Edit #Salim
Beta #Kumoe
Cố Tinh Trầm ngồi cùng cô lâu như vậy, cũng chẳng có chút giao lưu gì.
Tâm tình Hứa Anh như sóng triều, từng đợt từng đợt bình ổn, cuối cùng nghĩ: “ Cố Tinh Trầm cũng không thấy làm sao, mình càng phải không sao mới đúng.”
Cô thật sự không sao hết.
Không để ý tới bên cạnh.
Có người thấy Hứa Anh không nói lời nào:
“ Hứa Anh, cậu không thoải mái sao?”
Hứa Anh ngẩng đầu, mi mắt khẽ nâng, cong môi dưới: “ Không đâu.”
“ Sắc mặt cậu hơi trắng đấy.”
“ Bị lạnh phải không? Cậu mặc hơi ít.”
“ Làm minh tinh thật vất vả, vì giữ vẻ ngoài xinh đẹp, mùa đông cũng không thể mặc nhiều.”
Hứa Anh nhún nhún vai, không bày tỏ ý kiến.
Lại có người nói: “ Tớ xem tiết mục của cậu thấy cậu nói gần đây vì giảm béo nên chỉ ăn chay?”
“ Đóng phim cần phải khống chế cân nặng, không còn cách nào khác.”
Hứa Anh cười tủm tỉm, lại lộ ra giọng có chút không đứng đắn: “ Cho nên, tớ cực kỳ cảm tạ các bạn học để tớ có cơ hội được ăn đấy.”
Nước hoa nhàn nhạt theo động tác nghiêng đầu chống cằm cười của người phụ nữ bên cạnh, truyền tới xoang mũi Cố Tinh Trầm.
Tiếng nói cô uyển chuyển, có sức sống nhiệt tình.
Thời điểm nói chuyện, đầu ngón tay xinh đẹp giống như tác phẩm nghệ thuật, nhẹ nhàng đùa nghịch chiếc đũa. Nhưng không có chút ý tứ nào muốn ăn cơm.
Cố Tinh Trầm rũ mắt xuống, ánh mắt lướt qua chiếc cằm nhòn nhọt của Hứa Anh, cánh tay tinh tế gầy, còn có quần áo mỏng nhẹ. Cuối cùng, dừng ở chiếc bát sạch sẽ của cô.
Lông mày anh hơi nhíu lại.
Tiệm lẩu của đại đội trưởng ở gần Bát trung rất có danh tiếng, tới chỗ này ăn cơm còn có những lớp khác.
Sau khi xong phần ăn cơm, những học sinh lớp khác bắt đầu chạy loạn, rộn ràng nhốn nháo tốp năm tốp ba, bưng chén rượu huyên náo.
Cố Tinh Trầm vẫn luôn ngồi tại vị trí, thỉnh thoảng có những bạn học lớp mình cùng bạn học lớp khác tới tiếp rượu nói chuyện phiếm với anh, trên cơ bản là do năm đó anh là học bá của cấp, hơn nữa hiện tại còn tương đối xuất sắc. Nhưng nói chưa được vài câu bọn họ đã có chút câu nệ, Hứa Anh nhìn ra, đại bộ phận người đều có chút kính sợ đối với Cố Tinh Trầm.
Tuy rằng Cố Tinh Trầm tính tình tốt, người ôn hòa, nhưng anh không hay cười, có loại không giận tự uy.
Có cảm giác trời sinh xa cách đối với người thường.
Còn nữa, hiện tại cuộc sống cùng lịch trình sinh hoạt của Cố Tinh Trầm đều khác những bạn cùng lứa tuổi, những bạn học khác đúng là không dám quá thân cận với anh.
- -- Loại đàn ông này, trời sinh đã là cô lang ( Sói cô độc à úuu)
- -- Chỉ là Cố Tinh Trầm, so với đồng loại ôn nhu hơn một chút ( So với những con sói à úu)
- --
Tăng hai buổi tối ở KTV “ Không gian đầy ánh mặt trời” đối diện tiệm ăn một con phố.
Cơm nước xong, đi qua đường cái là tới.
