Cô Ấy Yêu Tiền Hơn Tôi

“E-em mà còn cởi áo. Có… có tin tôi giúp em l.ộ.t s.ạ.c.h đồ trên người không…?”

Diêu Tề lúng túng bắt lấy cánh tay không yên phận của Ngụy San.

Tài thật! Mắt cô thì nhắm nghiền, tay chân lại khua múa loạn xạ lên. Diêu Tề hơi đăm chiêu. Không lẽ bị mộng du?

Không bắt cô im lặng thì thôi. Diêu Tề càng cau có, cố gắng dỗ Ngụy San đi ngủ, cô ngược lại ngang nhiên chiếm tiện nghi của anh. Ngụy San trắng trợn thò tay vào áo hắn, ấn ấn phần bụng rồi lần sâu xuống phía dưới.

Diêu Tề rùng mình.

Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Hắn thực sự không thể kiềm chế được nữa rồi. Bởi vì càng cố đè nén ngọn lửa kia xuống, Ngụy San càng tìm cách khơi gợi nó lên.

Diêu Tề lật người, rất nhanh chiếm thế thượng phong, đè Ngụy San dưới thân, hai tay cô bị hắn tóm chặt, giữ chặt trên đỉnh đầu. Hắn mơn trớn gương mặt Ngụy San, lướt qua bờ mi mở he hé, không rõ ngủ hay thức.

Hắn thành công chiếm trọn bờ môi còn vương mùi rượu của Ngụy San, điên cuồng ngấu nghiến nó.

Ngụy San mơ màng tỉnh giấc, phát hiện cả người bị “vật thể lạ” đè nặng. Cô có chút tỉnh rượu, nhưng rất nhanh hành động ám muội cùng nhiệt độ có chút tăng dần theo chuyển động ở bờ môi, Ngụy San hoàn toàn đắm mình vào thứ cơn mê loạn.

Diêu Tề hài lòng với biểu cảm cam chịu của Ngụy San. Đêm nay định rằng cô chẳng thể thoát khỏi tay hắn rồi.

Diêu Tề sẽ để cô hiểu bước vào thế giới của hắn đã khó, nay muốn trở ra lại chẳng có đường lui.

Hắn sẽ cho cô nếm cảm giác của một thiên đường thực sự, để Ngụy San chìm đắm trong cơn mê không dứt. Có như vậy Ngụy San mới là của riêng hắn.

“Diêu… Diêu Tề…” Ngụy San nhỏ giọng gọi tên hắn. Hoá ra người đưa cô về là Diêu Tề, người đang triền miên với cô cũng chính là hắn.

Hai trạng thái cảm xúc xâm chiếm trái tim nhỏ của Ngụy San. Cô biết bọn họ đang làm gì nhưng hơi men làm đầu óc cô trống rỗng.

“Hửm? Em sợ sao?” Diêu Tề hôn lên mí mắt Ngụy San trấn an, bên dưới cũng giảm nhịp.

“Đau… hức…” Ngụy San đau đến chảy nước mắt, cánh tay bấu víu thắt lưng Diêu Tề, hai mắt đỏ hoe cầu xin hắn chậm lại.

Diêu Tề thì thào, tông giọng trầm ấm giống như liều thuốc an thần trấn an nỗi lo sợ trong đầu Ngụy San.

“Nghe tôi, điều chỉnh lại nhịp thở.”

Ngụy San rất ngoan, hắn kêu bình tĩnh điều chỉnh lại nhịp thở liền gật đầu nghe theo.

Phải mất một lúc Ngụy San mới bắt đầu quen với việc vận động mạnh. Diêu Tề cong môi, thừa thắng xông lên.



Sáng hôm sau.

Ánh sáng vàng nhạt hắt vào căn phòng, chiếu lên hai thân ảnh ôm nhau quấn quýt không rời.

Hàng lông mi khẽ động đậy, Ngụy San hé mắt, đón chào tia nắng ngày mới lọt vào đáy mắt.

Chưa kịp vui vẻ đón chào ngày mới, cô trợn tròn mắt, đau đớn nhăn mặt

Đau. Đau đến xuyên thấu tâm can.

Ngụy San khó khăn nhìn sang, hai con ngươi đảo lộn khi phát hiện bên cạnh là một Diêu Tề bằng xương bằng thịt.

Hoảng loạn. Ngụy San kêu ầm lên, vội vàng gạt cánh tay đang đè nặng lên ngực mình.

“Aaa…”

“D-Diêu Tề anh… anh…”

Ngụy San tái mặt lật chăn, lật đi lật lại đến cả chục lần, kết quả vẫn chỉ có một.

Không thể như thế. Hôm qua mọi chuyện diễn ra quá mơ hồ, Ngụy San đinh ninh đó là một giấc mơ. Đời nào cô có thể lăn giường với Diêu Tề. Hai người ghét nhau không hết.

Nhưng bây giờ thì… quần áo văng bừa bãi trên giường rồi dưới đất, cả người cô cũng đầy dấu hôn đỏ chói, còn cả cảm giác đau rát hạ thân nữa. Quá đủ để chắc rằng mọi chuyện đêm qua không phải mơ.

Ngụy San lắc đầu, liên tiếp phủ nhận. Cô không muốn tin sự thật trắng trợn này. Lại nhìn thấy Diêu Tề ngủ ngon lành bên cạnh, thi thoảng còn cố tình vươn tay, chạm vào phần nhạy cảm của cô, Ngụy San ôm mặt, đá một cú vào bụng hắn. Chưa thỏa mãn, cô điên cuồng đạp thật mạnh. Phải đến khi một tiếng “rầm” vang giòn giã, Ngụy San mới chịu dừng lại, quấn chặt chăn xung quanh người, đầy sự đề phòng với kẻ biến thái kia.

Diêu Tề đau điếng. Hắn không vui trèo lại lên giường. Mắt nhắm mắt mở ôm chặt lấy Ngụy San, vùi đầu vào ngực cô, ngủ tiếp.

“Bỏ… bỏ ra. Anh, ai cho anh giở trò đồi bại với tôi…” Ngụy San vùng vẫy. Có ch.ết cô cũng không tin đêm qua đã xảy ra chuyện động trời gì.

Hai cơ thể trần như nhộng quấn quýt lấy nhau. Nếu không phải vì ân ái, chẳng lẽ cô say tới mức tự cởi quần áo của mình hay sao?

Chỉ có thể tại Diêu Tề chớp thời cơ, nhân lúc cô say rượu rồi lộ bản tính.

“Đêm qua r.ê.n nhiều như vậy, bây giờ vẫn còn sức hét với tôi. Em là chê tôi hôm qua nhẹ tay với em lắm sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui