Bầu trời bên ngoài còn vương vấn một chút ánh nắng ban chiều, gió nhẹ nhàng lả lướt như dáng các nữ sinh thướt tha tà áo dài trắng.
Tại shop thời trang Beauty…
- Không phải cắt như thế! – Giọng của một tên con trai nghe có vẻ hoảng hốt.
- Thì anh kêu em cắt vậy mà! – Còn đây là giọng của một đứa con gái ương bướng cãi.
- Anh kêu em cắt vậy hồi nào?
- Hồi nãy!
- Mệt em quá, anh bảo em cắt thế này… thế này mà.
- Hề hề… em không biết.
- Cũng may là mẹ không thấy chứ nếu không anh em mình tiêu đời vì làm hỏng kiệt tác nghệ thuật của mẹ anh mất.
Hai con người lén la lén lút đang làm chuyện gì đó mờ ám thì…
-Rym, Nhi! Hai đứa đang làm gì với cái váy cưới của mẹ thế?
Giật bắn người, chúng quay người lại, miệng cười hề hề, thái dương toát mồ hôi, hai đứa sáp sáp lại nhau nhằm cố ý che đi cái tội lỗi mà mình vừa gây ra.
- Mẹ/Cô ạ! – Rym và Nhi càng lúc càng sáp lại gần nhau hơn, điều này khiến cô Hạnh, mẹ Rym càng thêm nghi ngờ.
- Hai đứa tránh ra coi!
Cô Hạnh phũ phàng đẩy hai đứa dẹp sang một bên… và sau đó…
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa! Cái nùi gì đây?
Cô Hạnh cầm cái váy cưới đã te còn hơn chữ tua trên tay, không biết dùng câu gì để tả chiếc váy lúc này, chỉ có hai từ là đúng tuyệt đối: bùi nhùi.
- Con xin lỗi! – Nhi rụt rè – Thật ra con chỉ… tại anh ấy! – Bí quá, Nhi khai Rym ra luôn, nó không thể một mình chịu trận trong khi người đề xướng ra vụ này là Rym, anh làm anh tự chịu, cùng lắm nó gánh bớt ột tẹo thôi, chứ đừng hòng nó giấu diếm cho anh!
Nhận lấy sự phản bội từ Nhi, Rym tức tối, trừng mắt nhìn nó “Mi được lắm, đừng hòng hôm nay ta dắt mi đi ăn kem!”. Nhưng dường như Nhi chẳng thèm để tâm đến ánh mắt đậm đặc những chất hăm dọa ấy, nó giả lả ngước mắt lên trần nhà, tay xoăn xoăn lọn tóc.
- Rym, chuyện này là sao? – Cô Hạnh quay phắt sang đứa con trai mà mình đã rứt ruột đẻ ra nay lại hại mình làm hỏng chiếc váy cưới suốt mấy ngày mấy đêm thiết kế ra, cô dám thề với cái bóng đèn làm chứng, cô sẽ oánh cho nát cái mông nếu thằng oắt con cô nó dám gật đầu thừa nhận chuyện này là do nó.
Rym gãi đầu, nhe răng:
- Con không làm gì mà, người cắt là cô ấy.
Nhi vội vàng biện minh:
- Tại anh ấy nói ở đây – Nó chỉ vào phần dưới cái váy – có mấy cái sợi chỉ tùm lum, rồi ở đây không được gọn gàng nên anh ấy bảo con cắt… Con không biết gì thật mà!
- Trời ơi! Rym ơi là Rym, Nhi ơi là Nhi – Cô Hạnh than vãn ngồi thụp xuống – đó là hai phần mà cô kì công nhất đấy, sao lại cắt của cô hả?
- Dạ? – Rym và Nhi trợn tròn mắt – Cái mớ nùi giẻ đó mà là kì công sao?
- Nùi giẻ? – Mắt cô Hạnh rực lửa, Rym và Nhi bắt đầu liếc mắt đưa thông tin cho nhau, nuốt nước miếng cái ực và sắp sửa thực hiện một kế hoạch cực kì hoành tráng, đó là… chạy!
Cô Hạnh là một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng ở Sài Gòn, những sản phẩm của cô tạo nên luôn thu hút mọi người. Vậy mà…. bao nhiêu năm trong nghề cô không ngờ hôm nay lại bị sỉ nhục bởi hai đứa không có mắt thẩm mĩ.
Rym là con trai của cô, ba anh – chồng cô đã mất từ hồi anh còn nhỏ, anh năm nay 22 tuổi, đang học đại học Kinh tế, nhưng anh rất có khiếu vẽ tranh.
Nhi thi rớt đại học, nó may mắn gặp cô trong một tiệm cà phê nhỏ vào hai năm trước, nhìn nó phờ phạc, bất cần đời, cô thương nó như con đẻ và đưa nó về phụ cô ở shop Beauty của mình. Nhiều lần cô khuyên nó đi học lại để thi Đại học nhưng nó thấy nản, nó chẳng muốn học hành gì cả (lười là thế!). Nó bây giờ… đã 20!
Thời gian, phải chăng trôi qua rất nhanh? Nếu chúng ta cứ ngồi một chỗ mà ngắm chiếc đồng hồ, dõi theo chiếc kim nhích từng chút một, hẳn là rất lâu… Nhưng nếu cứ để nó đi qua một cách tự nhiên, có lẽ sẽ rất nhanh.
Đang trong tình cảnh đến hồi gay cấn, khi con mèo sắp bắt được hai con chuột dám làm hỏng kiệt tác nghệ thuật của mình thì…
Cánh cửa của shop được đẩy vào, một cặp nam nữ nhanh chân bước tới.
- Cô Hạnh! – Cô gái với khuôn mặt khá xinh khẽ lên tiếng gọi, rất mừng vì cô ta chính là người chấm dứt cuộc rượt đuổi trên.
Cô Hạnh dừng lại, nhìn thấy hai người mới vào thì tươi cười, quẳng Nhi và Rym qua một bên và lại gần chỗ đôi nam nữ kia.
- Minh và Khanh đến rồi hả?
- Chào cô! – Cô gái tên Khanh cười tươi như hoa, nhưng cứ giống như hoa đang bị dập tắt dần dần bởi cái không khí lạnh lẽo của người con trai đi cạnh bên, không cảm xúc…
- Cô! – Khanh chạy tới nắm tay cô Hạnh – Tuần sau tụi con đính hôn rồi, cô nhớ đi nha!
- Ừ… cô tưởng hai đứa đính hôn từ hai năm trước rồi chứ! – Cô Hạnh thoáng nét buồn – Chuyện của mẹ Minh… Mà thôi – Cô Hạnh đổi đề tài – hai đứa đến tính nhờ cô may đồ cưới giùm chứ gì?
Khanh gật đầu, thoáng nét e thẹn.
Bất chợt, đầu cô Hạnh lại bốc lửa phừng phừng:
- Grừ… càng nhắc càng điên mà! – Cô chìa cái váy cưới lên – Hai đứa coi đi, cô may xong một mẫu rất là mới, rất hợp với tuổi teen mấy con… thế mà thằng Rym… nó nhẫn tâm.
- Ôi trời!
Khanh tiếc nuối nhìn vào cái váy, rồi như chợt nhớ ra chuyện gì, nó lại cười:
- Mà anh Rym đâu rồi cô, lâu rồi chưa gặp anh ấy?
- Anh đây nè.
Rym miệng toe toét cười bước ra, anh ra nhưng còn cố tình lôi theo Nhi, nó đã nhìn thấy Khanh và Minh… và đã không muốn ra mặt, vậy mà anh lôi nó xoành xoạch ra, mặt nó lạnh tanh.
-Chị… Nhi? – Giọng Khanh hơi run run, bấu chặt lấy tay của Minh.
Nó vẫn đứng yên như một tảng đá, ra chiều không quen. Hoặc là đang giả câm giả điếc, không biết đối phương đang nói gì.
Minh vẫn không tin vào mắt mình.
Nhi… đang ở trước mặt hắn sao?
**************************************
Hai năm trước…
Vào đêm đó…
Khi trái tim con người vẫn đang buốt giá trong đêm mưa lạnh lẽo…
Nhi vô thức đặt đôi chân xuống dòng đường xe cộ qua lại tấp nập một lần nữa.
Một chiếc xe loạng choạng lao tới.
Một bàn tay giật mạnh nó lại đằng sau:
- Cậu định tự tự hả? – Phong quát lớn.
Nó giương con mắt vô hồn nhìn lên hắn, một cách từ từ.
- Đừng như thế nữa, xin cậu đấy!
Phong ôm ghì lấy nó, lòng hắn đau như cắt.
