-Sao lại là cậu hả? – Minh đưa khuôn mặt vẫn chưa hết bàng hoàng lại phía nó.
Nó đẩy dẹp cái bản mặt của hắn qua 1 bên:
-Sao không được là tôi chứ?
-Nhưng…
-Xong trận này tôi sẽ không đánh nhau nữa nên cũng thôi nói đi. – nó phẩy tay.
Tên Phong ngang nhiên đi lại gác tay lên vai nó:
-Trực tiếp ra mặt rồi đấy à?
-Ừ đấy!
1 lần nữa tên Minh lại độn mặt ra:
-Nói vậy là…cậu đã biết từ trước?
-Không chỉ có tôi đâu, thằng kia cũng biết đấy! – hắn hất cằm về phía Tài.
-Sao cậu…? – Tài lắp bắp.
-Tình cờ biết được thôi.
Chợt tên Quân chạy lại đẩy hết tên kia ra, xăm xoi mặt nó, xoay nó 1 vòng:
-LÀ cậu thật?
-Chứ giả à?
-CẨN THẬN! – đột nhiên tên Minh la lên, tiếp đó mấy giây là 1 tiếng động chói tai
XOẢNG
Nhân lúc bọn nó không để ý vì còn bận kiểm tra xem người thật hay người giả thì có 1 tên bên TTT đã cầm lấy cái chai thủy tinh ở góc tường đập thẳng vào đầu Nhi.
1 giọt máu đỏ lăn xuống má nó…
…thêm 1 giọt nữa…
…nhưng sao nó không thấy đau nhỉ?
Nó khẽ mở con mắt mà hồi nãy do phản xạ nó đã nhắm tít lại, có cảm giác như có ai đang ôm mình và giống như không phải máu của nó…
Nó đẩy con người đó ra:
-Minh à, cậu không sao chứ?
Nó đỡ lấy cái đầu hắn, máu ướt đẫm, đỏ cả bàn tay nó, hắn khẽ cười nhìn nó đau đớn:
-Cậu..không sao chứ?
-Đồ ngốc…ai cần cậu đỡ giùm chứ? – nó quát lên.
Quân quát còn to hơn sau mấy giây cùng đám kia chết sững tại chỗ:
-Còn nói gì nữa chứ, gọi cấp cứu đi!
Bọn TTT cũng vì sợ hãi mà rút.
Trên xe cấp cứu, Minh đã bất tỉnh.
Nhi lo lắng ngước lên mấy tên kia:
-Cậu ta sẽ không sao chứ?
-Cậu ta…không chết được đâu. – Phong trả lời nó, ai nấy bây giờ đều đang rất nóng lòng và sốt ruột.
-cậu ta…- Nhi tiếp – sẽ không bị mất trí nhớ chứ?
-HẢ? Sao lại hỏi như vậy chứ? – trong tình cảnh ngàn cân treo trái trứng gà này mà nó còn hỏi mấy cái câu không biết là nhảm nhí hay là thật như thế này nữa.
-Không phải…- nó cúi xuống nhìn Minh đang nằm đấy – tại tôi thấy mấy cảnh như thế này toàn bị mất trí nhớ thôi.
-Tỉnh lại đi má, đây không phải trong phim. ( hehe, đương nhiên, vì đây là trong truyện of ta mà)
-Im lặng hết đi!
Lời ra lệnh không biết từ ai nhưng rất có hiệu nghiệm, tất cả im lặng cho tới khi tới bệnh viện, trong lòng mọi người bây giờ đang rất lo, không biết hắn có xảy ra chuyện gì không nữa.
Riêng Nhi, sự lo lắng của nó đang áp đảo lấy nó, tim nó đập rất nahnh từ nãy tới giờ và…nó đang rất sợ nhưng lại không biết là mình đang sợ cái gì? Nếu như hắn có chuyện gì thì sao?
Trước cửa phóng cấp cứu, dường như không có ai đứng yên 1 chỗ được.
-Cậu ta sẽ không sao chứ? – Nhi hỏi lại lần nữa.
-Ừm…không sao mà.
-Cũng tại tôi… – nó xịu mặt, nếu không phải vì đỡ cho nó thì hắn đâu có bị như thế.
-Không phải tại cậu… – TÀi an ủi nó.
