“Diêu Tề là đồ ngốc hừ…”
Vừa nói, Ngụy San vừa nâng chai rượu, tu một ngụm.
Cô đã cắm rễ ở quán suốt ba tiếng, đơn giản vì Ngụy San không muốn về nhà.
Cô sợ Diêu Tề nhìn mặt cô rồi tức giận.
Rõ ràng khi đó Ngụy San cảm nhận rõ ánh mắt gi.ết người của hắn, nhưng cô cố tình làm ngơ.
Là cô có lỗi với hắn.
Ngụy San biết Diêu Tề luôn đặt chữ tín lên đầu, cũng biết bản thân suy nghĩ quá trẻ con, vì một câu bông đùa của người khác mà nổi giận với hắn.
Nhưng phải cho đến lúc chiếc cốc kia vỡ tan dưới tác dụng lực của Diêu Tề, cô mới nhận ra mình quá ngu ngốc.
Diêu Tề đối với cô tốt như vậy, không ngại chi tiền vì cô, còn luôn cư xử dịu dàng, chưa từng nổi giận hay lớn tiếng quát mắng Ngụy San.
Một người đàn ông tốt như vậy, tại sao cô phải khó chịu với hắn?
Reng… reng…
Ngụy San áp điện thoại vào tai, chẳng cần rõ đầu dây bên kia là ai, khì khì chào hỏi.
“Xin chào…”
“Em đang ở đâu?”
m thanh lạnh lẽo truyền vào đại não khiến Ngụy San trong phút chốc tỉnh táo.
Cô hốt hoảng nhìn cái tên hiện trên màn hình.
Hai chữ “Diêu Tề” in sâu vào đáy mắt, tứ chi cô co rút, cả người ngã khỏi ghế.
Sao… sao lại? Diêu Tề sao lại gọi cho cô? Hắn là muốn tính sổ truyện hồi trưa.
Bên kia, Diêu Tề nghe rõ mồn một tiếng bàn ghế đổ xuống, hắn sốt sắng nói lớn.
“Này Ngụy San, làm sao thế?”
Ngụy San bị ngã đến đau điếng nhưng vẫn cố tình trả lời thật bình thản.
“K… không sao… hờ hờ…”
“Anh, gọi tôi có chuyện gì.” Ngụy San vừa cắn răng, vừa hồi hộp chờ đợi câu trả lời của Diêu Tề.
Trong lòng cô thầm mong rằng Diêu Tề gọi điện vì lo lắng cho cô, chứ không vì bất cứ lý do nào khác.
Đặc biệt là việc cô vô lý gây sự với hắn.
Biết rằng lời đã nói ra thì chẳng thể rút lại.
Ngụy San đã đề nghị chấm dứt hợp đồng trước, dù Diêu Tề có đồng ý hay không thì cô cũng chẳng thể ôm chân hắn van xin cho cô trở về làm người vợ của hắn.
“Em đang ở đâu? Về nhà đi, chúng ta nói chuyện.”
“Làm gì? Nếu là ký đơn ly hôn, anh cứ tiến hành.
Yên tâm rằng tôi sẽ không lấy bất cứ tài sản gì của anh, cả số tiền lương tháng này nữa.”
Ngụy San cười ngờ nghệch.
Về nhà? Về nơi đó liệu cô còn toàn mạng trở ra hay không?
Đoạn, cô bấm nút kết thúc cuộc gọi.
Ngụy San tắt nguồn, ném điện thoại sang một bên.
Nhìn đống vỏ chai ngổn ngang trên bàn, cô chẳng rõ mình đã uống bao nhiêu.
Tửu lượng của Ngụy San khá tốt, đếm sơ qua cũng phải hơn tám, chín chai rượu nhưng chỉ ngà ngà say.
Ngụy San loạng choạng đứng dậy thanh toán tiền sau đó tìm đại một khách sạn nghỉ ngơi.
Nào ngờ vừa nhấc chân lên, cô liền bị ấn xuống, trở về vị trí cũ.
Ngụy San nhíu mày, mắt lơ đễnh tìm kẻ gây sự.
Diêu Hạ Minh!!?
Ngụy San bàng hoàng giật thót người, trái tim nhỏ sớm dựng ngược lên, hàng vạn câu hỏi lặp đi lặp lại trong đầu.
Tại sao Diêu Hạ Minh lại ở đây? Tại sao anh ta cố tình ép cô ngồi xuống ghế?
Diêu Hạ Minh đặt chai rượu lên bàn, hí hửng ngồi xuống ghế đối diện.
Anh tự tiện rót cho cả mình và Ngụy San một ly.
Thấy cô mang gương mặt hoài nghi, Hạ Minh lười biếng giải thích.
“Tôi thấy chị dâu ngồi một mình buồn quá nên sang bầu bạn với chị.”
Thấy Ngụy San vẫn dán chặt mắt lên người mình, anh ta cáu kỉnh đá xéo.
“Đừng nhìn tôi với ánh mắt đó.
Diêu Tề mà biết, anh ta sẽ vặt lông tôi mất.”
Rồi, anh ta trực tiếp vào chủ đề chính.
“Sao nào, hai người cãi nhau đấy à?”
Ngụy San hoàn hồn.
Cô khẽ cắn môi dưới gật đầu.
Diêu Hạ Minh uống cạn ly rượu vừa rót.
Từ lúc bước vào quán anh ta đã nhận ra Ngụy San ngay đầu tiên.
Sau lần gặp gỡ hôm đó, cả hai người gần như chẳng bao giờ chạm mặt.
Bởi vậy thấy cô ngồi một mình bên bàn ăn đầy rượu, cảm giác ngứa ngáy lan toàn thân anh.
Hạ Minh rất muốn cùng cô hàn huyên tâm sự nhưng nhận ra lời cảnh cáo của anh trai, anh đành ngậm ngùi đứng từ xa, xót xa nhìn hình ảnh chị dâu đổ chất lỏng màu trắng đục vào dạ dày.
Lúc Ngụy San nghe điện thoại rồi ngã ngửa, anh rất muốn chạy lại đỡ cô, song Diêu Hạ Minh nhận ra, anh ta chậm một giây thật có ích.
Trong cuộc gọi ban nãy, Ngụy San có đề nghị ly hôn.
Mà người có thể ly hôn với cô, chẳng ai khác ngoài Diêu Tề.
Diêu Hạ Minh lúc đó ôm bụng cười khinh.
Anh ta không ngờ Diêu Tề cao cao tại thượng, đứng trên vạn người nay bị Ngụy San “đá”.
Nhưng với tư cách là một người em, mặc dù ngày trước anh thực sự yêu Ngụy San thì bây giờ, Diêu Hạ Minh vẫn quyết định nói đỡ cho Diêu Tề vài câu, coi như giúp hắn bớt khổ sở trong việc dỗ vợ.
“Người như Diêu Tề không phải không có nhưng vô cùng hiếm.
Chị dâu nên biết trân trọng anh trai tôi một chút, kẻo sau này hối hận.”.