"Chứ không lẽ chồng hàng xóm?"
Ngụy San sưng sỉa.
Chẳng biết từ bao giờ, Ngụy San mất thiện cảm với anh chàng trúc mã này.
Nếu như là lúc trước, khi nghe Doãn Cách kể lể hắn đi tìm cô tám năm nay, Ngụy San chắc chắn xúc động khóc nấc lên.
Nhưng cô của hiện tại chỉ có mình Diêu Tề, tình cảm dành cho Doãn Cách cũng không còn sâu đậm như những năm mười bảy, mười tám.
Hơn nữa nếu để ý kĩ, Ngụy San có thể phát hiện Doãn Cách đang nói dối.
8 năm nay cô chỉ lẩn quẩn xin việc trong thành phố này, cùng lắm sang các thành phố khác.
Với bề thế gia đình Doãn Cách, nhiều nhất là 1 năm đã tìm được cô.
Vậy mà suốt 8 năm nay chưa thấy.
Có phải quá vô lý không!
Cảm xúc vui vẻ tụt về số không.
Doãn Cách cứng đờ mặt.
Ngụy San, thế mà tỏ thái độ khó chịu với anh.
Rõ ràng ban nãy, khi Doãn Cách ôm cô, nét mặt Ngụy San cứng đờ, còn có gì đó rất nhớ nhung.
"Mấy năm qua em sống tốt chứ?"
"Rất tốt.
Cảm ơn anh đã hỏi thăm."
"Mọi năm tôi không thấy em đến thăm ba mẹ vào ngày giỗ.
Còn tưởng…"
"Năm nay chẳng phải đến rồi sao? Anh chê tôi không có hiếu với ba mẹ sao?"
"Tôi không có."
Nói chuyện được vài câu, Ngụy San bắt đầu chán nản với cuộc gặp gỡ bất ngờ này.
Cô liếc về chiếc xe đóng kín cửa, trong lòng khẽ mắng thầm một tiếng.
Anh đúng là ông chồng vô dụng.
Những lúc khó khăn liền chạy đi nấp, bỏ tôi ở đây một mình.
Diêu Tề không đáng làm sếp của cô.
Hừ! Không có người sếp hay người chồng nào hèn nhát như hắn.
"Nếu không còn chuyện gì, tôi xin phép đi trước.
Hôm nay tôi có vài việc quan trọng chưa làm."
Chưa kịp để Doãn Cách ngắt lời, cô cúi chào hắn rồi bước nhanh đi luôn.
Doãn Cách ngẩn người hồi lâu.
Anh ta còn chưa kịp hàn huyên hết chuyện mấy năm nay, chưa kịp hỏi han gia đình, công việc, cuộc sống của cô, cớ sao Ngụy San đã bỏ đi rồi?
Cô ghét anh đến vậy ư?
Doãn Cách sa sầm mặt, lực đạo từ tay giáng xuống thân cây cạnh đó rất mạnh, khiến đầu ngón tay đỏ ửng, rỉ máu.
Ngụy San mở cửa, đập vào mắt là hình ảnh Diêu Tề dựa lưng vào ghế, nhắm đôi mắt đầy mệt mỏi.
Cô tặc lưỡi.
Ngủ rồi sao?
Ngụy San không nỡ đánh thức Diêu Tề.
Nhưng chính cô không biết hắn chưa từng ngủ.
Diêu Tề đã nhận ra sự tồn tại của Ngụy San ngay vừa lúc bóng cô lấp ló ngoài cửa.
"Nói chuyện xong rồi?"
Ngụy San giật mình vuốt ngực gật đầu.
Thiệt tình! Diêu Tề chỉ cần hù cô thêm vài lần như này nữa, Ngụy San sẽ đứng tim mà c.h.ế.t mất thôi.
"Quyết định chưa?"
"Hả?"
Ngụy San ngơ người.
Quyết định? Quyết định cái gì?
Diêu Tề hơi tức giận.
Hắn chán nản giấu nhẹm ánh mắt tò mò, bình tĩnh lặp lại câu hỏi.
"Có ly hôn tôi để về với tình cũ không?"
Ngụy San kích động đến nỗi nhảy bổ lên, phần đầu không may va vào ô tô.
Cô nhăn mặt nhịn đau phản bác dữ dội câu hỏi của Diêu Tề.
"Không không.
Tại sao tôi phải ly hôn anh?"
Có thể ngày xưa Ngụy San yêu Doãn Cách tới tê tâm phế liệt.
Nhưng hiện tại, Diêu Tề là người chồng tốt nhất của cô.
Ngụy San tại sao phải níu kéo một kẻ không xứng đáng?
Chợt, Ngụy San nhận ra điều gì đó.
Cô cười tà mị.
"Anh ghen à?"
"Kh… không.
Tôi việc gì phải ghen với em?"
Diêu Tề vội vàng lấp liếm.
Hắn chối bay bằng được lời kết tội của Ngụy San.
Ghen? Còn lâu!
___
Dạo này mình bận nên sẽ ra chậm hơn.