Nhưng khi cánh cửa vừa được mở ra, 1 người con trai dần hiện ra rõ rệt sau cánh cửa. Nhi há hốc miệng, thiếu điều chưa rớt xuống sàn. Lần này thì dù trời có muốn thương cũng chẳng thương nổi. Về phần Phong, hắn cũng ngạc nhiên không kém. Lo lắng cho nó, để rồi giờ đây phát hiện nó đang ở nhà “người yêu cũ”. Lửa trong người hắn đang bốc cháy hừng hực, dù bây giờ có chai Dr.Thanh ở đây cũng chẳng thể nào hạ được cơn nóng này.
- Cậu làm gì ở đây?
Lướt qua chủ nhà không 1 tiếng hỏi han, Phong đứng trước mặt nó, gằn giọng.
- Tôi… tôi… tôi chỉ… – nó lúng túng, bối rối, lắp bắp, nói chung là đang rất khó xử.
- Chỉ gì? – hắn gắt lên, đôi mắt u ám, đen sâu tựa vực thẳm, giận dữ siết chặt tay nó.
Cổ tay nó đau, hắn nắm chặt đến mức xương muốn rạn ra hết.
- Bỏ ra! Đau! – nó la lên, cố rút tay về nhưng không được.
Minh đứng ngoài nãy giờ, nhận thấy lúc này mình nên can thiệp, hắn tiến về phía trước, gỡ tay nó ra khỏi Phong chỉ trong vòng 2s, nhìn Phong lãnh đạm:
- Không nghe cô ấy bảo đau à?
- 2 người… – ánh mắt Phong như thú dữ trong rừng thẳm xoáy sâu vào Nhi và Minh – ở với nhau từ tối qua đến giờ à?
Nhi chột dạ, trong tình huống như thế này thì nó phải xoay sở sao đây? Phát điên với những rắc rối! Biết thế hôm qua kệ thây thằng cha Minh ở đó cho chết mất xác đi. Grừ!
Ơ… Mà hình như nó đang sợ thì phải? Có gì mà phải sợ chứ? Nó có làm gì nên tội đâu chứ! Chỉ là… trong 1 phút lỡ dại, nó đem 1 “sinh linh bé bỏng” về nhà và… ngủ quên thôi mà. Có gì mà căng dữ thế?
Nhưng thật đáng tiếc đó lại không phải là suy nghĩ của nó. Cái lối suy nghĩ giản đơn đã bị tẩy chay khỏi đầu nó từ lúc nào. Hay nói cách khác là cái đầu óc đơn giản của nó hôm nay đã tung tăng dắt nhau dung dăng dung dẻ đi chơi ở 1 nơi xa lắm. Để lại bơ vơ cái hộp não chỉ biết phức tạp hoá vấn đề. Cũng chính vì đang nghĩ là mọi chuyện sẽ rất phức tạp nên bây giờ nó đang rất rối. Ước gì có cây lược ở đây chải bớt cái rối của nó nhỉ?
Cuối cùng cây lược đó cũng đã xuất hiện, mớ rối đó nhanh chóng được gỡ ra bởi 1 chữ trả lời ngắn gọn mà súc tích của Minh:
- Ừ!
Đương nhiên là mớ rối đó được gỡ ra và thay thế vào đó là 1 cục rối to hơn gấp bội. Hắn dám “ừ” cơ đấy! Hên i 1 điều Lê Thanh Nhi này là 1 bổn cô nương xinh đẹp dễ thương, hiền lành nhân hậu và lòng bao dung cao cả nếu không thì đã i 1 đạp lên thiên đàng à không, xuống địa ngục thầm thèm thuồng con gà khoả thân trên bàn thờ 1 nước rồi. Tốt bụng lắm thì cúng thêm nải chuối!
- Gì hả? – đôi mắt Phong đen sâu, sự lạnh lùng ẩn chứa bao lâu nay bỗng hiện lên rõ rệt trong phút chốc.
1 phút mặc niệm trôi qua, mây đen không những không tan mà còn ùn ùn kéo tới đen kịt cả bầu trời, đúng hơn là… trần nhà. Sấm chớp nổ banh cả khu cao ốc, tia lửa điện chạy thẳng giữa khoảng không của 4 con mắt 2 người con trai.
Nó nãy giờ đứng… cắn móng tay không quản mất vệ sinh quan sát, thấy tình hình như thế này thì không ổn, bèn giật tay áo Phong, chờ cho hắn thôi không đấu mắt với Minh nữa mà cúi xuống nhìn mình thì vội biện minh, giọng lí nhí:
- Tối… tối hôm qua… thật ra… hắn say quá nên tôi mới đưa về… rồi… ngủ quên lúc nào không biết.
