Cố Dật Nhĩ vĩnh viễn không quên được khoảnh khắc giọng nói trầm thấp của thầy Mộ vang lên sau lưng cô và Tư Dật.
“Nhìn cái gì thế?”
Cô sợ tới mức hồn suýt văng ra ngoài, cả người run lên, bả vai kịch liệt giật giật hai cái, Tư Dật phải bịt miệng cô lại mới che được tiếng thét chói tai.
Dù sao cũng còn nhỏ chưa thấy qua sự đời, hai học sinh bị thầy giáo dọa sợ giống như hai con gà bị chó săn đuổi theo hai dặm, chỉ dám trợn trừng mắt an ủi nhau chứ không dám nhìn thầy.
Mộ Tử Sư vẫn duy trì nụ cười: “Thời gian lên lớp lại không chịu ngoan ngoãn ở trong phòng học, chạy tới nơi này chơi trốn tìm à?”
Tư Dật cố sức nặn ra một nụ cười xấu hổ: “Thầy, sao thầy biết bọn em ở đây ạ?”
“Thầy đến lớp xem tình hình các em, ba bạn đứng đầu của lớp tự nhiên đồng thời vắng mặt, lại tò mò đi sang lớp 2, vừa lúc, đệ nhất lớp xã hội cũng không đi học, thầy đoán là mấy đứa tụ tập với nhau nên hỏi một bạn, thấy bảo trước khi vào lớp thấy các em đi về hướng núi nhỏ, quả nhiên là ở chỗ này.” Mộ Tử Sư không nhanh không chậm vấn tội, “Các em được lắm, làm tấm gương cho toàn khối lại dẫn đầu trốn học, ỷ vào thành tích nên không để thầy cô giáo vào mắt nữa đúng không?”
Giọng của thầy Mộ không lớn nhưng uy lực mười phần, đám học sinh này không sợ thầy giáo tính tình nổi bão, chỉ sợ kiểu tính tình tốt như thầy Mộ đây, cho dù bão nổi cũng như tắm mình trong gió xuân, nhưng chính như thế lại có thể khiến người ta không rét mà run.
“Hai đứa trốn ở đây nhìn cái gì thế?” Thầy Mộ nhìn theo hướng ánh mắt của họ.
Thầy híp mắt, môi mỏng mím lại, nhìn không ra cảm xúc trên mặt.
Cách đó quá xa, tiếng nói chuyện của hai người họ quá nhỏ, căn bản không nghe thấy bọn họ nói cái gì.
Bỗng nhiên, Phó Thanh Từ từ phía sau ôm lấy Lâm Vĩ Nguyệt.
“……” Ôi mẹ ơi.
Tư Dật và Cố Dật Nhĩ lặng lẽ điểm một cây nến cho hai vị dũng sĩ này.
Vốn tưởng rằng thầy Mộ sẽ trực tiếp nhào qua bổng đánh uyên ương, kết quả thầy chỉ giống như bọn họ đứng ở chỗ đó nhìn hồi lâu.
Cuối cùng để lại một câu: “Bảo Lâm Vĩ Nguyệt lát nữa tới văn phòng tìm thầy.”
Cố Dật Nhĩ và Tư Dật nhìn thầy Mộ, thầy giống như chưa có chuyện gì xảy ra mà quay người rời đi.
Hai người yên lặng cảm thán, may mà bị thầy Mộ bắt được.
Cố Dật Nhĩ vỗ vỗ bả vai Lâm Vĩ Nguyệt: “Không sao, nhận sai là được, thầy sư tử không phải người vô lý như vậy.”
Lâm Vĩ Nguyệt khổ mà không nói nên lời, chỉ có thể gật gật đầu có lệ.
Ba người chuẩn bị về phòng học chịu phạt, lúc về đến lớp thì tiết đầu tiên đã tan, bọn họ nghĩ chuyện trốn học này nói không chừng cứ như vậy là xong.
Kết quả còn chưa kịp vào lớp đã bị một giọng nam cao khí thế hùng hổ từ phía sau dọa đến.
