-Ashiiiiiiiii….dơ quá đi, con nhỏ này! – khi Nhi vừa phụt ra cũng là lúc khuôn mặt điển trai của Minh hứng chịu tất cả.
-Xin…xin lỗi! – Nhi chồm dậy lấy khăn giấy lau lau mặt Minh.
-Để em! – Khanh giật lấy cái khăn từu tay Nhi, tự lau cho Minh, nhìn Nhi bằng 1 ánh mắt khó chịu – chị tự lau ình đi.
Phong chống tay xuống bàn:
-Mà em vừa nói gì? Nhi…quen anh Hải?
-Anh không biết? – Khanh ngây ngô nhìn thằng anh mình.
-Anh tưởng Nhi quen Minh? – Phong khẽ liếc qua Minh.
-Sao…
Nhi nhảy vào cuộc trò chuyện của 2 anh em nhà họ Lâm:
-chỉ là hiểu lầm thôi!
-Hiểu lầm? – 2 anh em đồng thanh.
-Trong 1 sự cố nho nhỏ đã khiến chúng tôi bị hiểu lầm là đang quen nhau, nhưng thật ra là không có gì cả, được rồi chứ? – Nhi tận tình giải thích.
-Sự cố gì? – dường như 2 anh em nhà này vẫn không thể bỏ được sự tò mò đang chế ngự trong đầu.
-Biết vậy được rồi! – lần này không phải mình Nhi nói mà 5 cá thể còn lại cũng cùng Nhi đồng thanh “ra lệnh”.
-Không có gì thật chứ? – Khanh nghi ngờ hỏi lại.
-Vậy…-Phong trầm ngâm – lời thằng Minh nói hôm bữa thứ 6….
Nhi giật mình ngước lên nhìn Phong rồi di chuyển con mắt qua Minh, hắn cũng đang nhìn Phong bằng 1 ánh mắt…rất lạnh.
Như nhận ra sát khí đang ngùn ngụt đang bao vây lấy mình, Phong ngưng lại và bật cười…1 nụ cười hiểu theo kiểu là quyến rũ hay vô duyên cũng được:
-Không có gì!
-Nhảmmmmmmmmmmmmmm! – những người nãy giờ chăm chú nghe hắn nói sao bây giờ thấy thất vọng thật.
Phong nhếch môi cười nhẹ “Chuyện này xem ra vui đây”. ( anh cứ cừi thoải mái, để coi sau nỳ anh ra mần răng, hô hô)
Ra về………
Nhi và Linh đang ngồi trên 1 băng ghế ở trạm xe buýt chờ xe tới.
Nhi hỏi:
-Tên Quân hôm nay không chở mày về hả?
-Giận rồi! – Linh đưa cái chân qua lại dưới đất.
-Sao thế?
-Trăng sao gì? Tại mày chứ tại ai? – Linh quắc con mắt giận dữ sang Nhi.
-Ơ…sao tại tao? – nó đưa con mắt ngây thơ sang nhìn con bạn mình.
-Thì….hồi nãy mày nói cái vụ tao khen tên Phong gì đẹp trai đó!
-Nên hắn giận ák?
-Chứ còn gì nữa?
-Dễ giận thế?
-Lần sau mày mà còn nhiều chuyện nữa là tao chém đấy.
-Biết rồi!
Hải từ đằng xa tiến tới chỗ 2 nàng, anh chợt khựng lại….
-Mày với anh Hải nghe đồn hôm qua đi chơi? – sau 1 hồi tra tấn con bạn, Linh hỏi.
-Ừm…- Nhi khẽ khàng.
-Vui không?
-Vui.
-Mày….có cảm giác gì chưa?
-Cảm giác gì?
-Thì đi chơi với anh Hải mà mày không có cảm giác gì hả?
Nhi sững lại rồi khẽ lắc đầu.
Tim Hải hơi nhói.
-Vẫn chưa thích được à? – Linh thở dài.
-Không biết.
-Vẫn cái cảm giác đi cạnh 1 người anh trai à?
-Có lẽ là thế. – Nhi cười nhạt.
-Nếu cảm thấy không thể thích được thì đừng cố gắng, chấm dứt đi, càng để lâu, càng mệt! – Linh vuốt vuốt lại mớ tóc rối sau lưng Nhi.
