1 tháng sau…
Vừa trải qua kì thi HKI, hôm nay đã có kết quả.
-Nè! Coi đi! – Tài chìa phiếu điểm của Nhi ra trước mặt nó.
Nhi, Hoa và Linh hết sức sửng sốt khi nhìn vào tờ giấy đó:
-2..24/40? Woa tăng được 15 hạng!
Nhi vui mừng nhảy tưng tưng lên và ôm chầm lấy Tài ngay trước mặt bàn dân thiên hạ:
-Vui quá, lần đầu tiên tôi được trên hạng 30 đó!
Ôi! Công sức rèn luyện và chăm chỉ của nó trong suốt mỗi tối đi làm thêm về được tụi bạn kèm cặp cuối cùng cũng có hiệu quả. Hạng 24 đối với 1 người lười biếng như nó thì cũng đã là chiến công lớn rồi.
-Tôi đếm từ 1 đến 3 hai người mà không bỏ nhau ra là ăn đấm cả 2 đấy! – 1 giọng nói sắc lạnh cắt ngang bầu không khí sung sướng lần đầu tiên mới có trong đời này.
-1…
Nhi quay sang con người bắt đầu học đếm, giật mình và đẩy Tài ra, cười tươi như hoa mới nở:
-Minh à? CẬu tới từ khi nào thế?
-Hay quá nhỉ? Có bạn trai rồi mà còn đi ôm thằng khác à? – Minh gằn từng chữ nhìn nó rồi quắc con mắt hình quả bom sắp châm ngòi + 1 con dao sắp nhuốm máu qua Tài.
-Cô ấy ôm trước mà! – nhận thấy có điều không may sắp sửa xảy ra, Tài biện minh trước cho chắc ăn.
Minh lại đem con mắt như muốn ăn tươi nuốt sống qua Nhi, nó cười:
-TẠi vui quá mà, cậu coi nè, tôi lên được 15 hạng luôn đó.
-Nhưng có cần phải ôm thằng đó không? Tôi cấm cậu từ nay không được ôm thằng nào khác ngoài tôi, biết chưa? – hắn quạu, cơn ghen lại nổi lên đây mà.
-Biết rồi, cằn nhằn hoài.
~OoO
~Trong 1 tháng qua, 2 đứa nó đã rất vui vẻ bên nhau, đôi khi cãi nhau vì 1 vài lí do hết sức nhảm nhí dẫn đến giận nhau tới 1 tuần, cả 2 đều bướng như nhau nên có ai chịu nhường ai đâu.
Khanh bây giờ không còn hay đi với đám anh chị này nữa mà thường xuyên đi với bọn bạn của nó, level ghét Nhi cúa nó ngày càng tăng cao khi thấy Nhi và Minh lúc nào cũng dính chặt với nhau.
Phong sau nhiều đêm tự kỉ cuối cùng cũng có được 1 kết luận: hắn thích Nhi. Haiz, bây giờ thích thì làm được gì chứ, Nhi có Minh rồi.
Quân và Linh thì vẫn bình thường, chỉ có điều nhỏ Linh này có cái tật mê trai ( y chang tg ) đụng thằng nào mà đẹp đẹp 1 cái là lơ luôn anh Quân nhà ta khiến chàng tức xì khói và muốn đi dần ấy tên lọt vào tầm ngắm của Linh 1 trận tơi bời.
Hoa và HẢi thì cũng đã có mối quan hệ tốt hơn nhiều, nói chung là trên mức anh em 1 con số, trong Hải hình ảnh Nhi có vẻ đang được lấp đầy 1 cách từ từ bởi 1 người con gái khác.
Còn nữa, tin shock đây, trong mấy ngày gần đây, Hy đã nhận ra là mình thích anh chàng hàng xóm, Tài đấy, nhưng hắn vẫn chưa biết được tình cảm của nó, vẫn ôm mối tình đơn phương với 1 người…
~ OoO
~Minh khoác vai Nhi:
-Chiều nay đi chơi nha?
-Không được, chiều nay tôi bận đi làm rồi, từ trước tới giờ hình như tôi nói câu này nhiều lắm rồi thì phải. – Nhi vẫn thản nhiên ngồi ăn bánh mì, không hề nhìn hắn.
-Ngày nào cũng làm với làm, cậu nghĩ coi từ khi quen nhau tới giờ tụi mình hẹn hò lần nào chưa, rủ cậu 1 cái là ‘ hôm nay tôi bận đi làm rồi’, ngày nào cũng vậy, cậu có nghĩ là tụi tụi mình chưa gặp nhau ở đâu ngoài trong trường không? – hắn bỏ tay ra khỏi vai nó, nhìn nó bực bội.
-Không đi làm thì lấy gì mà ăn chứ? – nóp quạu lại.
-Nhưng cũng phải bớt chút thời gian chứ?
-Bớt cái gì mà bớt, cậu có biết 1 tháng tiền học của con Hy còn gấp đôi gấp 3 tôi không hả?
-Vậy để tôi trả cho, ai bắt cậu đi làm đâu?
-Phải rồi, nhà giàu như cậu thì sao biết được tôi ra sao chứ?
-Lại nữa rồi! – Quân thở dài chán nản.
-1 ngày tụi này không cãi nhau ăn cơm không ngon hả trời?- Linh chẹp miệng.
