Lúc ấy, bà cô chợt bước vào, tạm gác chuyện này nhưng trong giờ học vẫn còn nghe tụi nó lao xao nói chuyện riêng về vấn đề này…
Tùng…tùng…tùng…
Thời khắc mà Nhi ngồi chờ dài cổ ngán ngẩm với mấy bài văn của bà cô tới tận cổ kết thúc cũng đã đến.
Quỳnh đang đi ra khỏi cửa lớp cùng với tụi của Kim Ly thì…
-Huỳnh Như Quỳnh! Đứng lại…
Nhi đang ngồi khoanh tay trên bàn ra dáng đại ca thực thụ.
Quỳnh cùng đám con gái quay lại, mấy đứa con gái đi ngang qua lớp thấy xôn xao cũng dừng lại nghe ngóng.
Có vẻ tin đồn Nhi giật Minh từ tay Quỳnh đang là vấn đề hot trong ngày nhỉ? Mới tung ra hồi sáng mà giờ nguyên trường đã biết rồi. Nếu là chuyện của thằng nào con nào khác thì không biết có được quan tâm như thế không chứ liên quan đến Minh thì dù là 1 ngõ ngách nhỏ nhất tụi này cũng nhất định phải được biết.
Người Việt Nam không có nhiều người có thói quen gọi đầy đủ cả họ và tên, Nhi cũng thế nhưng mỗi lần mà nó gọi lên như thế thì thể nào cũng có chuyện xảy ra. Đương nhiên, Quỳnh đã chơi với nó bao nhiêu năm cũng hiểu rõ tính cách của nó như thế nào, bề ngoài của Quỳnh bây giờ có vẻ cứng rắn, trơ lì nhưng bên trong thì đang bị Tôn Ngộ Không đại náo.
-Mày kêu tao đấy à?
-Ngoài mày ra còn con nhỏ nào trơ trẽn như thế nữa à?
-Có gì thì mày nói đi.
Nhỏ Kim Ly chõ mõm vào:
-Ôi! Cướp bạn trai của người ta giờ định làm gì nữa đây?
-Đúng là không biết xấu hổ mà…-Con nhỏ ngồi kế Ly tên Diệu thêm.
Nhi nhếch mép khinh bỉ:
-Tao không đụng tới tụi bây thì làm ơn bớt sủa đi.
-Mày nói ai sủa hả?
-Thì mấy con chó cứ gâu gâu nãy giờ đó.
-Đi thôi Quỳnh- nhục mặt không thể nói thêm được gì, Kim Ly kéo tay Quỳnh đi.
Nhi nhảy xuống khỏi bàn:
-Nghe đồn có người nói tôi giật bạn trai của ai đó nhỉ?
Quỳnh khựng lại, Nhi tiến thẳng ra ngoài cửa:
-Bạn trai mình mà không biết giữ thì còn đổ lỗi cho ai?
Quỳnh nín thinh, Nhi vẫn đi thẳng:
-Hay là sợ bị đá nhục nhã quá nên viện ra cái lý do này đấy.
Thoáng chốc Nhi đã đứng sau lưng Quỳnh:
-Sao? Sắp bị đá rồi nên không chịu được hả? Mày nói tao thích hắn á? Tao giật hắn của mày á? Chơi với mày bao lâu giờ tao mới biết mày có máu vu khống cho người khác đấy, cón cái chuyện hôm qua tao đã cho qua rồi mà bây giờ mày khiến tao chịu không được đấy.
Quỳnh quay phắt người lại, tính cho Nhi 1 cái tát nữa thì…
CHAT
Không phải Quỳnh tát Nhi mà là ngược lại, Quỳnh té xuống đất, mấy tên con trai háo sắc xuýt xoa cho người đẹp bị ngã, chạy lại đỡ.
Cái tát thứ 2 Nhi dành cho Quỳnh.
Kim Ly Lớn giọng:
-Này, mày nghĩ tụi tao tin mày không thích Minh sao? Vậy thì cái gì đây nhỉ?
Trước mặt Nhi là 1 tấm ảnh Nhi & Minh đang cầm tay nhau ngủ vào tối hôm kia, Quỳnh đã chụp hình lại. Nó biết kiểu gì cũng sẽ bị Minh bỏ nên cũng phải làm cái gì đó cho con bạn của nó là Nhi ê mặt 1 tí.
Nhi đứng hình, cái đó đâu phải nó muốn đâu, tại hắn…
-Sao? Không nói được gì nữa à?
Nhi định mở miệng nói cái gì đấy thì.