Phòng bao rất lớn, xa hoa trụy lạc, trên bàn có rượu trái cây lộn xộn. Vài người đang hát bài >, ngũ âm không đầy đủ, nhưng mọi người rất vui vẻ.
Hứa Anh ngồi bên cạnh một đám người, ngón tay trắng nõn kẹp một điếu thuốc, bên cạnh giày cao gót bày vài chai bia trống rỗng tứ tung ngang dọc.
Cố Tinh Trầm ngồi cách cô một đoạn trên ghế sopha, cùng các nam sinh khác nói chuyện.
Tuy rằng anh có loại cảm giác xa cách trời sinh, nhưng cũng không làm người khác phản cảm.
Tương phản lại, thành tích anh tốt, làm việc cũng tốt, khiêm tốn lại không thích khoe khoang, quần áo luôn là mấy bộ ấy, sạch sẽ ngăn nắp nhưng một chút cũng không thích trang điểm, loại đàn ông này rất dễ dàng hấp dẫn những người cùng giới tính.
Hứa Anh thời điểm cùng người khác chạm cốc uống rượu, đôi mắt âm thầm lướt qua hướng bên cạnh. Vừa lúc nhìn thấy ngón tay sạch sẽ thon dài từ trên bàn cầm chén rượu của anh. Tiếp theo là tiếng chạm cốc ầm ĩ của mấy người đàn ông, duy độc không có âm thanh của Cố Tinh Trầm.
Uống rượu nhiều, mọi người dễ trở nên buông lỏng.
Từ Thiếu Khanh khen Cố Tinh Trầm, nói anh là “ Một thân chí khí, tác phong tốt đẹp”, là người đàn ông tốt hiếm thấy.
Sau đó liền có bạn học nam uống say, ác ý đùa vui hỏi Cố Tinh Trầm:
“ Tinh Trầm, cậu thuần khiết cả người như vậy, có phải không là ‘ Phim ấy’ cũng không xem? Mỗi ngày chỉ đọc sách hoặc là làm việc, cho nên mới lợi hại như vậy.”
Hứa Anh cảm thấy cạn lời. Đây là cái vấn đề mẹ gì vậy…
Nhưng thế mà Cố Tinh Trầm vẫn trả lời.
Anh nói: “ Có xem.”
Ngay lập tức Hứa Anh bị nước mật ong sặc ở cổ! Mí mắt nâng lên nhìn chằm chằm qua chỗ đó.
Bạn học nam say rượu kia đang đề cử vài bộ cho Cố Tinh Trầm, mà Cố Tinh Trầm cũng không cự tuyệt, dùng tiếng nói bình tĩnh thâm trầm nói: “ Được thôi.”
Tống Tiểu Chi phát hiện Hứa Anh không bình thường, cô cứ nhìn chằm chằm vào bạn học nam kia nhíu mày. Tống Tiểu Chi thò lại hỏi Hứa Anh sao vậy, Hứa Anh vẫy vẫy tay nói không có việc gì.
Ở thời điểm buông ly xuống, Hứa Anh ngó mắt lườm nam sinh bên kia.
Cố Tinh Trầm ở giữa một đám mặc áo khoác, áo lông vũ lại mặc quần áo văn phòng, văn nhã anh tuấn, rất dễ thấy được.
Hứa Anh nghĩ, quả nhiên, Cố Tinh Trầm cùng đại bộ phận đàn ông khác vẫn là cùng một dạng không gì khác biệt!
Kim ngọc bên ngoài, thối rữa bên trong.
Hạ lưu.
- --
Chờ mọi người uống say, tụ hội cũng kết thúc, tốp năm tốp ba cùng nhau thương lượng xem sẽ rời đi bằng xe thế nào.
Cũng có một bộ phận người đơn độc tự mình gọi xe, hoặc đi chơi mạt chược, đánh bài hoặc hẹn hò với nhau.
Có những đôi tình nhân năm đó tốt nghiệp chia tay, đơn độc rời đi. Hơn nữa, còn ở trước mặt Hứa Anh cùng Cố Tinh Trầm mà tránh ra.