-MÀ cũng đúng…con Hy nó học nhiều lắm, bỡi vậy con Nhi phải đi làm nhiều. – Hoa lắc đầu.
-Với lại 2 đứa nó hình như chưa hẹn hò nhau lần nào thì phải, ai biểu Nhi đi làm nhiều quá làm chi? – TÀi ngán ngẩm.
Chỉ có Phong là ngồi yên, đôi mắt buồn thẳm chứa 1 tham vọng nhìn về phía Nhi ” Mình muốn có cô ấy…đến phát điên lên được…”
Tan học, Phong ghé chỗ ông Huy để lấy 1 số tài liệu vế cho ba hắn, nhưng ông lại để ở nhà nên nói hắn về bảo bà VÂn lấy cho.
Trên đường về biệt thự nhà họ Trần, Phong tình cờ thấy bà Vân đang ngồi trên tầng 2 của 1 quán coffee bên cạnh đó, đối diện lầ 1 người đàn ông, hắn tấp vào đó.
-Sao ông lại về đây làm gì nữa hả? – dáng vẻ quí phái cảu bà Vân lộ rõ vẻ cau có.
-Tôi cần tiền. – người đàn ông đó nói, đan 2 tay vào nhau.
-Cái gì? – bà Vân gắt lên, nhìn xung quanh xem có ai để ý không rồi nhỏ giọng lại – chẳng phải chúng ta đã sòng phẳng rồi sao?
-Nếu cô không đưa cho tôi, tôi sẽ nói…vụ tai nạn 16 năm trước làm chết 2 vợ chồng nhà kia là do cô chủ mưu…
“Ông ta…nói cía gì vậy?” bước chân định bước lên thềm tại chỗ bà Vân của Phong khựng lại, khuôn mặt biến sắc.
-Ông…- bà Vân cứng họng.
-Nghe nói…2 vợ chồng đó là ba mẹ của cô bé gì tên Lê Thanh Nhi học cấp 3 trường Bạch Dương thì phải, cô nghĩ sẽ như thế nào nếu tôi nói chuyện này với nó?
” Đang nói về Nhi sao? Ba mẹ Nhi…cô Vân…? Chuyện này là sao?” 1 lần nữa bước chân Phong lại không thể trụ vững được.
-Ông cần bao nhiêu? – bà VÂn xuống nước – mà tôi nói cho ông biết, đây là lần cuối cùng đấy, nếu không ông tự biết hậu quả.
-Cô định giết tôi à? – ông ta mỉa mai – hồi đó..cô ghen vì chồng mình yêu người khác nên giết người đó, còn giờ định giết tôi để bịt miệng à?
-Câm miệng!
-Được rồi…được rồi…tôi cần 500 triệu.
-Gì chứ?
-Lần cuối, tôi thề đấy, chiều nay nhờ gửi cho tôi đó.
Nói rồi ông ta đi xuống dưới và ra khỏi quán.
Phong bước lên đứng phía sau bà VÂn, người bà đang run lên vì tức giận.
Phong kéo ghế ngồi đối diện bà:
-Là thật ạ? BA mẹ Nhi mất không phải là tai nạn mà là do cô sao?
-Ph..Phong? – bà Vân hốt hoảng, khuôn mặt trắng bệch.
-Cô yên tâm, cháu sẽ không nói chuyện này với ai đâu! – hắn mỉm cười nhẹ.
-Cháu…cháu đang nói gì vậy? – bà ráng cười, giả vờ như không biết chuyện gì.
-Cháu nghe hết rồi, vì chú Huy yêu mẹ Nhi nên cô đã…
-Được…rồi…đừng nói nữa! – bà bất thần, bàn tay run run.
-Cháu không nói với ai đâu ạ!
-Thật…thật chứ? – bà nửa tin nửa ngờ.
Phong gật đầu:
-Cháu hiểu cảm giác của cô mà. Haiz…ba yêu mẹ, con yêu con.
-Cháu…nói vậy lầ sao? -bà khó hiểu.
-Thì chú Huy yêu mẹ Nhi, Minh thì lại yêu Nhi…
-CÁi gì chứ? – bà ngạc nhiên tới mức kinh hồn.
-Cô không biết thật sao ạ? 2 đứa nó…đang quen nahu mà.
-Sao…sao lại có chuyện đó?
-Có vẻ như cô không thích 2 người đó yêu nhau?
-…- bà không nói gì, tức là thừa nhận.
-Cũng đúng – Phong lại cười – làm sao cô có thể chấp nhận cho con trai mình yêu con gái của tình địch chứ?
Bà lại không nói gì, Phong tiếp nhưng lần này nghiêm túc hơn:
-Cháu sẽ giúp cô tách 2 người đó ra.
-Hả?
-Cô…chỉ cần hợp tác thôi!
BÀ VÂn nhìn hắn, nhíu mày:
-Không lẽ cháu cũng..thích cô bé đó?
-Không phải thích – hắn khẳng định – mà là yêu!
-Yêu?
-MÀ thôi…cô về lấy sấp tài liệu cho cháu đi, trưa rồi!
-Ờ!
Phong đứng dậy và đi trước, miệng nhếch lên 1 chút ” Lê Thanh Nhi! Tôi sẽ làm tất cả để có được cậu. Cậu…phải là của tôi!”