-Nhi! Cái đó là thật à?
Hoa đứng sau lưng nó từ bao giờ, có cả Linh, Quân & Tài.
-Không phải như thế đâu…
-Mày phản bội anh Hải đấy hả?
-NÀy…nghe tao nói đi chứ…đúng là tao & hắn có nắm tay như thế thật nhưng tao không thích hắn thật mà…
-Không thích mà để cho hắn nắm tay như thế à? Anh Hải đã biết chưa nhỉ?
Hoa tặng cho Nhi 1 cái cười thất vọng rồi bỏ đi.
-Khoan đã! Hoa…
Nhỏ Kim Ly được nước lên mặt:
-Bây giờ đến cả bạn bè cũng không tin thì lấy ai tin ày đây nhỉ?
-Sao không lớn giọng nữa đi…
Linh chạy tới kéo tay Nhi đi khỏi đám đông đang bàn tán sôi nổi, bây giờ thì Nhi chẳng thể làm gì được nữa rồi,làm sao mọi người có thể tin nó khi chứng cứ đã rành rành như thế.
Ra tới sân sau…
-Mày…thích hắn thật đấy à?
Linh nghiêm nghị hỏi, Nhi thở dài:
-Không!
-Vậy tại sao?
-Chuyện tấm ảnh à?
Linh gật đầu.
Nhi lấy 1 hơi chuẩn bị kể đầu đuôi cho Linh nghe:
-Thật ra hắn thích tao, tao nói điều này thật điên rồ nhưng mà thật đấy, cái hôm mà tao với hắn đi lạc đó, hắn nói như thế. Còn cái vụ nắm tay, tao có cố sức thu tay về nhưng không được nên tao mới để im như thế…mày sẽ tin tao chứ.
Linh nhìn Nhi cứ như là không tin, Nhi chán nản:
-Được rồi, tao không mong mày tin tao đâu.
-Tao sẽ tin mày.
-Huh?- Nhi vui sướng nhìn lên con bạn.
-Còn chuyện này, mày tính sao đây?
-Tao không biết, chuyện như vậy rồi còn ai tin tao chứ, ngay cả con Hoa…
-Này, mày thử đi tìm tên đó đi, bảo hắn giải thích thay ày, mày nói thì tụi nó không nghe nhưng Minh nói thì tụi nó sẽ tin đấy.
-Ờ ha! Sao tao không nghĩ ra nhỉ?-nó nhảy tới ôm lấy cổ Linh-cám ơn mày nha.
-Nhưng nghe đồn hôm nay hắn nghỉ.
Linh thật biết cách làm cụt hứng người khác, Nhi xịu mặt:
-Chắc phải để ngày mai.
-Lỡ may mai hắn nghỉ luôn mày định tới mốt luôn hả?
-Chứ giờ mày nói tao phải làm sao?
-Tới nhà hắn đi.
-Cái gì? Mày điên chắc.
-Điên cái gì mà điên, tao sẽ nói Quân cho địa chỉ nhà hắn, chiều nay tới luôn đi.
-Mày đi với tao nhé.
-Không.
-A…hay là gọi điện thoại đi, nói chuyện qua điện thoại cũng được mà.
-Không tiện đâu.
-Nhưng tao không muốn tới nhà hắn.
-Vậy mày có muốn giải tỏa oan ức không hả?
Nhi ngậm đắng nuốt cay nghe theo lời Quỳnh tới cái địa chỉ nhà ghi trong giấy bị Nhi tức đến nỗi vò nhàu xém nát, may mà chưa nát không thì lại phải đi xin lại.
Trước mặt nó bây giờ là 1 khu cao ốc cao ngút ngàn, nhìn thật là đẹp, lại còn nằm giữa trung tâm thành phố.
“Woa tên đó sống ở đây thật sao?”
Nó bước vào ttrong thang máy, bấm tầng số 9.
Khi nó đến trước 1 căn nhà mang số 903, nó ít 1 hơi dài, bấm chuông.
Nó bắt đầu thấy bực bội khi mà cứ bấm hoài không thấy ai ra mở cửa, đấm vào cánh cửa 1 cái cho bỏ tức thì chủ nhà vừa lúc mở cửa, lãnh trọn 1 cú đấm.
-Chết tiệt, ai vậy hả?
Minh ngã lăn ở dưới đất, đưa tay lên sờ máu ở mũi đang ròng ròng, Nhi hốt hoảng chạy lại đỡ:
-Xin lỗi tôi không cố ý.
Minh bàng hoàng:
-Cậu…sao lại ở đây…