- Tại sao…? – Miệng nó mấp máy từ những chữ thật nhỏ, tưởng như không còn sức lực để thốt ra cho đến những chữ căm hờn càng lúc càng lớn dần – Tại sao cậu không giấu tôi luôn đi, nói ra để làm gì hả? – Và nó như chìm hẳn vào từng hàng nước mắt – Tôi ghét cậu, ghét lắm cậu biết không?
- Xin lỗi… xin lỗi cậu!
Phong chẳng biết làm gì bây giờ ngoài việc ôm lấy nó và an ủi, hắn có thật sự đã sai khi cho nó biết chuyện này?
Người nó lạnh ngắt…
Hắn đưa nó về nhà mình, rửa trôi dòng nước lạnh trên thân thể và khoác lên mình chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của hắn.
Nó buông mình theo gió ngoài ban công của phòng hắn, chẳng còn buồn nhiều, nó đang suy nghĩ về một cái gì đó, rất chăm chú.
Phong mở cửa phòng, đem vào một tô cháo:
- Vào đi, ngoài đó lạnh lắm!
Rồi cũng lấy một cái áo khoác đem ra, khoác lên vai nó.
Nó mỉm cười nhẹ, mắt vẫn mơ hồ xa xăm:
- Cảm ơn cậu…
- Sao lại cảm ơn? – Hắn chau mày khó hiểu.
- Vì cậu đã nói cho tôi biết sự thật! – Nó lơ đãng, những lời nói ra đều được gió cuốn đi một cách nhẹ nhàng.
Phong lại càng khó hiểu hơn:
- Chẳng phải hồi nãy cậu còn trách tôi sao?
- Ừ… – Nó chống tay vào lan can – Tôi cũng chẳng hiểu nổi mình nữa.
- Cậu không sao chứ?
Nó gật nhẹ, khẽ mỉm cười trấn an lòng hắn, chứ thật ra trong nó đang rất rối bời. Nó không biết sau này sẽ phải sống làm sao? Đối diện với sự thật này như thế nào? Nó phải làm sao…?
- Đừng buồn nữa, tôi luôn ở cạnh cậu! – Một lần nữa, Phong lại siết chặt nó trong vòng tay của mình.
Nó chỉ biết đứng im cho hắn ôm mình như thế, bây giờ… nó chẳng còn lấy một chút sức lực.
- Tôi – hắn hôn nhẹ lên tóc nó – sẽ làm cho cậu quên Minh mà!
Hắn nhìn nó, ánh mắt nó buồn, xa xôi…
Hắn nhẹ cúi người xuống, muốn đặt lên đôi môi bé nhỏ của nó một nụ hôn thì nhạc chuông điện thoại của hắn reo lên, hắn hơi lưỡng lự… và cũng nhấc máy.
Sắc mặt hắn từ bình thường, chuyển sang ngạc nhiên, rồi hoảng hốt, hắn cúp máy trong tình trạng bất thần, quay xuống Nhi:
- Cô Vân… mất rồi!
Nhi lặng thinh, không cười, cũng chẳng buồn mà khóc… Cớ gì phải khóc cho người đàn bà đã giết ba mẹ mình chứ? Hừm, ông trời cũng có mắt mà.
“Chết… bà chết thì có thể nghĩ là mình đã rửa hết tội lỗi rồi sao?” Mặt nó chứa đựng sự lạnh lẽo tựa như những cơn gió đầu mùa đông nhưng cũng có một phần, nó tự cảm thấy là… thật khó chịu… Thật hụt hẫng!!!
Nó ngước lên nhìn Phong, có thể thấy bờ môi nó đang run lên từng nhịp, nhưng vẫn có làm bộ mặt tỉnh, vô tâm:
- Chết rồi sao? Khi nào thế?
Phong mặc dù biết là nó rất hận bà nhưng… có cần phải lạnh lùng đến thế không? Nó… không có một chút thương cảm sao?
Phong thở hắt ra, hơi mệt nhọc:
- Mới vừa thôi, trước ngã tư gần bệnh viện!
Nói rồi Phong đẩy cửa bước ra, hắn cần phải tới đó gấp, ba mẹ hắn đang gọi:
-Cậu nghỉ đi!
