"Em cứ ngoan ngoãn ngồi ở phòng chờ.
Tôi đang bận dạy dỗ tên tra nam không biết điều, ôm em trước mặt tôi."
"..."
Sắc mặt Ngụy San vô cùng khó coi.
Thế là thế nào? Sao bảo không quen, không quan tâm, còn không ghen nữa?
Cô hơi phát hỏa, vội lay bả vai Trang Hoa, rối rít:
“Mau, đưa tôi tới phòng làm việc của chồng tôi.”
Mà thư ký Trang thấy gương mặt đằng đằng sát khí của ông chủ ban nãy, thêm cả đoạn ghi âm kia, anh ta rất nhanh hiểu lầm thái độ của Ngụy San là muốn cứu gã tình nhân kia.
Vì dù sao chính thư ký Trang là người duy nhất biết quan hệ hợp đồng giữa hai người, biết việc Diêu Tề lấy vợ là do bất đắc dĩ, còn Ngụy San chắc chắn không yêu ông chồng hờ này.
Thở dài thườn thượt, thư kí Trang chán chường với tính cách của ông chủ.
Hắn ta mồn một khẳng định không bao giờ đâm đầu đi yêu một cô gái như Ngụy San, đơn giản vì cô chẳng có bất cứ điểm nào phù hợp với hình mẫu lí tưởng của hắn.
Nhưng nhìn mà xem, nếu không phải sa vào lưới tình của cô vợ hờ, thì tại sao phải quăng hết đồ đạc xuống sàn đầy tức giận khi phát hiện tình cũ của vợ từng hợp tác với tập đoàn của mình, và bây giờ ghen lồng lộn, hai ba đòi lật đổ tập đoàn người đàn ông kia.
Vậy mà anh ta bên cạnh bụm miệng cười đùa, nói rằng Diêu Tề vô tình yêu cô vợ hợp đồng rồi, hắn còn trừng mắt, đe dọa sẽ đuổi việc anh.
Hừ! Hôm nay bà chủ đã đến, chỉ cần một cái nắm tay, tên tình cũ kia chính thức trở thành người yêu theo đúng nghĩa.
Tới lúc đó, liệu ông chủ còn vui vẻ lườm nguýt anh được không, liệu còn tự tin khẳng định bản thân không có một chút tình cảm gì với cô vợ hờ không, hay ngồi một chỗ sụt sùi vì vợ cũ thích tình hơn tiền của hắn.
Tới giây phút ấy, dù Diêu Tề có giận cá ch.ém thớt, đuổi việc Trang Hoa, anh nhất định phải cười lớn, cho hắn chừa cái tính sĩ diện, thích làm giá rồi mới yên tâm cuốn gói rời khỏi công ty.
“Ông chủ có dặn, kể cả là bà chủ cũng không được vào.
Cho nên...!bà chủ hãy ngồi đây chờ tình hình.”
Thư kí Trang nói mượt mà từ đầu tới cuối, không vấp phải bất cứ chướng ngại nào.
Và anh ta thành công đánh lừa Ngụy San.
Ngụy San lòng như lửa đốt, tuy cô khá nghi ngờ về lời dặn dò của thư kí Trang nhưng Ngụy San quyết định chọn cách im lặng và chờ đợi là vàng.
Mấy tháng sống cạnh Diêu Tề, cô đâu còn xa lạ gì với tính cách của hắn.
Hơn nữa Doãn Cách cũng là kẻ bám người, anh ta một khi thích cái gì, nhất định sẽ tìm mọi cách để đạt được nó, chi bằng để Diêu Tề ra mặt dứt điểm một lần, sau này Ngụy San cô cũng đỡ bao lời với anh ta.
Ngụy San thầm cầu nguyện cho số phận tiếp theo của Doãn Cách.
Hy vọng anh ta sau khi đấu đá với “chồng” cô xong, sẽ không bước khỏi phòng với đôi mắt vô hồn, với cái tin cổ phiếu tập đoàn rơi xuống đáy vực sâu.
Và sẽ không bị tính nóng giận của Diêu Tề dồn hết vào cú đ.ấ.m nơi khóe miệng.
Thư kí Trang thấy ước muốn của mình thành sự thật, anh ta cuống quýt đi rót nước mời bà chủ, hy vọng có thể kéo dài thời gian, đủ để Diêu Tề trơ mắt nhìn vợ rơi vào tay thằng khác trong sự bất lực.
"Bà chủ, bà ngồi xuống ghế, để tôi đi rót nước."
Ngụy San ậm ừ cho qua.
Rất nhanh thư ký Trang quay trở lại với cốc nước ấm.
Anh ta đặt cốc nước xuống bàn, sau đó giả vờ chấm nước mắt than thở số phận.
"Bà chủ, ông chủ ở nhà có hay bắt nạt bà không?"
Ngụy San suy nghĩ giây lát, sau đó đáp lời:
"Cũng có."
Chỉ có thế, thư kí Trang bắt đầu ỉ ôi kể lể.
"Tôi biết ngay mà.
Tôi nói bà chủ nghe.
Ông chủ ý, ông ấy vô cùng xấu tính."
Ngụy San: "???"
"Ông chủ ở công ty rất thích hành nhân viên.
Ông Diêu luôn ép chúng tôi tăng ca đến nửa đêm, nhưng cuối tháng chẳng có thêm một đồng lương nào.
Ông chủ còn rất hay dỗi nữa.
Chỉ cần ai làm sai ý, cả ngày hôm đó nhân viên phải đi đường vòng để tránh mặt ông chủ.
Bà chủ nói xem, ông Diêu như vậy có phải là quá đáng rồi không?"
"Đúng thật là rất quá đáng." Ngụy San vuốt cằm suy tư.
Ở nhà, Diêu Tề có thể bắt nạt cô vì đơn giản Ngụy San là kẻ làm công ăn lương của hắn.
Nhưng đến cả những người nhân viên nòng cốt của Diêu Tề hắn cũng có thể mặt sưng mày xỉa.
Quả thật Diêu Tề quá đáng lắm rồi.
"Tôi kể bà chủ bí mật này, bà đừng nói với ai."
Ngụy San dỏng tai nghe.
"Ông chủ rất hay nói xấu bà.
Ông còn vỗ ngực tự hào, tự tin khẳng định chỉ có ông bỏ được bà, còn bà chẳng bao giờ dám rời bỏ ông.".