“Các cô các cậu còn biết đường về à!”
Toàn bộ người trong tầng lầu đều bị dọa sợ.
Thầy Vương đen mặt cầm chén trà nhìn ba người có tật giật mình trước mắt, từ trong mũi phát ra một tiếng kêu rên: “Lâm Vĩ Nguyệt, chủ nhiệm lớp tìm em, em đi đi, đợi lát nữa lại qua bên này!”
Lâm Vĩ Nguyệt thả lỏng một hơi, trong lòng quỳ xuống dập đầu một cái với thầy Mộ.
Tư Dật và Cố Dật Nhĩ đồng thời nuốt nuốt nước miếng, hy vọng lúc này cũng có thầy cô giáo nào đó gọi bọn họ đi lấy bài thi hay bài tập gì đó.
Kỳ tích không xảy ra.
“Cô cậu hai đứa nhãi ranh này đứng dựa vào tường cho tôi!”
“……”
“……”
“Hửm? Phó Thanh Từ thằng nhóc kia đâu? Không về cùng hai đứa à?”
Cố Dật Nhĩ và Tư Dật lại châm một cây nến nữa cho Phó Thanh Từ, người anh em quá thảm, vừa bị đứa em gái biến thái làm tổn thương, đợi lát nữa về có lẽ còn bị thương thêm lần nữa.
Amen.
Lâm Vĩ Nguyệt tạm thời thoát được tầm mắt của thầy Vương trong nháy mắt lại rơi vào tầm mắt của một thầy giáo khác.
Thầy Mộ cười dịu dàng với cô: “Tới rồi à, lại đây.”
Lâm Vĩ Nguyệt bỗng nhiên bắt đầu tưởng niệm gương mặt nghiêm túc của thầy Vương.
Chậm chạm bước qua, trong lòng Lâm Vĩ Nguyệt nghĩ nên giải thích thế nào, kết quả đã đi đến tận bên cạnh thầy cũng chưa nghĩ ra lý do gì thoái thác.
Khoảng cách giữa hai tiết học cũng chỉ mười phút, lúc này chuông vào lớp vang lên, các thầy cô giáo vừa mới còn ở văn phòng vây quanh uống trà nói chuyện phiếm đều cầm giáo án chuẩn bị lên lớp, có giáo viên thoáng nhìn về phía Mộ Tử Sư bên này, cầu tình thay Lâm Vĩ Nguyệt: “Tiểu cô nương da mặt mỏng, thầy Mộ đừng nghiêm khắc với người ta quá.”
Mộ Tử Sư ôn nhã cười cười: “Tôi sao nỡ được?”
Lâm Vĩ Nguyệt sợ run lập cập.
Trong văn phòng không có ai, Mộ Tử Sư nhìn chằm chằm Lâm Vĩ Nguyệt, Lâm Vĩ Nguyệt nhìn chằm chằm giày nhỏ của mình, hai người ai cũng không nói chuyện, cứ trầm mặc như vậy.
Thẳng đến khi Lâm Vĩ Nguyệt nghe được tiếng bút máy xẹt qua mặt giấy thô ráp phát ra tiếng xoàn xoạt.
Cô lặng lẽ ngẩng đầu lên, Mộ Tử Sư không để ý đến cô, đang vùi đầu phê chấm bài tập.
Cô lại nhìn lên bàn, không biết sao xui xẻo, vừa vặn sửa đến bài tập của cô.
Trên đời này còn có cái gì xấu hổ hơn thầy giáo giáp mặt sửa bài tập của mình?
“Thầy.” Cô nhút nhát sợ sệt kêu một tiếng.
“Ừm.” Mộ Tử Sư lãnh đạm đáp lại.
Lâm Vĩ Nguyệt lại xoắn xuýt, không dám nói thêm nữa.
“Cái đuôi nhỏ.” Anh bỗng nhiên lại gọi cô, “Thầy hỏi em, thể tích hình cầu tính thế nào?”