“Cạch”
Khi cánh cửa vừa khép lại, nó đã khóc, từng giọt nước mắt lại lăn dài trên khóe mi, ai nói giọt nước mắt trong mưa khi nãy là giọt cuối cùng chứ? Sẽ phải khóc rất nhiều nữa, sẽ phải chịu đựng thật nhiều nữa, sẽ phải kìm nén thật nhiều… và sẽ phải ghim nỗi nhớ ai đó thật sâu nữa. Làm ơn… làm ơn đừng có ai cố muốn gỡ nó ra. Làm ơn đừng có ai cố gieo rắc lại mối tình tội lỗi đáng lẽ không nên có. Và làm ơn… đừng có ai cố moi móc chuyện này một lần nữa. Yếu đuối thật nhiều, rồi cũng sẽ đến lúc quên được, chỉ cần… những hình ảnh ấy đừng xuất hiện và lởn vởn xung quanh nữa thôi.
Nó ngồi thu mình vào 1 góc, đôi tay lạnh buốt khoanh tròn cái đầu gối, mái tóc của nó rũ xuống càng tôn lên vẻ tiều tụy và mệt mỏi của nó.
Càng lúc tiếng nấc càng lớn hơn, rèm cửa vẫn bay, những cơn gió xuyên sâu làn da mỏng manh khiến nó phải rùng mình.
“Tại bà… tại bà thôi… tại … bà ở ác… Đáng lắm!” nó bấu chặt lấy cái gối trắng tinh, những giọt nước tinh khiết vẫn theo hàng rơi ướt đẫm chiếc gối. Có một chút gì đó…hơi ray rứt trong nó, nhưng nó không nhận ra.
Nó nằm phịch xuống giường, muốn chợp mắt 1 chút…
Muốn quên đi những điều thật tồi tệ đã xảy ra hôm nay…
Muốn quên hết…
Nếu trong đầu nó chỉ là một cái túi rỗng tuếch không biết ghi nhớ bất cứ cái gì thì tốt biết mấy….
Nó nghĩ về Minh… mất mẹ… hắn sẽ sống ra sao?
Nó cũng làm gì có tình thương của mẹ chứ, thậm chí là cả ba. Tại sao nó lại lo cho hắn chứ?
Từ giờ…nó sẽ xóa hết tất cả những gì thuộc về hắn…
Từ nụ cười mê hoặc lòng nó, từ ánh mắt mỗi lúc giận dữ bởi cơn ghen nổi lên, về những cái hôn, vị ngọt còn thấm nơi đầu môi…
Sẽ xóa hết…
Nó không cho phép mình giữ lại tất cả những gì của hắn….
Coi như coi chuyện đã giải quyết xong… Nó và hắn… chẳng liên quan!
Nhưng, nếu như thế thì nợ… đã được trả hết chưa?
~Đã cố gắng quên trong suốt hai năm nay, hằng đêm cố níu tay với lấy từng trang kí ức…
Nó không thể quên!
Và giờ đây… nỗi nhớ ùa về càng nhiều hơn khi người con trai đó lại xuất hiện trước mặt nó.
Người con trai của kẻ đã giết ba mẹ mình.
Và người đó… đang đi cùng người con gái khác…
Nỗi đau tràn vào song song nỗi nhớ.
Gần lắm…
Nó muốn bước tới… chạm vào con người bằng da bằng thịt kia để lấp đầy nỗi nhớ đang dần ăn mòn nó bao tháng ngày qua…
Nhưng ngoài mặt… nó chẳng khác gì… một tảng băng!
- Chị… Nhi? – Giọng Khanh hơi run run, bấu chặt lấy tay của Minh.
Nó lặng người.
Cô Hạnh khẽ nhăn trán:
- Con quen Nhi?
- Không phải đâu cô! – Nhi mở miệng phủ nhận, sẵn quay mặt vào trong -Họ nhận nhầm người thôi!
- Anh Rym… Mình… – nó đang định rủ Rym đi ra ngoài tránh mặt hai người này thì Khanh cũng lên tiếng.
- Ừ… Con nhận nhầm người! – Vì con bé thấy Nhi lơ mình… và Minh cũng chẳng quan tâm nên đã nói như thế.
Không phải vì Minh không quan tâm mà là vì… hắn không thể tin là Nhi có thể gạt bỏ hết tất cả… mọi chuyện trong quá khứ. Nhưng nếu có là không phải thì hắn cũng mong đợi được gì chứ… Sự tha thứ sao?
