng Tri Trầm không đi thẳng vào vấn đề chính, cúi đầu nhìn vật trong tay em trai mình, hỏi: “Giờ nghiện thuốc lá đến vậy sao?”
Anh cố ý học hút thuốc từ hồi trung học, vốn dĩ muốn giả bộ khiến mọi người thất vọng, ai ngờ sau này lại không cai được.
Sau đó thành thói quen, anh cũng không có ý định cai.
Có vài thứ chỉ cần hơi giả bộ, ngay cả chính anh cũng không phân biệt rõ thật giả.
“Hút hơn mười năm rồi, lười cai.”
Tưởng Tri Trầm cũng không hơi đâu đứng nói đạo lý với anh, sau mấy giây im lặng mới bảo: “Nếu em không muốn đến tổng công ty, anh có thể sắp xếp cho em làm việc chi nhánh.”
Tưởng Hạc Dã mím chặt môi không nói.
“Hay em có ý kiến gì?” Điều Tưởng Hạc Dã kinh ngạc chính là Tưởng Tri Trầm nhẫn nhịn ở tại chỗ chờ anh nói chuyện.
Anh trai anh hình như không giống bốn năm trước.
Trước kia trong mắt Tưởng Tri Trầm chỉ có chán ghét, anh có thể dễ dàng bắt gặp ánh mắt đó, nhưng hôm nay lại khác, dù sao nhiều năm như vậy chắc anh cũng biết ẩn giấu, hoặc là anh trai thật sự thay đổi tính tình.
Tưởng Hạc Dã trong nhất thời không đoán được.
“Em có thể có ý kiến gì?” Tưởng Hạc Dã cười nhẹ, ra vẻ sao cũng được, trầm giọng nói: “Làm cậu ấm nhà giàu ăn no chờ chết cũng sướng mà.”
Giọng anh hệt một tên khốn thiếu đòn, dưới ánh đen u tối ở hành lang, đường nét xinh đẹp lấp đi sự sắc sảo.
“Sớm muộn gì cha cũng sẽ giao mấy công ty chi nhánh trong tay ông ấy cho em.”
Đôi lúc, Tưởng Tri Trầm nghĩ, có khi nào trước kia mình đã sai, đồng ý là có nhiều việc không thể đền bù được.
Tưởng Hạc Dã nghe vậy lòng trầm xuống.
Tưởng Tri Trầm đang thăm dò thái độ của anh sao?
“Em không có hứng thú, nếu anh muốn thì em vui vẻ tặng anh luôn.” Thuốc lá trên tay Tưởng Hạc Dã cháy hết, anh rũ mắt nhìn người trước mặt, “Không có chuyện gì nữa thì em về phòng trước đây.”
Anh làm bộ phải đi, bỏ bật lửa vào túi quần, mới vừa bước hai bước lại bị người phía sau gọi lại lần nữa: “A Dã, dù sao em cũng phải vì dì Nguyễn mà tranh giành chứ.”
Dì Nguyễn là mẹ ruột Tưởng Hạc Dã, cũng là bà chủ hiện tại của nhà họ Tưởng.
Theo lý mà nói, trước kia Tưởng Tri Trầm luôn lạnh nhạt, phớt lờ hai mẹ con họ, sao bây giờ lại còn quan tâm mấy việc vở vấn này.
“Mẹ em có ông ngoại giúp bà cãi, không đến lượt em.” Tưởng Hạc Dã không quay đầu, đi thẳng về phía trước.
Địa vị nhà họ Nguyễn ở thành phố Lâm hoàn toàn có thể sánh được với nhà họ Tưởng ở thành phố Hải, mẹ anh là con gái duy nhất của ông cụ họ Nguyễn.
Sau khi mẹ Tưởng Tri Trầm mất hai năm mẹ anh mới vào cửa, do vậy mẹ Tưởng cũng không phải là vì tiền.
Gia thế, bối cảnh bà quá cứng, đây cũng là lý do mà Tưởng Tri Trầm nhiều năm qua vô cùng cẩn thận.
Anh chỉ có một người, mà sau lưng Tưởng Hạc Dã còn có nhà họ Nguyễn.
Sau khi vào phòng, Tưởng Hạc Dã tới phòng tắm tắm nước lạnh.
Lúc lau tóc đi ra khỏi phòng tắm, anh liếc nhìn điện thoại, thấy Liễu Nại Nhất thêm bốn người vào một group chat, đặt tên nhóm là chúc công chúa điện hạ sinh nhật lần thứ 29 vui vẻ.
Trình Thành là người đầu tiên online chê bai tên nhóm này….
Trình Thành: Liễu Nại Nhất, da mặt cậu dày thật.
Liễu Nại Nhất: Lười để ý cậu.
Cố Nhượng: Năm nay muốn quà gì đây?
Liễu Nại Nhất: Trình Thành cậu học tập anh Nhượng đi, quả nhiên là người có vợ, có tư tưởng giác ngộ cao.
Ngày sau đó, Tưởng Hạc Dã thấy Liễu Nại Nhất gửi hơn mười tấm ảnh, sau đó còn đặc biệt nhấn mạnh những món mình đặc biệt thích, bọn họ tùy ý chọn.
Liễu Nại Nhất: Còn anh Dã thì sao?
Tưởng Hạc Dã: Đang nghĩ có nên mua tất cả không, như vậy thể hiện có tư tưởng giác ngộ cao..