Cô Ấy…là Của Tôi!


Ting
Cánh cửa thang máy chợt mở ra, 2 con người ở bên trong giật thót tim né sang 2 bên, mặt đứa nào đứa nấy đỏ như gấc.
-Xin lỗi, 2 người tiếp tục đi. – giọng của 1 phụ nữ đứng ngoài vang lên, kế bên là 1 người đàn ông, 2 người quay mặt sang chỗ khác, ngượng nghịu, rồi lại cùng đồng lòng quay ngoắt 180 độ:
-Trần Huy Minh! – đồng thanh gớm, đúng là vợ chồng có khác, nhưng mà sao ông bà nhà này phản xạ chậm thế nhỉ?
-Ba…ba…ba mẹ…
Minh lắp bắp, Nhi nhìn kĩ 2 người trước mặt, là 2 người vừa mới nói chuyện với ngoại nó đây mà.
Ông Huy cùng bà Vân bước vào trước khi cửa thang máy đóng lại.
Ông nhéo tai hắn:
-Cho mày ăn học mà mày lại đi cúp cua như thế này đây hả?
-Á…á…bỏ ra…đau quá… – hắn la lên, nắm lấy cái tay ba mình.
-Nhưng mà…2 đứa có quan hệ gì thế? – ngẫm nghĩ lại cái hiện tượng đáng lẽ không nên nhìn hồi nãy, bà Vân nheo mày hỏi.
-Dạ? – nó và hắn tròn xoe mắt, bất ngờ với câu hỏi của bà.
-À…ba mẹ đi đâu qua đây thế? Bệnh gì sao ạ? – tên Minh sau khi thoát khỏi bàn tay của ba mình, toe toét cười nhằm mục đích đánh trống lảng.
-Ờ…dạo này mẹ hay bị đau đầu nên bảo ba đi khám chung.
-Nhưng mà…2 đứa trả lời đi chứ!
-Chỉ…chỉ là…chỉ là bạn bè thôi ạ! – Nhi ấp úng, cuối cùng cũng thành câu.

Hằn có lẽ hơi thất vọng nhưng chỉ cười nhẹ ra vẻ đồng ý với câu nói đó của nó.
-Bạn bè? – tới lượt ông Huy nghi ngờ.
-Dạ!
-Vậy…hồi nãy…2 đứa làm trò gì thế? – không thể bỏ qua dễ dàng được, nhất định bà Vân phải hỏi cho tới khi biết được kết quả.
-Trò gì cơ? – ngây thơ như nai tơ.
Ông bà nhíu mày nhìn 2 đứa.
-Cậu…cậu ấy nói ó gì trong mắt cháu nên xem thử ấy mà. – lục tung cái đầu, lùng xục cái óc, cuối cùng nó cũng đưa ra 1 lí do hết sức là…vô lí.
-Nhưng…mắt cháu có gì đâu. – bà Vân nhìn sâu vào đôi mắt nó, còn ông Huy thì không dám nhìn, vì chỉ cần nom sơ sơ thôi cũng thấy ánh mắt đó…giống lắm rồi.
-Haha…thì có gì đâu…
Bà Vân đăm chiêu ” Cô bé này…với thằng Minh nhà mình…?”
-Mày…đi tới trường liền cho tao! – ông Huy tức giận quát.
-Đâu phải chỉ có mình con cúp đâu chứ, tụi kia cũng cúp đấy thôi.
-Tụi nào?
Ting
Cánh cửa thang máy 1 lần nữa lại mở ra, phía bên ngoài là 1 đám loi choi mặc đồng phục trường bạch Dương đứng đấy.
-Thì ra bọn này rủ nhau cúp đấy hả?
-cô…cô chú sao lại ở đây? – tên Phong ngạc nhiên.
-Thế còn mấy đứa?
-À…bà Nhi bị bệnh nên bọn cháu tới thăm thôi, bạn bè mà.
-Thế có xin phép thầy cô không?
Tất cả im lặng…nhìn nhau.
-Mấy đứa làm gì thì làm, tháng này mà rớt hạnh kiểm là coi chừng đó.
-Con Hy đâu? – Nhi ngó qua ngó lại.
-Nó nói để quên cái gì đấy trên phòng nên lên lấy rồi.
Nói đoạn Phong quay sang ba mẹ Minh:
-Cô chú đi ăn chung với bọn cháu không ạ?
-Thôi, cô chú có việc phải về rồi, mấy đứa đi đi!
Khác với chất giọng hiền từ của bà thì ông Huy lại nói như ra lệnh:

-Chỉ được nghỉ hôm nay thôi đấy.
Rồi cả 2 ông bà đi thẳng ra phía cổng bệnh viện. Trước khi để bọn trẻ thấy mình khuất, bà Vân đã quay đầu lại và nhìn 1 trong số những đứa đang tụ tập xem mình sẽ ăn gì đây.
Đang ngâm nga ăn húp sùm sụp tô bún bò tại cái tiệm đối diện bệnh viện, Nhi ngước mặt lên:
-Sao con Hy lâu xuống thế?
Vừa dứt thì cái bài stronger – nhạc chuông của nó hát inh ỏi.
Nó nuốt vội miếng bún:
-Vừa nhắc là nó gọi liền nè!…A lô?
+…
-Gì? – nó đứng phắt dậy.
-Sao thế? – Tài thấy nó lạ bèn hỏi.
Nó cúp máy vội vàng:
-Ngoại có chuyện rồi, đi nhanh thôi.
-Sao cơ, hồi nãy còn khỏe mà.
Cả đám nhanh chân chạy thẳng vào bệnh viện mặc kệ cho chủ quán bún đang cầm cái giá la hét um sùm:
-Ăn quỵt đấy hả? Trả tiền đi chứ?
-Ngoại sao rồi?
Lên tới nơi – phòng cấp cứu, chỉ thấy Hy đang ôm mặt khóc không khí căng thẳng đến lạ.
-Có chuyện gì thế? – Linh sốt ruột.
-Em không biết..lên là em thấy ngoại…đang ở dưới đất. – Hy trả lời trong nước mắt.
-Sao lại thế được? – Nhi hét lên.

Lần này Hy không nói gì, chỉ khóc.
-Bình tĩnh đi Nhi à! – Tài đứng sau lưng nó, đặt 2 tay lên vai nó an ủi.
15′ trước…
Khi ba mẹ Minh ra khỏi phòng bà, được 1 lúc thì bà chợt cảm thấy khát nước.
Bà cố rướn mình lại chỗ bình nước, nhưng nó lại xa với tay bà.
1 chút nữa thôi…bà cố gắng.
Bà đã cầm được cái quai của cái bình nhưng vì 1 nửa cái thân già không thể cử động nên hơi khó khăn, khiến bà bị trượt tay và…uỵch…
Hiện tại….
Tất cả không biết làm gì, chỉ biết đi qua đi lại mà cầu trời khấn phật.
1 lúc thật lâu sau…
cạch…
Bác sĩ bước ra, Nhi nhanh chân chạy lại:
-Ngoại con sao rồi ạ?
Ông bác sĩ nhìn nó ái ngại, khẽ lắc đầu:
-Xin lỗi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận