Edit #Salim
Beta #Kumoe
Nhà hàng Tây Âu trang hoàng lộng lẫy, từng cụm đèn làm bằng những chai champagne treo lấp lánh trên trần nhà.
Khuỷu tay Hứa Anh chống trên khăn trải bàn trắng tinh, đang ngẩn người.
Đối diện cô, Kim Vũ một bên lấy khăn lông ấm rửa tay, một bên cùng cô nói về chi tiết của phim truyền hình.
Hứa Anh nhờ bộ phim > nhận được giải nữ chính xuất sắc nhất, sự nghiệp diễn xuất cũng được lên một nấc thang mới, nhưng Kim Vũ vẫn nhớ rõ Hứa Anh từng nhắc qua rằng cô thích làm âm nhạc hơn.
Hứa Anh vẫn luôn im lặng, Kim Vũ nâng lên mắt một mí, mới phát hiện cô đang thất thần.
Đến cả khi Waiter đem bò bít tết đặt trước mặt, cũng không kích thích được sự chú ý của cô.
Kim Vũ nhíu mi.
Trán bỗng nhiên bị một bàn tay chạm vào, Hứa Anh rung động lông mi, hoàn hồn: “ Sao vậy?”
“ Nhìn thấy cậu đang ngẩn người.” Kim Vũ lùi tay về: “ Cho rằng cậu bị sốt.”
Những người quen biết với Hứa Anh, đều biết rằng khi cô sốt lên đầu óc liền hồ đồ, chẳng qua, tình huống hiện tại không phải vậy.
Ánh mắt Hứa Anh lười nhác, cầm lấy nĩa:
“ Vừa nghĩ chút chuyện, không bị sốt.”
Kim Vũ liếc mắt nhìn cô một cái, cá tính anh có chút trầm mặc, thông minh nhưng không thích nói toạc.
Bọn họ cùng nhau giơ lên cốc chân dài, nhẹ nhàng chạm vào, tùy tiện nói chuyện vài câu.
Kim Vũ suy nghĩ trong chốc lát, nói lên mục đích của bữa cơm này: “ Vậy nên, bao giờ cậu muốn trở về giới âm nhạc? Thiên phú tốt nhất của cậu không nằm ở diễn xuất, lãng phí giọng hát quá đáng tiếc.”
Hứa Anh cúi đầu, dùng nĩa cắt bò bít tết nâng lên, dường như không nghe thấy.
“ Hứa Anh. Hứa Anh?”
Kim Vũ hơi nhíu mày, thấp giọng gọi lên một cái tên: “ Cố Tinh Trầm.”
Qủa nhiên, cô gái đối diện ngay lập tức ngẩng đầu: “ Hả?”
“…….”
Đôi mắt Kim Vũ lạnh nhạt mà cười một cái, trong lòng đã hiểu rõ: “ Không có gì.”
Ngón tay Hứa Anh nâng lên sợi tóc bên tai, có chút mất tự nhiên, nâng má tiếp tục ăn bò bít tết, cho rằng mình nghe lầm.
“ Bao giờ cậu trở về giới ca nhạc, tớ viết ca khúc mới cho cậu. Lấy thực lực của cậu rất mau sẽ trở nên nổi tiếng.”
Trong phòng ăn có tiếng nhạc nhẹ truyền vào tai, Hứa Anh lắc nhẹ ly rượu vang đỏ: “ Tớ không muốn hát.”
Kim Vũ nhíu mi: “ Trước kia không phải cậu nói muốn trở về giới âm nhạc sao?”
“ Khi nào.”
“ Mùa xuân, tháng bốn tháng năm.”
Hứa Anh nói: “ Bây giờ, tớ không muốn nữa.”
“ Vì sao.”
“….. Làm gì có vì sao, chỉ là không muốn hát. Cậu cũng biết rằng tớ luôn luôn tùy hứng như vậy mà.”
Trong lòng Kim Vũ đánh giá Hứa Anh vài vòng: “ Tháng bốn tháng năm ấy cậu vẫn còn đang ở bên Cố Tinh Trầm đúng không. Hiện tại không muốn hát nữa…… Bởi vì anh ta đi rồi, sợ gợi lại chuyện cũ?”