Hắn… không còn xứng với nó nữa! Sự hụt hẫng lại xâm lấn mọi lí trí
Vì bị ngắt lời hồi nãy, Nhi đành phải nói lại:
- Anh Rym…
Nhưng lần này người ngắt lời lại là cô Hạnh, chẳng để cho nó thỏa mãn ham muốn nói hết câu:
- Thế à? Ưm… hai đứa định rủ nhau ra ngoài trốn việc hả?
- Chắc thế, cô ấy gian xảo lắm! – Rym vuốt cằm.
- Không được! – Hai từ dập tắt tia hi vọng của nó, cô Hạnh tiếp – Hai đứa phải ở đây phụ cô chứ!
Mắt Nhi tròn xoe.
Cô thảy cho nó cái thước dây quen thuộc:
- Giúp cô lấy vòng đo của hai đứa này đi, tụi này chắc cần gấp!
- Ừ! – Khanh tí tởn – Tuần sau làm lễ rồi mà.
Mặt Nhi bỗng chợt trầm xuống, nghe trong tim có cái gì đó vừa cứa ngang, khiến con tim nó rỉ máu… từng giọt.
- Nhi này! – Cô gọi nó, nó ngước mặt lên, cô tiếp- Giúp cô lấy số đo của Minh nhé, cô sẽ lấy của Khanh.
Và cô đẩy Minh qua bên nó.
Bốn mắt chạm nhau…
Không nói một lời….
Nhưng sâu trong ánh mắt là hàng vạn… hàng triệu câu muốn nói…
Bây giờ thì nó chỉ rút gọn lại một câu ngắn gọn:
-Cậu đứng yên đi!
Vòng sợi dây qua cổ hắn, nó phải nhón người lên vì chiều cao giữa nó và hắn khá chênh lệch Cô Hạnh thật là… sao biết lựa người thê? Rym kia sao cô không nhờ?!
Tim cả hai đập rộn ràng…
Nó thì cứ cắm cúi đọc hoài không được cái số quái quỉ kia…
Còn đôi mắt hắn vẫn chẳng thể nào rời khỏi nó… từ nãy đến giờ.
Nó chợt ngồi phịch xuống, ôm bụng ra vẻ đau đớn:
- Chết rồi cô ơi, con đau bụng quá!
- Đau lắm hả? Có sao không? – Cô Hạnh chạy lại đỡ nó, thoáng nét lo lắng.
- Chắc con phải đi vệ sinh một lát, anh Rym đo giùm em đi! – Nói rồi nó chạy đi thật nhanh về phía nhà vệ sinh, có những con mắt khó hiểu…
Nó đứng trước gương, vùi mình trong nước, mặt nó nhem nhuốc nước, từng giọt rơi tí tách.
- Lê Thanh Nhi! Mày điên rồi! – Nó tự tát vào mặt mình mấy cái hòng lấy lại sự tỉnh táo vừa bị chôn vùi.
Nó viện cớ đau bụng thực chất là để tránh mặt thôi, chứ cứ đứng đó một lát nữa, chắc nó điên lên vì con tim nó không nghe lời chủ mất.
Nó mệt mỏi nhìn vào khuôn mặt mình trong gương. Chẳng còn mái tóc tém, thay vào đó là mái tóc dài ngang lưng, thêm cái mái ngố mà Rym cắt cho vào hôm nọ rất chi là… ngố!
Nhiều lần, nó cũng muốn đi cắt tóc, muốn trở về hình dạng ngày xưa, nhưng nó lại sợ… nó sợ những kí ức ấy lại như dòng nước ùa về!
Nó cũng chẳng còn đeo khuyên tai, chẳng còn sở thích xem WWE, chẳng còn hứng hò hét mỗi khi xem thần tượng của nó là John Cena hay Randy Orton lên sàn. Nó bơ hẳn cái ti vi, tối ngày vẽ vời lung tung, nó bị nghiện vẽ bởi Rym, anh dạy cho nó vẽ cũng được hai năm rồi, ngày trước khi nó vẽ con cá nhìn ra trái chuối thì giờ đây con cá mà nó vẽ mọi người đã nhìn ra con thằn lằn rồi!
Nhìn nó bây giờ, khác hoàn toàn về phương diện bên ngoài.
Nó mở cửa bước ra, Minh và Khanh cũng đã về, nghĩ lại thì nó cũng đã nướng trong đó gần mười lăm phút rồi. hai người đó về thì đúng là ý nó nhưng có chút gì đó gọi là tiếc nuối!