“Dạ?” Trong lúc nhất thời cô không phản ứng kịp.
“Tự em lại đây xem em viết thế nào.”
Cô tiến lên, nhìn thấy đáp án được thầy khoanh dấu đỏ lại.
“V=3/4πR^3.”
Lâm Vĩ Nguyệt càng chột dạ.
Mộ Tử Sư than một tiếng: “Thầy nói rồi, thầy có thể hiểu các em không giải được bài tập, nhưng loại sai lầm cấp thấp này thật sự không nên phát sinh.
Toán học là một môn học có tính logic và tính cẩn trọng cực kỳ nghiêm khắc, một số lẻ cũng có thể khiến đáp án hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo, kỳ thi sắp bắt đầu rồi, bây giờ em phạm vào sai lầm với loại công thức này thật sự khiến thầy rất lo lắng.”
Thầy Mộ giống như cực kỳ tức giận.
Cô cúi đầu, nghiêm túc nghe thầy dạy dỗ không dám thở mạnh một hơi.
“Em có phải vì chuyện khác mà phân tâm không?” Có thể là ý thức được chính mình hơi nghiêm khắc nên câu này anh hỏi phá lệ nhẹ nhàng.
Cô ngẩng đầu, mờ mịt lắc lắc.
Mộ Tử Sư nhấp môi cười cười: “Con gái tuổi này, chuyện trong lòng cũng chẳng kém với người lớn, thầy cũng từng trải qua thời kỳ này, nhưng giai đoạn này của các em, học tập mới là quan trọng nhất, em hiểu không?”
“Thưa thầy, em không phân tâm.” Lâm Vĩ Nguyệt biện giải cho bản thân mình, “Là em làm bài quá sơ ý.”
“Vậy em và Phó Thanh Từ ở trên núi nói chuyện gì?”
Câu chuyện đột nhiên thay đổi đánh cho Lâm Vĩ Nguyệt một cái đột nhiên không kịp phòng ngừa.
Không phải đang nói chuyện học tập sao?
Mộ Tử Sư nhẹ nhàng nhíu mày, dựa vào trên ghế, ngữ khí có chút hạ xuống: “Cậu ấy và em tuổi tác xấp xỉ, so với thầy mà nói, đúng là càng có nhiều đề tài nói với nhau hơn.
Thầy già rồi, em lựa chọn không có sai.”
“???”Vẻ mặt ngu ngơ.
“Ngày đó tỏ tình, em hãy quên đi, coi như là giữ cho thầy chút mặt mũi cuối cùng.” Mộ Tử Sư nhẹ giọng thỉnh cầu.
Lâm Vĩ Nguyệt đến lúc này không có câu nào nghe hiểu được.
“Tỏ tình nào ạ?”
Mộ Tử Sư thấy cô vẻ mặt mờ mịt, anh bắt đầu hoài nghi chính mình có phải hay không từ lúc bắt đầu vẫn luôn là đàn gảy tai trâu.
“Buổi tối hôm đó, lời thầy nói với em, em đã quên rồi sao?”
Lâm Vĩ Nguyệt không quên.
Thầy nói ánh trăng thật đẹp, bước chân của người lữ hành cuối cùng cũng muốn dừng lại, bắt lấy cái đuôi của ánh trăng, từ đây bắt đầu cuộc sống mới.
Cô lặp lại những lời này trong lòng, cân nhắc thật lâu, ngay sau đó đôi mắt càng mở càng lớn, đủ hiểu được ý của thầy.
“Hóa ra em không rõ.” Anh bất đắc dĩ cười, “Sau lúc đó, em không có phát hiện ra à?”
Lâm Vĩ Nguyệt lắc đầu.
Cô cho rằng đó chỉ là thầy Mộ giải thích với cô rằng thầy và bạn gái cũ đã không còn quan hệ, lấy cái này để an ủi trái tim yêu đơn phương của cô.
Cô cho rằng bí mật chỉ có hai người biết trên bài thi là sự chú ý đặc biệt thầy dành cho đại biểu môn toán.