Hứa Anh nâng mí mắt nhìn cậu ta, ánh mắt cất giấu chút cảm xúc.
Kim Vũ chậm rãi cắt thịt bò, nhưng tựa như không muốn ăn, lại dừng lại, tay gác trên bàn.
Cậu ta không ngẩng đầu: “ Hứa Anh, trước kia tớ cũng không dám tin tưởng, cậu sẽ nghiêm túc thích một người.”
“ Thời điểm học cấp ba, tớ tận mắt nhìn thấy cậu bị nhiều nam sinh theo đuổi như vậy. Cậu chỉ khinh thường nhìn lại, chơi bọn họ tới sống không được chết không xong.”
“ Cậu trời sinh chính là người bạc tình như vậy.”
“ Nhưng….. Vì sao cậu đối với Cố Tinh Trầm không giống như thế.”
Hứa Anh rũ mắt, lông mi dày đậm: “ Có thể đừng nhắc tới anh ấy được không, không muốn nghe.”
“ Được, đây là lần cuối cùng tớ nhắc tới, nói xong, tớ sẽ không bao giờ nói tới chuyện của hai người nữa.”
Hứa Anh ngước mắt, Kim Vũ buông dao nĩa, biểu tình nghiêm túc: “ Cậu đã biết bí mật Cố Tinh Trầm che giấu rồi đấy, anh ta cũng không tốt đẹp như cậu vẫn thường nghĩ tới."
“ Cho nên nếu anh ta trở về, cậu sẽ còn chấp nhận sao?”
- --
Cơm nước xong, bọn họ cùng nhau ra khỏi nhà hàng Tây Âu.
Sau khi lập đông khí hậu thành phố C trở nên lạnh rất nhiều, bên đường có gió lạnh vù vù thổi qua.
Kim Vũ cởi áo khoác, bọc lại bả vai Hứa Anh.
Hứa Anh ngẩng đầu nhìn không trung, đen như mực. Cô hít một hơi thật sâu, tiếng nói có chút hoài niệm: “ Kim Vũ.”
“ Ừm.”
“ Kỳ thật….. Tớ vẫn luôn nhớ về khoảng thời gian trước kia, khi cậu vẫn chưa thích tớ.”
Hứa Anh nghiêng đầu: “ Ít nhất lúc ấy, chúng ta đều rất tự do vô tư, cực kỳ vui vẻ.”
Đôi mắt Kim Vũ ẩn dưới vành nón, độ nhận diện của cậu rất cao, đi ra ngoài cần phải che đậy kín mít. Gương mặt anh tuấn lạnh nhạt giấu dưới bóng tối, nhưng Hứa Anh biết, nhất định cậu đang nghiêm túc lắng nghe và suy nghĩ, cho nên, cô không có quấy rầy hỏi lại.
Gió đảo qua cổ, hơi lạnh phả vào người.
Hứa Anh chịu đựng khí lạnh xâm nhập vào da thịt, kéo xuống áo khoác trên bả vai, đưa qua: “ Cảm ơn cậu vì đã thích tớ nhiều năm như vậy, A Vũ, chúc cậu tương lai có thể tìm được một người….. Chân chính đáng giá nhận được tình yêu của cậu.”
Cô cười một cái: “ Giống như cậu nói vậy, tớ trời sinh đã bạc tình, hơn nữa lại rất tàn nhẫn.”
Mày nhăn thật sâu, Kim Vũ không duỗi tay nhận lấy, nhưng Hứa Anh lại cũng là người cố chấp.
Hai người giằng co hồi lâu.
Cuối cùng Kim Vũ bất đắc dĩ mà cười một cái, nhận lại áo của mình.
“ Hứa Anh, tớ cũng rất hoài niệm khi đó, khi cậu vẫn chưa thích Cố Tinh Trầm. Cậu giống như lửa cháy, tự do tự tại, nhiệt tình, phóng khoáng.
Cậu cười: “ Nhiều năm như vậy, tớ chưa từng thấy cô gái nào phóng khoáng hơn cậu.”