Tên Phong nói lên bằng giọng căm phẫn:
-Rồi mấy thằng đó sẽ chết dưới tay tao…
-Thằng mInh sao rồi mấy đứa? – Ông Huy cùng bà Vân chạy lại, mặt cả hai đều rất sốt sắng.
Không ai trả lời bà, hồi nãy Phong có điện thọai cho bà nói Minh nhập viện nhưng không nói lí do.
-Hả? Nó sao rồi, nói gì đi chứ? – bà Vân xém khóc.
-Ừm…thằng Minh bị chậu hoa rơi vào đầu nên… – Phong ấp úng.
“Chậu hoa rơi vào đầu?” Nhi, TÀi, Quân đều có chung 1 câu hỏi trong đầu, cugn2 đưa con mắt lên nhìn hắn, vẻ mặt hắn rất thành thật. Chắc hẵn hắn không biết ba mẹ mInh biết chuyện đánh nhau vừa rồi.
-Đi đâu sao lại để chậu hao rơi vào đầu chứ? – ông Huy dường như đã mất bình tĩnh.
-Chị Nhi, sao chị cũng ở đây? – BẢo đi theo sau ba mẹ hắn, giờ mới lên tiếng. Bây giờ thì ba mẹ hắn mới để ý thấy sự hiện diện của nó.
-À…à…
-Cậu ấy chỉ tình cờ đi ngang qua thôi ạ. – Tài nhận thấy như nó không thể trả lời được nên đã mở miệng giùm.
-Ừm…2 chị em con dạo này sao rồi? – bà Vân hỏi như 1 phép lịch sự chứ không hề có sự thành thật từ trong lòng.
-Bình thường ạ!
-Ừm.
Cạch…
Ông bác sĩ mở cửa phòng ra ngay lập tức bà VÂn chạy như tên nbay lại:
-Con tôi sao rồi?
Ông bác sĩ cười hiền:
-À…không sao, chĩ bị chấn thương nhẹ thôi, không ảnh hưởng gì cả, gia đình đừng lo lắng quá.
Nghe xong câu này sao mọị người thấy nhẹ nhõm quá.
-Tạ ơn trời!
Nói rồi bà Vân cùng ông Huy nhanh chyong1 đi vào trong.
Mấy tên kia định vào chung nhưng tự nhiên thấy Nhi cứ đứng yên 1 chỗ nên quay qua hỏi:
-Không vào hả?
Nó chỉ khẽ lắc đầu:
-Không sao lá tốt rồi, vào làm gì? Tôi về đây…
3 chàng nhìn theo nó, Phong nói nhanh:
-Tôi sẽ đưa cậu ta về. – rồi chạy sau nó.
-Sao lại đi theo tôi? – dọc trên con đường ra cổng bệnh viện, 2 đứa im lặng, giờ Nhi mới lên tiếng.
-Sợ cậu bị biến thái bắt cóc. – trời đã tối nhem nhưng vẫn thấy được cái mặt tinh nghịch của hắn.
-Biến thái là cậu đúng hơn. – nó nói trong sự mệt mỏi.
-CẬu sao thế? Thằng đó không sao rồi mà? – Phong nhận thấy có chuty1 gì đó không ổn trong giọng của nó, bèn hỏi.
-Không biết!
-Sao lại không biết?
-Cậu hỏi nhiều quá!
Được 1 lúc sau, Phong lại lên tiếng:
-Hồi nãy nhìn cậu rất lo lắng…bộ cuậ thích tên Minh hả?
Nhờ bộ não hiếm khi tiếp thu nhanh như bây giờ làm nó giật bắn mình với câu hỏi đó:
-Gì…gì…gì chứ? Thích…thích cái gì?
-Bộ dạng đó là sao? – Phong nghi ngờ.
-Sao là sao? Bộ cứ lo lắng là thích hả? Hồi nãy mấy cậu cũng lo lắng đấy thôi, bộ mấy cậu cũng thích hắn hả?
-Hai chuyện đó khác nhau mà.
-Khác cai1 gì mà khác, nhảm nhí!
Rồi nó quay lưng bỏ đi trước,c ó thể thấy được bộ dạng lúng túng của nó “Mình mà thích tên đó hả? Không…không phải?” nó lắc đầu ngoầy ngoậy như con điên trên đường đi đến trạm xe buýt.