Cô cho rằng sự quan tâm sau tiết học của thầy là bởi vì điều kiện gia đình cô khó khăn, chỉ là đồng tình thôi.
“Thầy là một người trưởng thành, không có khả năng làm chuyện gì cũng không nghĩ đến hậu quả.
Thầy tự mắng mình rất nhiều lần, em là học sinh của thầy, thầy không nên có suy nghĩ khác với em.” Anh rũ mắt nhìn cô, nở một nụ cười chua xót, “Nhưng mà thầy lại phát hiện, bất luận thầy có phải một người trưởng thành hay không thì thầy cũng không có cách nào khống chế được trái tim mình.”
“Ngày đó nói với em, quả thật là nhất thời xúc động, nhưng ánh mắt em nhìn thầy ủy khuất như vậy, thầy không có khả năng duy trì được sự lý trí tuyệt đối nữa, một lòng chỉ nghĩ giải thích rõ ràng với em.
Nhưng sau đó, thầy lại không biết nên làm gì bây giờ.”
“Em còn nhỏ, tương lai còn nhiều thay đổi, cuộc đời của em còn có rất nhiều lựa chọn, thầy chẳng qua chỉ là người qua đường trong giai đoạn này, thời gian vừa đến, sẽ từ từ biến mất trong cuộc sống của em.
Với em mà nói, tình cảm của thầy là một đạo gông xiềng khiến em mất đi tương lai xuất sắc hơn.”
“Thầy không có cách nào lại coi em như học sinh bình thường mà đối đãi, nhưng thầy cũng cần phải chịu trách nhiệm với em, với chính mình.” Mộ Tử Sư từng câu từng chữ, ngữ khí chân thành, “Nếu có thể, thầy vốn định chờ em lớn lên, trước lúc đó, thầy tuyệt đối sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì tổn thương đến em, nếu hành vi lúc trước của thầy tạo thành bối rối cho em thì thầy xin lỗi em.
Phó Thanh Từ là đứa bé rất tốt, em lựa chọn cậu ta không sai, nhưng các em phải biết, giai đoạn này, bất cứ việc riêng gì cũng phải xếp sau học tập, chờ các em thi đậu đại học lại ở bên nhau cũng không muộn, em nói đúng không?”
Anh giống như một trưởng bối ôn hòa dễ gần, lời trong lời ngoài đều là quan tâm chân thành với cô, Lâm Vĩ Nguyệt không hề phòng bị đã bị đánh cho tan rã.
“Tự em ngẫm lại đi.” Anh đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Bỗng nhiên, bàn tay bị một cái tay nhỏ nắm lấy.
“Thầy, em với Phó Thanh Từ không có gì.” Giọng của Lâm Vĩ Nguyệt rất nhỏ, rồi lại rất kiên định, “Người em thích, vẫn luôn là thầy.”
Mộ Tử Sư bỗng nhiên cười, xoay người xoa xoa đầu cô: “Được, thầy biết rồi.”
Lâm Vĩ Nguyệt ngẩng đầu ngây ngốc nhìn thầy.
Chính ánh mắt như vậy khiến anh năm lần bảy lượt thiếu chút nữa mất đi lý trí.
Hầu kết anh trên dưới giật giật, ngữ khí tức khắc có chút áp lực: “Cái đuôi nhỏ, lần sau thi toán, nếu để thầy phát hiện em lại phạm vào sai lầm cấp thấp thế này thì thầy sẽ phạt em đấy, biết không?”
Cô dùng giọng mũi ừ một tiếng.
“Chăm chỉ học tập, nhanh chóng lớn lên.”
Cô lại ngoan ngoãn gật đầu.
Anh cười: “Được rồi, đến chỗ thầy Vương chịu phạt đi.”
“Dạ?”
“Trốn suốt một tiết học rồi giờ còn muốn trốn? Mau đi đi.”
Lâm Vĩ Nguyệt vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc rời đi.