Nhìn theo bóng dáng Hứa Anh lên xe đi xa, Kim Vũ tùy tay đem áo khoác mình ném vào thùng rác.
Quen biết từ thuở thiếu thời, Hứa Anh có bao nhiêu thực dụng, bao nhiêu bạc tình cậu đều biết.
Vốn tưởng rằng, sau khi bí mật Cố Tinh Trầm bại lộ ra, Hứa Anh biết rằng anh ta có bệnh, có thân thế như vậy, biết con người thật của Cố Tinh Trầm, liền sẽ ghét bỏ anh ta.
Dù sao, Hứa Anh cũng nói rằng mình chỉ thích nhất là sự “ Thuần khiết, “ Tốt đẹp” ở Cố Tinh Trầm.
Sau đó, Hứa Anh không thích Cố Tinh Trầm nữa, liền sẽ hơi hơi liếc mắt nhìn cậu một chút.
Tự mình cùng Cố Tinh Trầm thật sự rất giống nhau, nội liễm, an tĩnh, cậu ta cũng có thể nấu cơm, cũng có thể vì cô mà giặt quần áo.
Nhưng mà…..
Kim Vũ cười một cái, không quay đầu lại mà đi về hướng trái ngược.
Thôi bỏ đi.
“ Tạm biệt, cô gái…. Tớ lưu luyến si mê nhiều năm.”
- --
Mấy tháng này, bởi vì sự kiện của Phí Lương Sơn lan tới, Mason nói tốt nhất cô nên khiêm tốn chút, cho nên Hứa Anh nhận rất ít công việc, tương đối thanh nhàn.
Lóa mắt đã tới cuối năm, trước một tuần, Hứa Anh liền đặt trước vé trở về thành phố S.
Trước hôm bay, Hứa Anh tắm rồi đi ra từ phòng tắm, một bên lau tóc, đổ nước uống, một bên dùng bả vai kẹp di động nói chuyện cùng mẹ Hứa.
“ Vâng, ngày mai sẽ trở về.”
“ Biết rồi biết rồi, mẹ thật dong dài đấy phu nhân Hứa…..”
“ Cứ vậy nhé mẹ? Con cúp đây.”
Hứa Anh đang muốn cúp điện thoại, không nghĩ tới lại nghe được thanh âm của bà nội.
Bà nội lấy điện thoại di động từ trong tay mẹ Hứa ra, nói chuyện cùng cô, người già nói chuyện không nhanh nhẹn, Hứa Anh nhẫn nại nghe bà nói.
Bà nội Hứa dong dài một trận nào là phải chú ý an toàn trên đường linh tinh, cuối cùng vui vẻ hài lòng mà nói: “ Con ấy nhớ nói cùng Tinh Trầm, bà nội may áo lông cho thằng bé. Con cũng biết đấy thằng bé ít quần áo, bà nội nhân lúc mắt vẫn còn dùng được, liền may một cái cho nó. Mùa đông buổi sáng đạp xe đạp rất lạnh, bảo thằng bé mặc nhiều chút, miễn cho bị cảm…..”
Nghe bà nội lải nhải, dần dần Hứa Anh nhăn mi lại: “ Bà nội, bọn con không còn đi học nữa.”
Cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “ Đã tốt nghiệp bao năm rồi bà vẫn nhớ rõ những việc như thế….. Nên nói là trí nhớ bà tốt, hay là kém đây……”
Sau đó cô dọa bà nội tới khiếp sợ, lại phải giải thích lung tung rối loạn một trận, cuối cùng Hứa Anh cũng không biết được bà nội đã rõ ràng sự thật hay chưa.
Treo điện thoại, Hứa Anh ngã xuống, nằm ở trên sopha lộn xộn, tâm tình loạn.
Bên cạnh, con mèo già nằm cuộn tròn trên quần áo của cô ngủ.
Đèn trần tỏa sáng chói mắt, Hứa Anh híp mắt nhìn một lát, sau đó suy nghĩ chút chuyện, liền ngồi bật dậy.
“ Tránh ra tránh ra!”
“ Đừng ngủ trên quần áo của mẹ, con mèo lười.”
