-Này, khoan đã, cậu nói gì thế? Ai nói thích ai?- Nhi ngắt lời.
+…Anh Hải thích cậu.
-…-Nhi im lặng, khuôn mặt không còn miếng máu, nó quá ngạc nhiên.
+Này, sao im thế?
-Anh Hải…thích…tôi…?
+Ừm.
-Sa…sao cậu biết?
+Anh ấy nói.
Nhi lại im lặng, bỗng mặt nó nhăn tít lại:
-Cậu giỡn tôi đúng không?
+Này, cậu nghĩ tôi giỡn sao?( giọng rất nghiêm túc nhá)
-Vậy…
+Không tin thì thôi, anh ấy định rủ cậu chiều chủ nhật tuần này đi chơi rồi bày tỏ với cậu. Lúc đó…cậu…đừng từ chối mà hãy làm bạn gái của anh ấy nhé?
Minh nói rành mạch từng chữ ( hắn ta cũng giống như Tài, sẽ 100,1000 lần hối hận vì đã khuyên Nhi quen Hải).
Nhi sững người:
-Sao…?Tại sao?
+Vì nếu cậu từ chối anh ấy sẽ rất buồn, anh ấy rất thích cậu, cậu biết không hả?
Chẳng hiểu sao khi nói những lời đó hắn lại cảm thấy khó khăn vô cùng. Tại sao?( hắn tự hỏi mình).
Nhi im lặng, nó hết sức bàng hoàng, chưa bao giờ nó nghĩ là anh Hải thích nó.
+Sao thế?-Minh hỏi.
-Sao cậu lại gọi cho tôi và nói như vậy?
+Vì…tôi không muốn nhìn thấy anh ấy thất vọng…đơn phương cậu lâu rồi, nếu bây giờ anh ấy biết cậu không thích anh ấy thì sao?
Bỗng Minh nghe thấy tiếng tút tút đều đều trong điện thoại, Nhi đã cúp máy.
Minh nhìn vào màn hình điện thoại:
-Con nhỏ này, sao hay cúp trước tôi vậy hả?
Hắn gọi lại, Nhi thơ thẩn bắt máy chẳng buồn nhìn xem người gọi là ai, hồn nó đã đi chơi ở một nơi xa lắm.
+Con nhỏ kia, tôi chưa nói xong mà dám cúp hả?-Minh nói như hét vào điện thoại.
-…-đang thơ thẩn.
+NÀY.- Lần này Minh hét thật khiến tai Nhi như bùng nổ.
Hồn Nhi đã đi du lịch về( 15s):
-Ơ…ha…hả? Gì?
+Đó là chuyện của anh Hải, giờ tới chuyện tôi và cậu.
-Tôi và cậu có chuyện gì để nói sao?- nó lại ngơ ngẩn.
+Chuyện cuốn sách đó, con nhỏ này.(Minh nhà ta sắp điên rối).
-À…
+À cái gì mà à?
-Vậy bây giờ cậu muốn gì?
Nhi vẫn còn shock vì chuyện Minh nói hồi nãy, nó nói mà không ồn ào vì bây giờ nó chẳng có tâm trạng mà la hét.
+Cậu…làm osin cho tôi đi rồi tôi trả lại cuốn sách.-Minh nói tỉnh bơ.
-CÁI GÌ?
Nhi ồn ào đã trở lại ( mới nói xong, tưởng tâm trạng cũng đi chơi theo hồn rồi chớ).
Nó la toáng lên khiến cho Hy và ngoại trong nhà phải giật mình:
-Cái gì ngoài đó thế?
-Không có gì đâu ngoại.
Nhi trả lời ngoại rồi tiếp tục nói vào điện thoại:
-Cậu…nhắc lại coi…cậu muốn tôi làm gì chứ?
+Osin.-Minh vừa nói vừa ngoáy tai vì bị Nhi làm cho suýt lủng màng nhĩ.
-Cậu nghĩ tôi sẽ làm à?
+VẬy tôi khỏi trả lại cuốn sách nhé?
-Giữ mà ăn rồi zọng luôn đi.
Nhi lại cúp máy, hắn lại gọi. Nhi định không nghe nhưng hắn cứ gọi hoài, ngoịa ở trong nghe thấy tiếng nhạc chuông ồn ào nên bảo nó nghe cho đỡ phiền( sao không tắt nguồn luôn nhỉ?), bởi thế nó nghe máy:
-Tôi nói là cậu giữ luôn đi rồi mà.
Không biết Minh có nghe Nhi nói gì không mà hắn cứ nói tỉnh như con ruồi:
+Công việc nhẹ nhàng lắm, chỉ cần sáng sớm và lúc ra về cậu cầm cặp cho tôi, ra chơi thì mua đồ ăn cho tôi, những việc lặt vặt thì tính sau, còn ở ngoài trường cũng tính sau đi nhưng khi tôi cần cậu phải có mặt ngay đó, thế nhé?
Rồi hắn cúp máy.
Nhi hét vào điện thoại:
-Tôi nói dồng ý hồi nào hả? a lô…a lô?
Nhi ngồi ngẫm nghĩ 1 hồi, kết luận cuối cùng của nó là để Minh trả lại sách rồi không thém làm osin cho hắn.
Mặt nó bỗng trầm ngâm:
-Nhưng chuyện của anh Hải…
***
-OSIN.
Tiếng gọi to khiến cho cả trường quay lại nhìn.
Là Minh gọi Nhi.
2 đứa đang ở ngoài cổng trường.
Minh thì cười hớn hở, còn Nhi mới sáng sớm đã gặp Minh giống như là gặp sao chổi, sẽ xui nguyên ngày.
-Cầm cặp cho tôi.- Minh đưa cặp cho Nhi và ra lệnh.
-Tại sao?- Nhi hỏi.
-Vì cậu là osin của tôi.
-Tôi chủa nói đồng ý mà.
-Nhưng tôi quyết định rồi.
Hắn thảy cặp cho Nhi rồi tay không đi vào.
Nhi khó chịu định ném cái cặp lại phía Minh nhưng nó bỗng khựng lại và nhìn vào cái cặp.
Nó chạy lại cái ghế đá gần đấy, mở toang cặp ra tìm cuốn sách nhưng không có, nó nghĩ hôm nay hắn phải đem sách để trả nhưng sao không thấy.
-Kiếm cái này hả?
Minh đang đứng trước mặt Nhi với cái tay đang cầm cuốn sách( ờ đâu chui ra vậy trời ).
Hắn làm Nhi giật mình, nó xòa tay ra:
-Trả đây.
-Tôi sẽ trả nhưng trước hết cậu kí vào đây cái đã.
Hắn rút từ trong túi ra 1 tờ giấy gì đấy.
Nhi đọc tờ giấy xong, nó nhăn mặt:
-Làm thì làm có cần phải thế không?
-Không biết, kí đi.
-Trả sách đây rồi tôi kí.
-Kí đi rồi tôi trả lại sách.