Ánh mắt của bọn họ dõi theo những đôi tình nhân đi qua, sau đó biến mất ở cửa, thời điểm thu hồi lại ánh mắt, hai người đột nhiên không kịp phòng ngừa chạm mắt vào nhau.
Hứa Anh hơi kinh ngạc, xấu hổ tới mức hơi ngốc nghếch.
Tống Tiểu Chi bị chồng đón đi rồi, Trần Tinh Phàm và Giang Hoàn thì không tới, Hứa Anh một mình rời đi.
Cô cầm túi sách trên sopha, rời khỏi KTV.
Bên lề đường cái gió có chút lớn, thổi trúng Hứa Anh làm nổi lên cơn say, lạnh đến run run.
Con mắt mơ màng, muốn tìm một cái xe để đi, nhưng đợi một vài phút cũng không thấy chiếc taxi nào tới.
Đang thời gian ăn Tết, những người làm việc cũng không nhiều.
“ Xui xẻo!” Hứa Anh dậm chân.
Đèn đường hạ xuống, Cố Tinh Trầm đứng nhìn Hứa Anh chốc lát, bóng của anh liền dừng ở khoảng cách một bước sau lưng cô.
“ Không thấy xe sao?”
Thanh âm quen thuộc truyền tới từ sau lưng, Hứa Anh sợ tới mức run lên, lập tức quay đầu lại.
Cố Tinh Trầm đứng ở dưới ánh đèn vàng nhạt, sau lưng là thành thị về đêm yên tĩnh, còn có sự náo nhiệt giăng đèn kết hoa vào ngày lễ Tết âm lịch.
Tóc ngắn anh rất đen, làn da trắng nõn, âu phục bên trong được che lại bằng áo khoác mỏng bên ngoài, một màu xám thuần tịnh.
“ Anh….” Hứa Anh trở tay không kịp, há mồm không biết nói gì.
Rõ ràng cả đêm, bọn họ chưa từng nói với nhau một câu.
Giới hạn kia, đã phân ra rất rõ ràng.
“ Để tôi tìm hộ em.” Cố Tinh Trầm kéo bước chân đi tới, cởi áo khoác ra, quàng lên trên người Hứa Anh đang lạnh tới không ngừng run lên: “ Cũng trùng hợp tôi quen biết vài tài xế.”
Gió rất lớn, Cố Tinh Trầm chắn gió đứng trước mặt cô, gió thổi qua ngay lập tức bị chặn lại. Hứa Anh ngưng mày, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm người đàn ông một phút đồng hồ.
Cố Tinh Trầm để cho cô nhìn, cũng nhìn xuống cô, con ngươi bình tĩnh thâm trầm.
Sau đó Hứa Anh cười một cái, có chút ý tứ châm chọc: “ Tôi cho rằng, chúng ta đã vĩnh viễn trở thành người xa lạ rồi.”
Cô kéo xuống áo khoác trên người, trả lại: “ Áo khoác của anh đã không còn thuộc về tôi nữa. Tự mình mặc đi!”
Cố Tinh Trầm không biểu lộ vẻ mặt gì, anh chỉ nhìn Hứa Anh trong chốc lát, không tiếp áo.
“ Tôi cho rằng, cho dù chúng ta chia tay cũng có thể tiếp tục làm bạn bè. Hứa Anh.”
“……” Hứa Anh hơi kinh ngạc, không dự đoán được Cố Tinh Trầm sẽ nói vậy.
Thấy Hứa Anh không nói lời nào, Cố Tinh Trầm hơi động ngón tay trong tay áo một cái, anh lại bổ sung: “ Em vẫn tự do, tôi sẽ không can thiệp vào việc gì của em.”
Anh lại nói: “ Chỉ là bạn bè bình thường.”
- --
Sau đó, vẫn là nhờ Cố Tinh Trầm mà tìm được xe.
Anh gọi một cuộc điện thoại, giao cho người khác xử lý, sau đó nói xe sẽ tới đây trong vòng hai mươi phút. Ngày mùa đông, gió rất lớn, bọn họ liền vào xe để chờ.
Hứa Anh không nghi ngờ năng lực làm việc của Cố Tinh Trầm, từ nhỏ anh đã độc lập, làm việc cẩn thận tinh tế. Cho nên cô cũng không thấy nhọc lòng, an tâm chờ người tới.
