-Xin lỗi? – sự thất vọng ê chề đợc trưng bày trên khuôn mặt nó, nhưng 1 phần nó cũng không tin lắm, nó lặp lại lời nói của ông bác sĩ.
-Chúng tôi đã cố gắng rồi, cô bé à! – 1 lần nữa ông bác sĩ lại lắc đầu nói với nó bằng sự cảm thông.
-Không thể nào, hồi nãy bà còn khỏe lắm mà. – nó dường như vẫn không thể nào tin được.
-Tai biến mạch máu não, chỉ cần té 1 lần thôi cũng khó qua khỏi rồi.
Phịch…
Khi tất cả quay lại thì chỉ thấy Hy đang nằm dưới đất.
-Hy à…tỉnh lại đi! – Tài chạy lại đỡ Hy lên.
-Đưa cô bè vào phòng cấp cứu đi! – ông bác sĩ nhanh gọn.
Tài bế xốc Hy lên và làm theo lời ông bác sĩ.
Nhi lững thững lê từng bước cùng mấy đứa còn lại vào phòng bệnh. Nó dừng lại 1 chút và nhìn về phía cái giường trắng toát. Ngoại nó đang nằm đó sao? Nó bước lại đứng cạnh chiếc giường, mắt hơi đò, nó lật tung tấm mền trắng đang phủ hết con người bà như muốn xác minh xem người nằm ở dưới đấy có thật là ngoại của nó thật không?
Nó sững người…
Tốc…1 giọt nước mắt rơi từ khóe mi nó xuống sàn nhà mát lạnh.
Lần đầu tiên trong suốt 11 năm qua…nó khóc.
Linh cũng đang dụi đầu vào Quân mà khóc.
Minh tiến lại gần Nhi, nhưng chưa kịp để hắn an ủi mình, nó đã giơ tay lên ngăn lại:
-Được rồi, tôi muốn ở 1 mình. – rồi nó cố nở ra 1 nụ cười chứng tỏ là mình ổn, giọt nước mắt lăn dài trên má xuống khóe miệng…mặn chát, nó lại lững thững bước ra khỏi căn phòng ngột ngạt.
Ở 1 góc vắng của bệnh viện, những tiếng khóc nấc trong bóng tối của 1 đứa con gái vẫn cứ thế vang lên. Những lcu1 này nó thật yếu đuối, nó không hề mạnh mẽ như thường ngày.
Minh đứng ngoài nhìn nó, mặc dù nó nói muốn ở 1 mình nhưng khi thấy nó như thế này, thật sự hắn muốn trở thành 1 người ở cạnh nó để cho nó mượn bờ vai.
Hắn bước lại phía nó, ngồi xuống trước mặt và ôm nó vào lòng:
-Khóc đi, cứ khóc tới lúc nào đã thì thôi!
Và thế là nó khóc ầm lên, khóc rất nhiều, cứ giống như những năm qua nó không khóc là muốn để dành nước mắt cho bây giờ vậy.
Nó bấu chặt lấy áo hắn, khóc ướt hết cả áo hắn…mặc kệ cho hắn đã thấy được vẻ yếu đuối của mình…
Mất ngoại…chị em nó sống như thế nào?
Liệu nó có thể đứng lên bằng sự mạnh mẽ đã được rèn luyện lâu nay?
Đám tang ngoại, nó không khóc, đơn giản vì nó đã khóc nhiều rồi.
Ba mẹ Minh cũng có đến dự, ông bà mở lời nói nó và Hy về nhà ông bà ở, họ sẽ chăm lo cho 2 chị em nó thay ngoại.
Nó và Minh cùng đám bạn hơi khó hiểu về hành động này, và trong lần này..chúng cũng biết…Nhi và Hy không hề có cha mẹ.
Nó đã từ chối lòng tốt đó cảu ông bà.
Nó nói:
-cháu có thể lo cho bản thân và em cháu được, dù cô chú có mối quan hệ như thế nào với ba mẹ hay ngoại cháu thì cháu cũng không cần cô chú phải bận tâm đâu ạ!
Lời nói đó của nó khiến ông Huy bất ngờ xen lẫn sự hài lòng, quả thật nó cứng cỏi hơn mẹ nó nhiều. Còn bà Vân thì bề ngoài tỏ vẻ tiếc nuối nhưng bên trong có thể nói là đang mừng thầm, vì từ giờ bà sẽ chẳng còn dính líu gì tới nó nữa.
3 ngày sau đám tang của ngoại nó….
đã đánh trống vào tiết học được 15′.