-Không biết, tao không biết phải làm sao, nếu chia tay….tao sợ anh ấy buồn.
Hải tuy đứng không gần 2 đứa nó nhưng đủ để nghe cuộc nói chuyện, lòng anh đau lắm, anh quay người bước đi, lòng nặng trĩu.
Khi Nhi vừa bước tới cầu thang chuẩn bị đi lên lầu cũng là lúc 1 giọng nói chua ngoa không tả vang lên:
-Đứng lại!
Nhi quay qua quay lại, đâu có ai, nó tự nhủ “kêu mình à? ”
Rồi nó xoay người lại, trước mặt nó là 3con nhỏ cũng khá xinh, khá giang hồ và trong số đó có 1 con nhỏ cũng…khá quen.
-Gọi tôi à?- Nhi tự chỉ vào mặt mình hỏi 3 con nhỏ đứng kiểu chảnh hơi ớn.
-Chứ ai? – con nhỏ đứng giữa nhếch mép cười.
-Có gì không?
-Có gì không à? Còn dám hỏi à?
-không biết mới hỏi, cô này hay nhở? – Nhi khoanh tay nhăn mặt nhìn con nhỏ vô duyên trước mặt.
-Giật bồ của người ta giờ còn trả treo nữa hả? Nhìn kĩ khuôn mặt tao đi, không nhớ hả? – cô ta gằn từng chữ tiến sát lại gần Nhi, nó lùi lại.
“Giật bồ?” lần thứ 2 nó bị gán ghép cho chức danh này.
-ăn nói đàng hoàng nhé! Ai giật bồ của cô chứ? – Nhi gân cổ lên, bây giờ tới lượt nó tiến về phía cô ta.
-Còn chối à? – cô ta vung tay lên định cho Nhi 1 tát nhưng bị Nhi kịp thời chặn lại, nó siết chặt tay cô ta, lạnh lùng:
-Ăn nói lại đi!
Con nhỏ kế bên cô ta chạy lại gỡ tay Nhi ra khỏi ả, nhưng không được.
Ả hét lên:
-Bỏ ra, mày cướp anh Phong của tao rồi giờ còn thế hả, đồ cáo già?
-Thì ra là vì thằng đó à? – 1 giọng nói hơi trầm phát ra từ đằng sau lưng.
-Tài? – Nhi hạ cánh tay xuống.
Tài đi lại phía 2 cô gái mới nãy còn khẩu chiến, gạt tay Nhi ra khỏi tay ả, nhẹ nhàng đưa mắt sang nhìn ả:
-VẬy thì nhầm rồi, cô gái này – kéo Nhi lại gần và khoác tay lên vai nó – với thằng Phong đó…không có gì cả, vì thế…đừng gây chuyển ở đây?
-Không có gì à? Chẳng phải hôm bữa……….
Chưa để cho ả dứt, Tài vội nói:
-Đây là bạn gái của anh tôi nên không có chuyện cô ấy với thằng Phong đâu.
-Nhưng….
-Nhưng nhưng cái con khỉ gì hả? Hôm bữa chỉ là đóng kịch thôi, giờ cô đi tìm thằng dó mà gây chuyện đi, đừng tìm tôi.
Nhi nói rồi quay đi không quên tặng thêm cho cô ta 1 cái nhìn sắc lẹm.
-Phiền phức thật!
-Cậu với thằng Phong có gì à? – Tài đi kế bên nó từ lúc nào.
-Tới cậu nữa hả? – nó nổi sùng.
-Tại hồi nãy cô ta nói……….
-Thôi được rồi, không có gì cả, đừng thắc mắc và đi vào nhà đi, chúng tôi không có gì hết, được chưa?
Chập choạng tối…
-Alo? – Nhi loạng quạng vơ lấy cái điện thoại khi đang trong tình trạng ngái ngủ.
+Nhi huh? – 1 giọng nói từ bên kia đầu dây, của con trai.
-Ai đấy?
+Lại ngủ đấy à?
Nhi mở mắt nhìn vào màn hình điện thoại:
-Có gì không anh Hải?
+Ra công viên với anh 1 lát nhé!
-Giờ hả?
+Ừm…
-Chờ em tí…
-Hù………Anh chờ lâu chưa?
Nhi nhí nhảnh đứng sau Hải, anh từ từ quay người lại, cười nhẹ với nó:
-Anh mới tới thôi.