Không gian trong xe nhỏ hẹp lại hơi bí, bọn họ cùng nhau ngồi ở ghế sau.
Quá an tĩnh, cũng quá thân mật.
Hứa Anh cảm thấy cả mình giống như tới từng tế bào cũng run lên, không khí bên cạnh cảm nhận được từng nhất cử nhất động của người đàn ông, chạm tới từng đầu dây thần kinh của cô, cực kỳ mẫn cảm.
Sau khi xa cách chín năm, đây là lần đầu tiên bọn họ tâm bình khí hòa mà gần gũi ngốc ở bên nhau.
Hứa Anh bỗng nhiên nhớ tới thời học cấp hai, thường xuyên cô cùng Cố Tinh Trầm ngồi ở hàng ghế sau khi chú Đàm lái xe ở phía trước.
Chú Đàm chỉ có một tật xấu duy nhất là nghiện thuốc lá, thường xuyên xuống xe mua thuốc để hút, bọn họ cũng như thế này ngồi đã lâu. Sau đó Cố Tinh Trầm đột nhiên rướn tới, hôn môi cô…..
Khi đó Cố Tinh Trầm còn nhỏ, nụ hôn của anh, không có dục vọng như sau này.
Anh chỉ là dùng đôi môi hơi lạnh chạm vào cô một chút liền tách ra. Sau đó có chút khẩn trương sợ cô sẽ tức giận.
Kết quả đương nhiên cô tức giận, còn tức giận rất lớn.
Hứa Anh nhớ tới thời cấp hai, cô thật sự không phải quá thích Cố Tinh Trầm.
Đặc biệt đoạn thời gian học kỳ một của lớp tám, anh vừa trắng vừa lùn vừa im lặng, giống như một đứa con gái.
Lúc đó cô vẫn luôn tính toán sẽ đổi bạn trai, chỉ là mỗi thời điểm muốn đổi, anh đều có thể dựa vào việc đạt hạng nhất hay gì đó, để cho cô rất được nở mày nở mặt…..
“ Xe sắp tới rồi, là một người bạn bè trước đây từng quen biết, an toàn không cần lo lắng.”
Giọng nói vừa thuần vừa trầm thấp của người đàn ông đã đem hồi ức của Hứa Anh xua đi. Cô nhìn về bên cạnh, người đàn ông cao lớn thành thục, hoàn toàn không phải là đứa nhóc lùn lùn trong hồi ức kia. Anh lớn lên vừa cao vừa đẹp trai, cả người tràn ngập hương vị của đàn ông.
Sau đó Hứa Anh nhớ tới vừa rồi Cố Tinh Trầm nói tới sẽ làm bạn bè….
Cố Tinh Trầm rũ mắt nhìn đồng hồ xem thời gian, đẩy cửa xe, xuống xe.
“ Anh đi đâu vậy?” Hứa Anh bật thốt lên, chống ghế dựa cúi người: “ Đi khách sạn sao….. Đi cùng tôi cũng được.”
(Gì? Đi khách sạn cùng chị ấy hả???)
Cố Tinh Trầm đứng bên xe, quay đầu lại, thoáng cong môi, đôi mắt bởi vì đang ở góc độ nhìn xuống, mở một nửa, có chút thanh lãnh, lười biếng: “ Không cần, tôi tự đi xe.”
Hứa Anh thấy bên đường cái quả nhiên dừng một chiếc xe sáng loáng: “ Ồ.”
Cố Tinh Trầm đi một bước, lại dừng lại: “ Những lời nói vừa rồi…. Coi như tôi chưa từng nói qua.”
Anh rất bình tĩnh, chậm rãi nói hai từ: “ Sống tốt nhé.”
Hứa Anh nhìn chiếc xe bên cạnh Cố Tinh Trầm, kéo cửa xe.
Bầu trời đêm thành thị bao phủ trên đường cái, che phủ lên một màu xám tĩnh mịch.
Không biết xe đi từ phía nào tới hòa với bóng dáng người đàn ông thanh lãnh.
Có vị sáp nghẹn ở cổ họng. Hứa Anh cảm thấy mình có lẽ là do bệnh cũ quá nặng, một khi xúc động lên là không màng logic cùng lý trí.
Hứa Anh đẩy cửa xe bước vài bước tới chỗ Cố Tinh Trầm, nói: “ Tôi đồng ý!”
Đêm khuya không khí lạnh đột nhiên bị hút vào yết hầu, vừa lạnh vừa rát, nhưng giờ khắc này không khó chịu, thậm chí còn có chút nhẹ nhàng.
Hứa Anh đứng ở trong gió lạnh, ăn mặc xinh đẹp, cũng rất ít. Cho nên lạnh tới mức ôm cánh tay rụt cổ, có chút đáng thương, nói với anh:
“ Tôi đồng ý, Cố Tinh Trầm.”
“ Chúng ta về sau….. Vẫn là bạn bè.”
- --
Cố Tinh Trầm không tới khách sạn, trực tiếp bảo tài xế lái tới sân bay.
Trên đường, anh nhắm mắt xoa sống mũi, đem công việc một ngày làm trong nửa ngày, lại đi từ nam ra bắc, uống rượu ồn ào náo nhiệt làm tinh thần anh có chút mệt mỏi.
Tài xế là người trẻ tuổi, từ kính chiếu hậu nhìn người đàn ông anh tuấn ngồi đằng sau, bộ dạng văn nhã nghiêm cẩn, đặc biệt có khí chất của phần tử tri thức cấp cao. Nổi lên hứng trò chuyện.
“ Tiên sinh, Tết nhất còn phải chạy ngược chạy xuôi sao? Không về nhà đoàn tụ với vợ con sao?”
Cố Tinh Trầm từ kính chiếu hậu thấy đôi mắt tài xế, cũng có chút mệt mỏi giống anh.
Cố Tinh Trầm hỏi lại anh ta: “ Anh không cần đoàn tụ cùng vợ con sao?”
“ Không phải là phải đi kiếm tiền sao. Không đi kiếm tiền, sao có thể nuôi vợ con.”
Tài xế lại hỏi anh: “ Còn anh thì sao?”
Cố Tinh Trầm hơi trầm mặc một chút, đôi mắt u ám có chút ý cười thanh thiển:
“ Tôi vừa đoàn tụ rồi.”
- --
Tài xế lại nói thêm hai câu.
Cố Tinh Trầm đáp lời, rũ mắt lấy di động, click mở Weibo, mục tin nhắn.
Mở ra tin nhắn đêm ba mươi đó nhìn lại một lần, đặc biệt là hai chữ “ Chồng ngoan.”
Cố Tinh Trầm không biết "hạt phấn hoang dại" là ai.
Nhưng mà, hai chữ chồng ngoan này, ở trong những ngày vạn người đoạn tụ gia đình gợi lên cho anh khát vọng tham lam vô tận. Anh cơ hồ không thể khắc chế được nữa.
Nhớ cô ấy.
Điên cuồng nhớ.
Nhớ mùi nước hoa, nhớ môi anh đào, nhớ sự ấm áp giống như lửa trên người cô….
Đêm đó nhận được tin nhắn, anh trằn trọc trên giường, liền nghĩ kỹ tạo ra một bẫy rập.
Chỉ chờ ngày bạn bè tụ hội hôm nay đột nhiên xuất hiện không kịp phòng ngừa, làm cho Hứa Anh không có thời gian thoát đi.
Nếu không thích hợp làm người yêu.
Vậy có thể làm bạn bè.
Ánh đèn đường lọt vào trong xe, chiếu sáng cổ áo âu phục Cố Tinh Trầm cùng chiếc mũi đĩnh bạt, không ngừng xẹt qua.
Làm bạn bè.
Ngẫu nhiên cho nhau lời thăm hỏi.
Thật tốt…..
Cố Tinh Trầm nhìn ra ngoài cửa sổ xe, vạn nhà đoàn viên thắp lên ngọn đèn, trong mắt anh có khát vọng ẩn nhẫn.
Đôi môi đạm sắc hơi cong cong, có chút thỏa mãn.