Rầm…
Cánh cửa lớp 12A9 bật tung ra vì bị 1 bàn chân thô lỗ đá phăng.
Tất cả học sinh cùng bà cô chủ nhiệm nhìn về phía con người thô lỗ kia.
Là 1 chàng trai..à không, là 1 cô nàng có mái tóc tém sát gáy, lỏa xỏa trước trán là mớ tóc được tỉa chéo qua lông mày 1 chút, phía bên tai trái ánh lên 2 cái khuyên tai màu bạc.
1 cô gái có phong cách tomboy.
Cô gái ngang nhiên đi vào lớp, nếu là cô nàng của mấy ngày trước đây thì chắc chắn là sẽ mở cửa 1 cách nhẹ nhàng, thấy cô giáo liền cúi rạp người và nói: Thưa cô cho em vào lớp.
Nhưng đây thì không, hiên ngang đi vào mà không cần đếm xỉa đến bà cô đang há hốc mồm.
Bà ta đập tay xuống bàn cái rầm:
-Em kia, học sinh lớp nào mà vào đây hả?
-lớp này. – nó vẫn không thém qauy lại nhìn bà cô lấy 1 cái.
-em đứng lại cho tôi!- bà cô điên tiết quát lên trước hành động vô lễ của nó.
Ừ thì nó cũng đứng lại nhưng không quay lại.
Bà cô đứng trước mặt nó, sững người trong giây lát:
-Lê Thanh Nhi?
-Em đây.
-Em..hôm nay sao em…?
-Em làm sao?
-Sao hôm nay em hỗn vậy hả?
-Thưa cô – phía cuối lớp, Tài giơ tay lên – bà của Nhi mới mất nên cậu ấy chưa lấy lại tinh thần, cô bỏ qua đi ạ!
Đương nhiên khi được 1 chàng học sinh bảnh bao như Tài đây ra mặt thì bà cô phải nghe theo thôi:
-được rồi, còn có lần sau thì em coi chừng đấy.
Nó nhếch mép cười rồi đi về cuối lớp, dừng lại ngay cái bàn của nó:
-Xích vào đi!
-Sao thế? Chỗ cậu ở trong mà.
-Chỉ hôm nay thôi, cho tôi ngồi ngoài, nhé?
-Được rồi!
Tài xích qua cái ghế ở trong cùng vốn là của nó, Phong xích vào cái ghế của Tài, nó ngồi vào cái ghế ngoài cùng.
hết tiết 1…
Nó ngáp 1 cái thật dài rồi lôi điện thoại ra bấm bấm.
1 lúc sau, nó quay sang 2 tên ôn thần kia:
-Cúp không?
-Gì?
-Cúp!
-điên hả? Đang học mà.
-Thì trốn ra thôi.
-sao trốn?
-Theo tôi.
Nói rồi nó đeo ba lô lên vai, ngồi thụp xuống đất và bò ra ngoài trong khi bà giả phù thủy đang giảng bài, nó ngoắt ngoắt cái tay ý nói 2 tên kia theo lẹ.
Vì ở cuối lớp nên tụi này ra được mà không bị ai phát hiện.
TẠi sân sau, tụi nó tập trung đông đủ cạnh 1 bức tường…
-Con Hoa đâu? – Nhi cùng 2 tên kia chạy tới.
-Nhi? – Minh, Linh và Quân đều ngạc nhiên trước hình dạng mới của nó.
-Mày…mày… – Linh ấp úng.
-Mày mày cái gì, lẹ đi coi chừng ông giám thị mà thấy là nă cám cả đám đấy…mà con Hoa đâu?
-Nó không cúp, mày biết nó mà.
-Thật là…
Nhi là người cuối cùng nahy3 xuống khỏi tường.
-Tự do rồi! – vừa nhảy ra khỏi trường, Linh đã vươn vai la lên.
-Không…xong rồi…. – trái với sự vô tư của Linh thì những đứa còn lại mặt méo xệch.
-Sao thế? – Linh ngây ngô.
-Xem kìa… – Nhi chỉ tay về phía bên kia, là ông thầy giám thị trực ca chiều vừa đi ăn sáng về, nhìn thấy tụi nó, ông la lên:
-Mấy em kia, cúp học hả?
Linh luống cuống:
-Làm sao bây giờ?
-Sao trăng gì?…CHẠY…- đây là cách duy nhất trong đầu Nhi vừa nghĩ ra.
Vừa chạy chúng vừa nói chuyện trong ngấp gáp:
-Sao phải chạy? Kiểu gì mai chả bị bắt…
-Lo thoát thân hôm nay chơi cho đã đi, mai tính sau…
-Trời ạ!