Thầy Mộ nhìn bóng dáng cô đơn của cô, che miệng cười khẽ.
Thật là nguy hiểm.
***
Dãy khu lớp 11 nổ tung rồi.
Lý do là bốn đại học bá khối 11 trốn học tập thể, hơn nữa là trốn cả một tiết, bị thầy phạt đứng hành lang, không tỉnh ngộ thì không cho ăn cơm.
Ba người Tư Dật còn may, trốn một tiết hóa học, thầy dạy hóa là một người không để ý đến chuyện bên ngoài, là một giáo viên già chỉ một lòng uống trà cẩu kỷ, nhưng Cố Dật Nhĩ thì thảm, cô trốn tiết ngữ văn của thầy giáo chủ nhiệm.
Thầy Vương cũng là giáo viên ngữ văn của lớp 1, cho nên thầy dạy hóa trực tiếp ném ba học sinh cho thầy Vương, để lại một câu cậu giúp tôi dạy dỗ bọn nó rồi tiêu sái về văn phòng uống trà.
Bốn học sinh ngoan xếp hàng phạt đứng đưa tới một trận vây xem.
Bốn người này chiếm ngôi đầu bảng và kỷ lục cao nhất về điểm số môn cá nhân trong mỗi kỳ thi lớn, những người không học cùng lớp với họ cũng luôn có thể nhìn thấy tên của bốn người trên bảng vàng danh dự, khó khăn lắm mới về được đến nhà lại vẫn còn bị ba mẹ nhắc mãi sao con không giỏi được như người ta bla bla, có thể nói là có mặt khắp nơi, khiến người khác đánh mất nhiệt tình với học tập.
Hiện giờ nhân quả tuần hoàn, xem ai bỏ qua cho ai.
Nếu không phải có thầy giáo ở đây thì phỏng chừng sẽ có rất nhiều người muốn cầm di động lên chụp lại một màn mang tính lịch sử này.
Thầy Vương đi qua đi lại trước mặt bốn người, vừa đi vừa nói.
Một tay thầy chắp sau người, một tay hận sắt không thành thép chỉ vào này bọn họ: “Các cô các cậu to gan thật, trốn học cũng dám trốn đến trắng trợn táo bạo thế này! Vừa mới phân ban đã phiêu thế này, có phải các cô cảm thấy khóa này thoát được cải cách thi đại học chỉ cần thi sáu môn nên rất đắc ý phải không?”
Bốn người cúi đầu nhìn chân, không dám nói lời nào.
Khi bị mắng, nếu dám trả lời lúc giáo viên đang tức giận thì đó chính là tìm chết, bọn họ rất ít khi bị mắng nhưng chút kiến thức cơ bản này vẫn phải có.
“Các em ba đứa lớp tự nhiên mà tiết hóa học cũng dám trốn, Cố Dật Nhĩ em thì kiêu ngạo nhất rồi! Tiết của tôi cũng dám trốn! Có phải em cảm thấy thành tích ngữ văn của em tốt quá rồi không cần nghe giảng cũng được phải không?!”
“……”
“Là một học sinh, cả ngày không nghĩ học tập chỉ nghĩ đến trốn học, lương tâm của các em có đau không? Đau không?”
“……” x4.
“Tức chết tôi rồi, mấy cô cậu thành tích tốt nhất mà bây giờ lại giở quẻ! Từ trước đến nay không có học sinh nào dám hoang đường như thế này!”
“……” x4.
“Cố Dật Nhĩ bài văn đi thi tôi bảo em sửa em sửa xong chưa mà dám trốn học? Còn có ba cô cậu, sắp bắt đầu thi cấp tỉnh rồi, không ngoan ngoãn ở trong phòng học làm thêm vài đề đi, cả ngày ở bên ngoài lêu lổng cái gì? Hả?!”
“……” x4.
“Các cô cậu có phải cảm thấy mình nhất định có thể thi đỗ Thanh Hoa Bắc Đại phải không hả? Có tự tin lắm à? Hả?”