Hứa Anh từ dưới người con mèo rút ra được một chiếc áo bông, tròng lên người, lại lấy thêm áo lông vũ cùng khẩu trang, ở ngăn kéo bàn trong phòng ngủ tìm kiếm chiếc chìa khóa.
Vội vàng ra cửa.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi cô cùng Cố Tinh Trầm chia tay, bước vào nhà của anh.
Đẩy cửa ra, một căn phòng tối đen như mực, đứng ở ngoài cửa cũng có thể cảm nhận được tronh không khí có hương vị quen thuộc rất nhẹ.
Hứa Anh dùng ngón tay sờ vào chốt mở, vang lên một tiếng ca nhỏ, phòng khách liền sáng đèn.
Nhà ở sạch sẽ ngăn nắp, vẫn bày biện như cũ, cùng với ngày cô nổi giận đùng đùng rời đi không có sai biệt lắm.
Nhớ rõ ngày đó, Cố Tinh Trầm nói cuối tuần sẽ xuất ngoại, không bao giờ trở về nữa.
Căn nhà này là khoản chi phí chia tay thứ nhất anh để lại cho cô, bây giờ nó đã thuộc về cô.
Hứa Anh hài hước mà cười một chút: Thật khôi hài! Lại còn nhắc tới tiền cùng với phú nhị đại như mình.
Cố Tinh Trầm thật đúng là không biết tự lượng sức mình.
Nhưng mà….. Cố Tinh Trầm vẫn luôn có cốt khí như vậy. Giống như khi còn nhỏ, cho dù trong túi cô có bao nhiêu tiền, Cố Tinh Trầm cũng không bao giờ bắt cô phải chi trả.
Lúc đấy anh còn nhỏ, thanh âm cũng chưa vỡ giọng hoàn toàn, nhưng biểu tình rất nghiêm túc, cùng cô nói: “ Nếu cậu đã làm bạn gái tớ, tớ sẽ phải dành cho cậu những gì tốt đẹp nhất. Cậu thích tớ, chúng ta liền ở bên nhau. Cậu chướng mắt tớ, chúng ta liền thôi. Thế nào?”
Hứa Anh đút tay trong túi, từ trong phòng khắp nơi nhìn nhìn.
Trên bàn trong thư phòng còn đặt một nửa số sách của Cố Tinh Trầm, hình như đều là tiếng Pháp.
Hứa Anh vừa liếc mắt một cái đã chán ghét bỏ qua. Trong ngăn kéo trừ hai cây bút máy, còn có nửa hộp bao cao su, người đàn ông kia, rất thích làm trên bàn sách này cùng cô…..
Loại như đi những hình ảnh linh tinh trong đầu, cuối cùng Hứa Anh đi vào phòng ngủ.
Kéo ra tủ quần áo, bên trong đại bộ phận đều là quần áo của cô, quần áo Cố Tinh Trầm cũng ở đó.
Anh không có nhiều quần áo, nhưng mỗi một bộ đều là hàng cao cấp.
Hứa Anh hiện tại chỉ cần hơi nhớ lại, trong đầu đã hiện lên hình ảnh Cố Tinh Trầm mặc áo sơ mi chỉnh tề, từng viên cúc đều ngay ngay ngắn ngắn.
Chưa từng thấy qua người đàn ông nào mà mặc áo sơ mi hợp hơn anh.
Sạch sẽ lại có thần.
Hứa Anh từ trước tới này chưa từng có thói quen tôn trọng riêng tư của Cố Tinh Trầm, tùy tiện lục lọi, tủ quần áo rất nhanh liền lộn xộn.
Sau đó, cô chú ý tới hộp gỗ nho nhỏ trong góc kia.
Hứa Anh luôn luôn có lòng hiếu kỳ rất lớn, liền đem nó vác ra ngoài.
Khóa kiểu cũ hoa mai.
Hứa Anh nhìn khóa đánh giá, ngón tay chạm vào kim loại lạnh lẽo lập tức rùng mình.
Mùa đông, làm cô hơi giật mình.
- --
Cách một ngày đã là hai tám tháng chạp, Hứa Anh về tới nhà đã là hơn chín giờ tối.
Bố Hứa tự mình ra đón, bà nội cười ngâm ngâm đứng chờ ở cửa. Mẹ cùng đầu bếp ở trong phòng bếp bận rộn chuẩn bị bữa ăn khuya cho cô.
Chuyện thứ nhất sau khi Hứa Anh vào cửa chính là cho con mèo đi vệ sinh.
Nó phải nghẹn một đường, kêu gào không ngừng, Hứa Anh thật sự sợ nó tiểu lên người mình. May mắn thằng nhóc này còn học được ưu điểm yêu sạch sẽ của chủ nhân trước của nó, nhịn tới tận bây giờ.
Sau khi cho nó đi vệ sinh xong, cát mèo liền kết thành một cục thật lớn…..
“ Anh Anh à". Bà nội một bên thay cô thu thập rương hành lý, một bên ngẩng đầu hỏi: “ Rương gỗ này là gì vậy, còn có khóa.”
Hứa Anh kéo xuống khăn quàng cổ, nhìn một cái đem rương gỗ lấy về, thuận miệng nói: “ Con làm mất chìa khóa, nhớ rằng trong nhà có đồ mở khóa, liền mang về nhà để cậy ra luôn.”
Tròng mắt Hứa Anh chuyển động, không dám nói rằng không phải của mình.
Bố Hứa liền nói: “ Trong nhà đâu có đâu, nhưng ở nhà bà nội con có.”
Bà lão gật gật đầu: “ Ngày mai về thăm quê, bà đem đồ mở khóa mang cho Anh Anh nhé.”
Hứa Anh gật gật đầu, nịnh nọt nói rằng bà nội là tốt nhất.
Năm nay cũng giống như năm vừa rồi, đầu năm sẽ có cuộc tụ họp của bạn học cấp ba, bây giờ còn chưa sang năm mới, trong nhóm WeChat đã đầy tin nhắn spam chuyện phiếm hẹn hò.
Thân phận minh tinh mẫn cảm, Hứa Anh rất ít khi lên tiếng trong nhóm.
Hứa Anh ở nhà ngây người một ngày, sau đó tiếp đón các loại thân thích bạn bè tới nhà chơi, lóa mắt đã tới tối ba mươi.
Cô cùng bạn bè trong giới giải trí chúc mừng năm mới, lại cùng với tổng giám đốc công ty Ks Arron gọi một cuộc điện thoại chúc phúc, tiếp theo là đạo diễn, tiền bối…..
Ở trong giới giải trí, EQ còn quan trọng hơn so với thực lực.
May mắn rằng trong vòng rồng rắn hỗn tạp này, Hứa yêu tinh người đẹp giọng ngọt thật sự dỗ người rất xuất sắc.
Từ nhỏ đã nhiều bạn bè, người nào Hứa Anh cũng có thể giao tiếp.
Chờ tiếp đón xong một vòng người đã gần hai mươi hai giờ.
Hứa Anh nằm xuống nghỉ ngơi, xem nhóm WeChat của lớp bảy, sau đó bỗng nhiên nhận được điện thoại của Trần Tinh Phàm.
Tựa hồ như Trần Tinh Phàm xảy ra chuyện gì đó, nghe giọng điệu rất mơ hồ: “ Tiểu Anh, tớ xảy ra chuyện rồi.”
Hứa Anh sợ tới mức bật dậy từ trên giường: “ Sao vậy, xảy ra chuyện gì?”
Trong ống nghe là thanh âm hít thở hỗn loạn của Trần Tinh Phàm, tim Hứa Anh giống như nhảy ra khỏi lồng ngực: “ Mau nói đi! Có người xấu sao? Báo cảnh sát chưa? Ở chỗ nào tớ lập tức tới đây….”
“ Không phải, không có người xấu.”
Hứa Anh đang sốt ruột khom lưng đi giày, nghe vậy liền dừng động tác: “ Vậy….”
“ Tớ…… Tớ lại mang thai.”
Hứa Anh sửng sốt một hồi lâu mới “ Hả?!”
Nhóm chat bốn người của biệt đội xấu xa bỗng nhiên rất náo nhiệt.