Ông thầy ở phía sau vẫn chạy theo, miệng vẫn oang oang kêu chúng dừng lại, còn hù dọa này nọ nếu chúng không đứng lại ngay lập tức.
Nhưng chúng vẫn ra công mà chạy, ít nhất là không bị lên phòng giám thị ăn bánh uống trà trong hôm nay.
-Giờ mình chạy đi đâu?
-tới trạm xe buýt đi, chắc giờ xe sắp tới rồi đấy…
Nhưng đời nào đơn giản thế, chúng đang đứng trước trạm xe mà có thấy cái xe ma nào tới đâu.
Ông thầy đang cận kề chúng nó.
-Làm sao đây, làm sao bây giờ? – Linh cứ nháo nhào cả lên.
-Nếu như vậy thì sẽ bị tóm cả lũ mất.
-Tản ra đi, ổng có 1 mình không bắt hết được đâu! – Minh nảy ra ý kiến.
-Hả?
-Nhanh đi, tản ra.
Khi ông tầy chỉ còn cách tụi nó khoảng 2, 3 m thì chúng mới bắt đầu co giò mà chạy.
Minh kéo tay Nhi chạy trước, mấy đứa còn lại cũng tách ra, mỗi đứa 1 đường.
Không ổn rồi, ông thầy bỏ qua mấy đứa kai mà đuổi theo Nhi và Minh, điều này càng khiến chúng chạy mệt hơn.
2 đứa chạy vào 1 con hẻm ngay lúc ông thầy không để ý. Chúng núp sau lưng 1 cái thùng xốp.
Nhưng vấn đề đáng nói ở đây là cái thùng này chiều cao thì chỉ tới eo chúng nên chúng đành ngồi xuống, chiều rộng của cái thùng xốp cách bức tường chỉ đủ cho 1 người, mà chiều dài lại chỉ đủ cho 1 người rưỡi. Vì vậy Minh ngồi trong góc, Nhi ở ngoài nhưng thấy Nhi cứ thập thò như tế thì kiểu gì cũng bị bắt mất nên hắn đành nép sát nó vào người hắn.
Ở khoảng cách này…có thể nghe được nhịp tim của cả 2.
Khi ông thầy đã chạy ngang, 2 đứa mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhi thụt lùi về đằng sau:
-Hú vía, tưởng bị bắt rồi chứ.
Minh nhìn nó chằm chặp:
-Sao cậu lại cắt tóc?
-HẢ?
-Sao cậu lại thay đổi phong cách?
Nó bật cười:
-Tôi đâu có thay đổi, đây là con người của tôi trước đây.
-Con người của cậu trước đây?
-Đúng thế, vì vậy không thể nói tôi thay đổi được.
-Là sao?
-Cậu nhiều chuyện quá… – nó quay mặt ra phái đường lớn xem tình hình có thể ra ngoài được chưa.
-Này! – Minh bỗng gọi làm nó giật bắn mình.
-Gì?
-Đôi khuyên tai này…? – hắn chỉ vào đôi khuyên tai trên tai trái nó.
-Ừ thì là của cậu cho tôi đó. – nó cười tươi.
-Sao giờ mới đeo?
-Giờ mới thích.
-Gì chứ?
-Không thích tôi đeo hả, vậy tôi gỡ ra nhá!
-Ai nói thế? – hắn ngăn cánh tay không cho nó gỡ ra – hợp với cậu lắm mà.
-Tất nhiên, tôi đeo cái gì chả hợp.
-tự tin gớm – hắn cốc đầu nó rồi lại nìn nó bằng 1 ánh mắt dò hỏi – sao cậu không dọn về nhà tôi ở?
-Tôi không muốn mắc nợ gia đình cậu. – nó trả lời ngay.
-Sao lại thế? Nợ nần gì chứ?
-sao câu lại hỏi thế? – nó nhìn hắn nghi ngờ.
-Vì…nếu cậu dọn qua nhà tôi, tôi sẽ được nhìn thấy cậu mỗi ngày.
-Sao phải nhìn?
-Muốn nhìn người mình thích mỗi ngày cũng không được hả?
-HẢ?
-Ngốc. – hắn quát nhẹ nó.
Nhưng nó không thể ú ớ gì thêm câu nào vì miệng nó bây gờ đang bị khóa chặt bởi đôi môi của hắn. Nó hơi bất ngờ nhưng rồi cũng khép dần đôi mi lại, cuốn vào nụ hôn của hắn. Cảm nhận đôi môi của nhau thật mềm mại và ngọt ngào.