Tư Dật nhu nhược nói một câu: “Hẳn là có thể…”
Thầy Vương điên người: “À? Rất có tự tin à? Lặp lại lần nữa xem?”
“Không có không có ạ.”
Thầy Vương lại hỏi ba người còn lại: “Ba đứa thì sao? Nói chuyện!”
Cố, Phó, Lâm: “Không có tự tin ạ.”
“Vậy còn dám trốn học! Có phải không để giáo viên vào mắt không!”
Bốn người: “Lần sau không dám nữa ạ, sẽ để vào mắt ạ.”
“Còn dám già mồm!”
Thôi, nói cái gì cũng sai, còn không bằng không nói.
“Bốn đứa các em phải đứng ở đây mà tỉnh ngộ lại cho tôi! Đứng đến tiết tự học buổi tối! Cơm chiều không được ăn!”
Thuyết giáo dài hơn hai mươi phút cuối cùng cũng kết thúc, thầy Vương uống ngụm trà quay về văn phòng.
Các bạn học sôi nổi tỏ vẻ đại khoái nhân tâm, xem học sinh mũi nhọn chịu giáo huấn thật là ra một ngụm ác khí, đợi lát nữa về nhà phải nói với ba mẹ chuyện học sinh đứng đầu khóa trốn học bị phạt đứng hành lang mới được, như vậy về sau mắc lỗi có thể bớt bị trừ tiêu vặt.
Mọi người cảm thấy mỹ mãn tản ra, chỉ để lại bốn tiểu khả ái nhỏ yếu bất lực đứng ở hành lang.
“Thật sự phải đứng đến tiết tự học buổi tối sao?” Tư Dật mở miệng.
“Thật sự không thể ăn cơm chiều sao?” Lâm Vĩ Nguyệt chỉ lo lắng cái này.
Cố Dật Nhĩ và Phó Thanh Từ duy trì trầm mặc, trong lòng thề về sau cho dù cháy nhà cũng nhất định không trốn học.
Quá mất mặt.
Thầy Vương là thầy giáo có tiếng nghiêm khắc, bình thường thầy ra trừng phạt là không có học sinh nào dám cãi lời.
Trước đó không lâu có một học sinh bị phạt chép một trăm lần 《 Nhạc Dương Lâu Ký 》, sau đó đến ngày quốc khánh cả nhà bọn họ đi Nhạc Dương Lâu chơi, học sinh kia lập tức một chữ không sai đọc vanh vách, không chỉ miễn vé vào cửa mà còn dẫn tới du khách chung quanh vỗ tay một trận, cha mẹ học sinh đó còn mang theo một hộp ngân châm đỉnh cấp tới cảm tạ thầy Vương.
Từ đây trừng phạt của thầy Vương không ai không phục.
Đảo mắt tiết thứ ba cũng đã qua, bốn người vẫn ngoan ngoãn đứng trên hành lang.
Học sinh tan học đi ăn cơm nhìn bốn người như xem xiếc khỉ.
Còn có người cầm di động ra chụp lại.
Nhị Canh mồm to nhất: “Ai dám chụp Dật ca của tôi! Để tôi cho người đó nếm thử cái gì là bạo lực học đường!”
Sau đó bị thầy Vương vừa lúc đi ngang qua nghe được, lập tức quang vinh gia nhập tiểu đội phạt đứng, cũng bị phạt đến tiết tự học buổi tối.
Đồng chí Nhĩ Canh Lục đứng ở giữa bốn người, đứng đúng C vị.*
(*C vị: vị trí giữa, center)
“……” Nhị Canh rụt cổ, “Các người đừng trừng em được không? Hết tiết tự học buổi tối em mời mọi người đi ăn khuya.”
“Tớ còn đang phát triển chiều cao, thiếu một bữa cơm là bớt cao thêm 1cm.” Lâm Vĩ Nguyệt bất mãn lẩm bẩm.
Nhị Canh xua tay: “Đến lúc đó đi giày cao gót là có thể giúp cậu nháy mắt cao thêm mười mấy cm.”