Nhóm chat từ sau khi quan hệ của Hứa Anh cùng Kim Vũ xuất hiện vết rách liền có chút im lặng, sau này Giang Hoàn cùng Trần Tinh Phàm chia tay, nhóm này gần như đã chết. Mấy năm nay, trừ bỏ mấy ngày lễ Tết ngẫu nhiên có người gửi hai ba tin nhắn chúc mừng, liền không có động tĩnh gì hết.
Nhưng hiện tại, tin nhắn chạy rất nhanh.
Giang Hoàn: Ha ha
Giang Hoàn: @Kim Vũ @Hứa Anh mau chúc mừng tớ! Các bạn nhỏ!
Giang hoàn: Tớ, Giang Hoàn, sắp trở thành bố!! ( vui vẻ cực kỳ) ( cười to)
Kim Vũ: ( reo hò) Chúc mừng
Giang Hoàn: ( nhe răng cười to)
Kim Vũ: Nhớ để cho tớ một vị trí bố nuôi trong danh sách
Giang Hoàn: Ok!! Không thành vẫn đề
Trần Tinh Phàm: Tớ không sinh đâu! ( nổi giận lôi đình)
Giang Hoàn: Em gái @Trần Tinh Phàm, đừng có tùy hứng nữa. Cả đời này anh đều thương em ( hoa hồng) ( hoa hồng) ( hoa hồng)
Trần Tinh Phàm: Không muốn gả cho cậu đâu….. ( phỉ nhổ) ( trợn trắng mắt) ( trợn trắng mắt) ( trợn trắng mắt)
Kim Vũ: ( nhe răng cười trộm)
Trần Tinh Phàm: @Kim Vũ cậu đừng cười, dạo này tớ còn nghe nói cậu cùng với bé người mẫu nho nhỏ nào ở bên nhau phải không?
Giang Hoàn: Mẹ nó sao lại vào thời điểm này? A Vũ cậu có bạn gái cũng không nói cho tớ!
Kim Vũ: ( mỉm cười) Chơi đùa chút mà thôi
Kim Vũ: Dù sao, tớ cũng chỉ là người đàn ông bình thường. Cũng có chút nhu cầu.
Trần Tinh Phàm: …… Mẹ nó, chú ý chút hình tượng đi, còn có nữ đồng chí ở đây đấy @Hứa Anh
Khẽ cười đọc tin nhắn, đầu ngón tay Hứa Anh click mở bàn phím, đánh chữ.
Hứa Anh: Không sao, mọi người cứ tùy ý ( mỉm cười) ( mỉm cười)
Hứa Anh: Tớ chỉ muốn nói là
Hứa Anh: @Giang Hoàn @Trần Tinh Phàm hai đứa các ngươi mau chóng kết hôn cho bà đây nhanh! Tiết mục theo đuổi vợ trời nam biển bắc tới đây là được rồi, bà đây không muốn làm vai phụ cho các người nữa, làm mệt hết cả tim người ta…..
Trần Tinh Phàm: ( lã chã chực khóc) Sếp Anh tức giận rồi.
Hứa Anh: Biết thì tốt! Còn có....
Hứa Anh: Nhớ phải để luôn một vị trí mẹ nuôi cho tớ nhé ( mỉm cười đáng yêu)
Tắt di động, Hứa Anh nằm trên giường. Con mèo liền nhảy lên, nằm xuống trên ngực cô, lông xù thành một cục.
Hứa Anh xách nách nó, giơ lên đối diện trước mặt mình:
“ Aizz, mọi người đều có đôi có cặp, may mà còn có con ở với mẹ.”
“ Mèo già tiểu Anh độc thân mười năm.”
“ Con nói xem con có phải quá đáng thương hay không?”
“ Bạn trai mèo cũng chưa quen qua một con.....”
Cô lầm bầm lầu bầu trong chốc lát, ngoài cửa sổ liền có thanh âm pháo hoa.
Hứa Anh buông mèo, tới phía trước cửa sổ.
Bầu trời đêm xa xa, từng cụm pháo hoa nở rộ theo thứ tự, sáng lạn lại bắt mắt.