-Có gì mà gọi em thế?
-Rủ đi chơi mà cũng hông được hả?
-Ai nói thế? Đi ăn nhé! Mới ngủ dậy, em đói!
-Biết ngay mà, đồ con heo.
-Gì chứ?
Anh và nó chơi hết tất cả những trò chơi trong công viên khi đã nạp đủ năng lượng.
Cuối cùng là đi dạo trên con đường nhỏ có những ánh đèn vàng chiếu sáng.
Anh nắm tay nó, có lẽ sẽ là lần cuối…
Anh khẽ cười buồn rồi dừng lại.
-Sao thế? – Nhi hỏi.
Hải không nói gì, nhìn nó 1 hồi rồi kéo nó vào lòng, ôm thật chặt.
-Anh…? – Nhi không biết nói gì.
5′ trôi qua trong im lặng, anh buông nó ra.
-Hôm nay anh sao thế? – nó nhìn anh ái ngại hỏi.
Hải ngập ngừng:
-Lâu nay…có phải anh làm em mệt mỏi lắm phải không?
-Anh…anh nói gì thế? – nó hơi giật mình.
-Anh biết…từ đầu em không thích anh…
-Anh…?
-Nhưng anh vẫn quen…vì anh rất yêu em, nhưng có lẽ nếu như thế sẽ khổ cho cả 2…đúng không?
-Anh đang nói gì vậy?
-Nên….anh nghĩ anh và em sẽ dừng lại ở đây….nếu đi xa hơn nữa, anh sợ anh không thể buông em được…
-Anh à?
Anh nhìn nó, cười rồi xoa xoa đầu nó:
-Đừng buồn, đừng cảm thấy có lỗi, anh không sao đâu.
Nhìn nụ cười của anh, bề ngoài nhìn vui tươi nhưng bên trong lại ẩn chứa những điều chua chát, nghẹn đắng và…đau khổ. Lời nói của Nhi và Linh hồi trưa đã làm cho anh suy nghĩ rất nhiều, có lẽ anh không nên làm cho cả 2 mệt hơn được nữa.
-Trễ rồi, em về đi! Anh sẽ gọi xe cho em.
Nói rồi Hải đi ra ngoài bắt 1 chiếc taxi, Nhi chỉ lẳng lặng nhìn theo, nó chẳng biết làm gì ngay lúc này.
Có lỗi, ừ thì nó cảm thấy có lỗi rất nhiều.
Hối hận, ừ thì nó thấy hối hận rất nhiều.
Hối hận vì ngày đó đã nhận lời làm bạn gái anh, hối hận vì đã làm anh đau lòng.
Nhưng…nó không thể khóc….
-xe tới rồi, em về đi!
Hải đẩy nó ra xa, trên miệng vẫn cười mà đâu hay trong lòng tan nát, trái tim đang từ từ vỡ ra thành từng mảnh.
So với việc làm nó mệt mỏi thì anh lại chấp nhận làm người đau khổ.
Vì…anh yêu nó.
Nhi dừng lại:
-em xin lỗi, anh à!
-Anh đã nói là đừng cảm thấy có lỗi mà, không phải lỗi của em, về nhé!
Rồi anh khẽ hôn lên vầng tráng của nó:
-Anh sẽ vẫn yêu em…với tư cách là 1 người anh trai.
Anh đẩy nó vào xe, xe chạy, nó vẫn ngoái lại nhìn anh, trong đầu chỉ có 3 chữ “em xin lỗi”
Đôi mắt đượm buồn cùng khuôn mặt đau đớn của anh quay lại đằng sau.
Anh thoáng giật mình:
-Hoa? Em làm gì ở đây?
-Nếu đau khổ như thế thì tại sao phải chia tay chứ? – Hoa lạnh lùng hỏi, trong ánh mắt ấy cũng có 1 chút đau đớn, vì anh đau….nó cũng đau.
-Vì…- anh cười nhạt – anh không đủ sức giữ cô ấy ở cạnh mình…đau lắm…Hoa à!
Nước mắt Hoa rơi theo làn gió, anh gục xuống vai nó:
-Anh phải làm sao đây?
Hoa ôm lấy anh:
-Nếu có thể…em sẽ làm cho anh quên Nhi!