Tư Dật cười lạnh một tiếng: “Thế tôi thì sao?”
“Dật ca anh đã cao hơn 1m8 rồi, chừa chút đường sống cho bọn em được không?” Nhị Canh bĩu môi.
“Tớ còn kém 1cm mới được 1m8, cậu đền bù cho tớ kiểu gì?” Phó Thanh Từ bỗng nhiên nói.
“Tớ còn kém 1cm mới được 1m6, cậu đền bù cho tớ kiểu gì?” Cố Dật Nhĩ bỗng nhiên nói.
Bốn người cùng nhau dỗi cậu, Nhị Canh nhận thua: “Các cậu nói sao thì cứ vậy đi? Hay là tớ quỳ xuống thỉnh tội với các vị đại ca đại tỷ?”
Cố Dật Nhĩ cười tủm tỉm: “Không cần, làm theo tớ nói là được.”
Mười phút sau.
“Mau tránh ra! Nhĩ Canh Lục té xỉu! Mau tránh ra tránh ra!”
Tư Dật và Phó Thanh Từ một người khiêng đầu, một người khiêng chân, Cố Dật Nhĩ và Lâm Vĩ Nguyệt đảm nhiệm tả hữu hộ pháp, làm xe cứu thương hình người vừa kêu vừa hướng về phòng y tế.
Học sinh vây xem tấm tắc nghi hoặc.
“Bệnh tim bộc phát à?”
“Nghe nói là phạt đứng đến ngất xỉu.”
“Chậc chậc chậc, to cao như vậy, phạt đứng thôi cũng ngất được, tố chất tâm lý cũng quá kém.”
“Còn không phải sao.”
Nhĩ Canh Lục nhắm mắt giả chết, nội tâm sóng gió rít gào.
Một đời anh danh của cậu huhu.
Cuối cùng thật sự không nín được mới nhỏ giọng nói với Tư Dật: “Dật ca, anh ôm đầu em nhẹ chút được không, đầu em lại không phải là bóng rổ.”
“Câm miệng, người ngất xỉu không được nói chuyện, còn nói nữa tôi cho cậu biết thế nào là chuyền bóng chân chính.”
“…”
Cuối cùng Nhĩ Canh Lục bị cưỡng bách nằm trên giường ở phòng y tế để bác sỹ kiểm tra.
Bác sỹ kiểm tra không ra bệnh gì, bốn người chỉ nói là tố chất tâm lý quá kém nên té xỉu, bác sỹ hiểu rõ cười cười, bỏ lại mấy người bọn họ rồi đi xem TV.
“Cậu ngoan ngoãn nằm ở đây đi, đợi lát nữa bọn tớ mang cơm chiều cho.”
Vừa đợi chính là hai tiếng rưỡi.
“Bạn học, em còn chưa đi à? Tôi phải tan tầm.”
Nhị Canh đi ra phòng y tế gọi điện thoại cho Tư Dật.
“À, ngại ghê quên mất cậu, bốn người bọn tôi đang ở cửa sau của trường học ăn nướng BBQ, tới không?”
Nhị Canh giận ném bay di động, ném xong lại nhặt lên nhét vào túi.
Cậu ngồi xổm ở cửa phòng y tế bi thương khóc thút thít.
Không bao giờ chơi với mấy người học giỏi xấu bụng nữa.
Đều là kẻ lừa đảo, kẻ lừa gạt tình cảm.
***
Quán nướng sau trường.
“Phó Thanh Từ, có phải cậu đặc biệt thích ăn nướng BBQ không?”
Đối mặt với câu hỏi của Tư Dật, Phó Thanh Từ nghiêng đầu hỏi lại cậu: “Sao cậu lại hỏi vậy?”
“Bởi vì nãy giờ cậu vẫn luôn cười.”
“Không phải thích nướng BBQ.” Cậu lắc đầu.
Chỉ là bởi vì thích các cậu.
Chỉ mong những ngày như thế này kéo dài lâu một chút..