Sáng hôm sau, Nhi gặp 2 tên ôn thần TÀi và Phong ở cổng trường, chugn1 đi hàng 3 vào tới của lớp, tự nhiên mấy ông tám bà tám im phăng phắc, mấy tên loi choi lau bảng nhí nhố trên bục cũng nép vào 1 góc.
-Lớp mình hôm nay sao thế? – Nhi dảo mắt 1 lượtu qua lớp rồi khó hiểu hòi 2 thằng kia.
-Có trời mới biết.
Rồi chúng đi lần lượt vào chỗ ngồi của mình, cừa đi chúng vừa có cảm giác như mình là sinh vật quái đảng lắm không bằng.
Vừa đặt mông vào cái ghế iu dấu của mình, Nhi đã thấy 1 bạn nam bàn trên đang cầm cuốn truyện conan, nhưng mà sao cậu ta lại đổ mồ hôi lã chã thế nhở? Bộ mấy cảnh giết người trong đó đáng sợ lắm hả?
Nhi khều tên đấy:
-Bạn….- nhưng chưa kịp để nó nói thêm 2 chữ “gì ơi” thì tên đó đã té rớt ghế không hiểu lí do, ahy hắn tưởng có người định giết hắn giống như trong truyện.
CẢ lớp đổ dồn con mắt về chúng.
HẮn té làm Nhi cũng giật mình theo:
-Bạn sao thế? Tôi chỉ định mượn bạn cuốn truyện thôi mà.
-À…nè – hắn vẫn không ngưng tuôn mồ hôi trên mặt, đưa cuốn truyện cho nó nhưng vấn đề đáng nói ở đây là…hắn đưa bằng 2 tay.
Nhi tay với lấy cuốn truyện nhưng mắt thì vẫn chăm chăm nhìn vào tên đấy, khó hiểu thật, cái lớp này hôm nay uống lộn thuốc à?
-HẮn sao thế? – Nhi quay qua hỏi Phong và Tài.
-Cậu hỏi tôi tôi biết hỏi ai?
-Nhi? – giọng hét vang vọng từ cửa sau của lớp học, đích thị là con Linh với con Hoa song mỏ hợp răng đây mà.
-LÀm giật mình, cái gì mà mới sáng sớm luyện thanh sớm thế?- nó bực bội nói, từ hôm qua tới giờ nó giật mình mấy lần rồi, chắc bị hù thêm lần nữa thì vào viện lấy thuốc trợ tim uống luôn quá.
-Thủ…mày…mày…thủ lĩnh bí ẩn là…mày? – rặn mãi, cuối cùng Linh cũng hoàn tất xong câu nói.
-Huh? – Nhi ngạc nhiên hết nhìn 2 con bạn lại nhìn sang 2 thằng bạn.
-Sao cậu biết thế? – Phong bon chen, đã vậy còn cười hớn ha hớn hở.
-Không phải mình tôi đâu, nguyên trường này biết hết đấy.
-Woa! Thông tin trường này lấy còn nhanh hơn cả search google nữa. – tên Phong này bị hâm hay sao mà lại nói thế nhở, trường này trước giờ bà tám nhiều lắm mà giờ hắn mới biết à, chỉ cần 1 thông tin rơi vào tay của 1 bà hay ông tên tám gì thôi là bảo đảm 1 giờ đồng hồ sau nguyên trường đã biết được đầy đủ thông tin, chưa kể có mấy cái vụ thêm mắm thêm muối dẫn đến hậu quả khá là nghiêm trọng.
-Là thật à? – Hoa nhìn Nhi.
-Ừm…- nó đáp gọn.
-Sao lại thế? – Linh hét lên, ta nhân danh là tg dám chắc là có mấy à không tất cả học sinh trong lớp này đang căng tai lên mà nghe tình hình để có gì ra chơi đi buôn dưa lê nữa chứ.
-Mày…không giữ lời hứa với ngoại à?
-tao…không làm được.
-Sao lại không được, chẳng phải mày đã để cái mái tóc dài nóng bức đó suốt 3 năm qua được à?
-Từ giờ tao sẽ không thế nữa, hôm qua…là trận cuối rồi.