Hứa Anh nương theo ánh sáng lập lòe của pháo hoa nhìn xuống cảnh đêm. Nhà của cô nằm ở khu biệt thự, dưới lầu có một chiếc xe hơi màu đen, Hứa Anh phỏng đoán là bạn bè họ hàng của hàng xóm.
Mọi nơi đều giăng đèn kết hoa, người người vui vẻ.
Rõ ràng là thời khắc náo nhiệt vui mừng, cô lại..... Phảng phất cảm nhận được chút cô đơn.
Cô đơn này không phải của cô, mà là, của một người khác.....
Đem laptop đặt trên khung cửa sổ, Hứa Anh dùng ngón tay mở giao diện Weibo.
Acc phụ Weibo rất lâu không sử dụng, không phải thử nhiều lần mật mã mới truy cập được.
Mở ra mục tin nhắn, thông tin ghi chép chỉ có duy nhất một liên hệ.
Những tin nhắn ấy, là cô gửi vào ngày này năm trước.
< Chồng ngoan, năm mới vui vẻ ( pháo hoa)!>
< Nhớ phải vui vẻ đấy>
< (Yêu anh) ( thả tim)>
Đôi mắt tối đen, Hứa Anh nhìn chằm chằm mấy câu nói kia, tim giống như trôi nổi trong biển nước, sau đó từng chút từng chút lạnh băng lại, chìm xuống đáy biển sâu đen không thấy đáy.
Vậy nên, yêu rốt cuộc là gì.
Trước đây, cô vẫn luôn cho rằng, yêu là cùng người đàn ông mình thích ở bên nhau, sau đó được anh cưng chiều, yêu thương đau lòng chăm sóc. Mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ chơi bời là tốt.
Chỉ là.
Rõ ràng Cố Tinh Trầm đã không còn chăm sóc cho mình, rõ ràng anh đã rời đi, vì sao cô vẫn không bỏ xuống được, vì sao vẫn nhớ tới anh.
Vẫn sẽ..... Đau lòng cho anh.
Hứa Anh sờ sờ ngực, bỗng nhiên có chút rõ ràng, hiểu rõ.
Là yêu.
Cô yêu anh.
Không vì cái gì khác, không vì nguyên nhân ích kỷ, không vì ỷ lại, chỉ là “ Yêu” mà thôi. Yêu anh, cho nên có thể không cần anh trả giá, cũng muốn yêu anh.
Bọn Kim Vũ nói rất đúng, cô là yêu tinh ham chơi, tình mỏng, chỉ thích vui sướng, không có tim. Hiện tại mới hiểu được cách yêu một người.
Phòng ngủ rất an tĩnh. Đầu ngón tay Hứa Anh gõ vang trên bàn phím âm thanh rất nhỏ.
Trên màn hình rơi xuống hai hàng chữ ngắn ngủi.
Sau đó ấn gửi đi.
Ngoài cửa sổ xe có thanh âm người già cùng trẻ nhỏ xen lẫn tiếng pháo hoa ầm ĩ. Trong xe ánh sáng rất tối, trên ghế dựa có một chiếc áo khoác màu đen được gấp ngay ngắn, phía trên đặt một chiếc di động. Màn hình bỗng nhiên sáng lên, là thông báo tin nhắn mới từ Weibo.
Một đôi bàn tay thon dài cầm lấy điện thoại.
Màn hình ánh lên ánh sáng leo lắt, điêu khắc ra ngũ quan của người đàn ông, đoan chính, thanh tuấn. Đôi mắt của anh rất đen, ánh lên ánh đèn di động, giống như sao trời hút vào bầu trời đêm.
Tin nhắn mới:
< Năm mới vui vẻ>
< Chân trời góc biển, luôn chúc phúc cho anh.....>
Cố Tinh Trầm ngẩng đầu, ấn hạ cửa sổ pha lê, thoáng nghiêng đầu, liền nhìn thấy cửa sổ căn biệt thự đối diện, có một cô gái chống cằm nhìn vào laptop.
Ánh sáng nhu hòa vàng nhạt từ cửa sổ chiếu vào cô, tóc dài lười biếng rối tung, trầm tĩnh ôn nhu, bị khung cửa sổ tứ phương đóng khung thành một bức họa.
“ Hứa Anh.....”