-Nghe nói hôm qua nếu Minh không đỡ ày thì…
-Thì người đang nằm trong bệnh viện bây giờ không phải là hắn àm là tao chứ gì? – nó cướp lời con bạn.
-Nhưng….mày đừng để cái vụ năm lớp 9 lặp lại đó, cũng may là ngaọi không biết gì…
Mặt nó thoáng buồn:
-Ừm…
-Mà nè, không được đánh nhau nữa nghe chưa, nhớ kĩ nè….lấy cái vụ năm lớp 9 làm gương, biết chưa? – Linh lên giọng bà ngoại nó.
-Dạ. .- tiếp theo cái chữ “dạ” lễ phép đó là 1 cái đá vào chân Linh – đùng có giả giọng ngoại tao.
NÃy giờ thì chỉ có Phong và TÀi là không hiểu cái mốc xì gì cả.
-Lời hứa gì? – Tài.
-Vụ năm lớp 9? – Phong.
-Quan tâm làm gì? – Hoa quay sang 2 tên đấy – mà xíu nữa đi thăm tên Minh chung luôn nha, anh HẢi cũng tới đó.
-Ờ…
11h56′
Tại trước cánh cửa phòng bệnh ghi tên Trần Huy Minh.
Phong hé mở cái cảnh cửa ra 1 chút, ngay lập tức 7 cái đầu lần lượt từ thấp đến cao thò vào trong.
-Anh mà không ăn là em giận đó nha. – Khanh đưa muỗng cháo lên trước mặt Minh, thì ra lí do khiến bé Khanh không đi học là đây, hiện tại hắn đáng ngồi dựa lưng vào gối, đầu quấn băng từ trán trở lên, hắn đẩy muỗng cháo ra xa:
-Cháo em nấu thì ai ăn được chứ?
-Gì hả? – Khanh thay đổi sắc mặt + thay đổi giọng nói ngay lập tức – Anh có ăn hay không?
-KHông…không ăn! – hắn lắp bắp, mồ hôi bắt đầu rơi mặc dù trong phóng vẫn đang mở máy lạnh.
-Em hỏi lại lần cuối, ăn hay không? – vẻ mặt dễ thương hằng ngày của Khanh đã được thay bởi sự đáng sợ của phù thủy.
-Ờ…thì…ăn mà, làm gì mà nóng thế, anh đang là bệnh nhân đấy nhá!
-Thế có phải ngoan không? – Khanh trở lại với khuôn mặt tươi tắn dễ thương, nhỏ này thay đổi cứ như chong chóng.
-A nào!
-A…
-Nhìn con Khanh đút cho hắn ăn tình cảm nhỉ? – Hoa thì thào.
-Thì con khanh thích thằng Minh mà. – Hải trả lời Hoa, mắt vẫn dán vào 2 con người đang đóng phim tình cảm trong kia mà không hề hay biết là có mấy cái “camera quay trộm” đang thập thò ở ngoài.
-Thế hả? – Linh ngạc nhiên.
-Ừm…thích lâu rồi. – Quân nói.
Tự nhiên Nhi thấy lòng nó chạnh lại đến lạ, buồn chăng? Vì thấy cảnh đó à?
NÓ rút đầu ra khỏi cánh cửa, nó chẳng muốn nhìn thấy cảnh đó 1 tẹo nào, nó quay người đi thì HẢi gọi lại:
-Em đi đâu đấy?
-Em về đây, dù gì hắn cũng đâu có sao, em về không có con Hy nó đợi, rồi còn đi xin việc làm nữa.
-Cậu định đi làm thêm thật đấy à? – Phong hỏi.
-Chứ thế này thì cơm đâu mà ăn, hỏi hay nhỉ?
-Ờ…mày nói đúng đó, xin được rồi thì nhớ làm chăm chỉ nhá! – Linh nheo mắt.
-Ừm…
-Dù gì cũng tới rồi, vào luôn đi!- Quân chỉ tay vào trong.
-Khỏi!
Nói rồi nó bỏ đi thẳng 1 mạch. NÓ cũng chẳng hiểu sao tâm trạng nó lại tồi tệ đến vậy.
Phong dựa nửa người vào tường, đôi môi khẽ cong lên ” Rõ ràng cậu thích thằng đó mà, đến bao giờ cậu mới nhận ra tình cảm cảu mình đây?”