- Gì? – nỗi nghi ngờ trong Phong vẫn chưa nguôi ngoai, đang chọc điên hắn hay sao mà cứ ấp a ấp úng – Sao cậu ta lại say? Sao cậu phải đưa hắn về? Sao cậu lại ngủ quên? – cho 1 tràng không sợ hao tốn nước miếng, Phong siết chặt vai nó.
Nó tường tận trả lời nhiệt tình:
- Vì sao say thì đi mà hỏi cậu ta. Tự nhiên có người gọi cho tôi bảo tới đem hắn về. Đưa hắn về xong tự nhiên Khanh tới… hoảng quá nên tôi chui vào trong tủ trốn rồi… ngủ trong đó luôn. – giọng nó càng lúc càng nhỏ dần.
Liếc mắt qua Minh 1 cách khó chịu, Phong nắm tay nó kéo đi không quên vớ lấy cái túi xách của Khanh trên ghế:
- Ra ngoài rồi nói!
Minh lặng người chỉ biết chôn chân mình xuống nền nhà mà nhìn người con gái hắn yêu bị kéo ra xa hắn. Khoảng cách xa dần… xa dần và không còn thấy đâu. Con tim hắn rít lên cơn đau theo từng nhịp đập.
Đặt tách café xuống bàn, uể oải ngồi phịch xuống ghế sofa, đôi mắt nhắm ghiền, vẻ mệt mỏi toát đầy khuôn mặt.
Phong và Nhi, chính xác thì 2 người này vẫn duy trì mối quan hệ bạn trai – bạn gái. Những tưởng đã kết thúc vào 2 năm trước nhưng không, nó cũng cần phải có 1 chỗ để dựa dẫm, cần 1 người bên cạnh thật sự hiểu nó. Và Phong – người con trai duy nhất hiểu rõ nó lúc này.
Để hắn ở cạnh mình mặc dù không có lấy 1 chút tình cảm, chẳng phải nó đang lợi dụng hắn sao? Lợi dụng tình cảm của hắn dành ình, nó có quá tệ? Nhưng chẳng phải hắn cũng im lặng, chấp nhận để cho nó lợi dụng sao?
Ngồi trên xe, gió thổi vù vù, tóc bay phấp phới y như trong quảng cáo dầu gội đầu sunsilk. Có điều tóc người ta càng bay càng đẹp còn tóc Nhi càng bay càng giống… tổ quạ.
Đôi lúc, ánh mắt dè chừng của nó lại liếc sang hắn, khuôn mặt lạnh tanh không chút cảm xúc.
Bầu không khí im lặng đến đáng sợ. Cứ như đang đi ngoại tình mà bị bắt gặp vậy. Nó thở dài não nề, chẳng dám kêu than.
Tấp vào 1 bóng mát bên đường. Đôi mắt hắn xa xăm nhìn thẳng, không hề nhìn nó:
- Sao người đó lại gọi cho cậu mà không phải ai khác?
- Không biết! – nó cúi gầm mặt xuống, không dám ngước lên, lắc đầu phụ họa.
- Sao lúc đó cậu không gọi cho tôi? – hắn tiếp.
- Điện thoại hết tiền! – thành thật khai báo.
- Vậy…thấy con Khanh, sao lại trốn? – tiếp tục tra tấn.
Nó ngẩng mặt lên:
- Tôi không muốn bị ai nhìn thấy tôi trong nhà cậu ta…nhất là Khanh!
- Tại sao?
- Chẳng phải Khanh là người sẽ đính hôn với Minh sao…nếu thấy tôi trong nhà cậu ta thì sẽ ra sao?
- Vậy là không có chuyện gì xảy ra đúng không? – hắn quay sang nhìn nó, giọng đều đều, nhẹ nhàng.
Nó khẽ lắc đầu, ý bảo không.
Hắn đưa tay xoa xoa đầu nó:
- Vậy là được rồi. Nhưng lần sau không được để người khác lo lắng như vậy nữa. Nghe chưa ngốc?
Nó ngoan ngoãn gật gật cái đầu, trong não in hằn từ “ngốc”. Đang là người có lỗi, tạm thời tha cho hắn, lần này ghi vào “sổ”, lần sau moi ra thanh toán 1 lần luôn cho tiện.
- Mà… – đôi mắt nó nheo lại nhìn hắn, nụ cười méo mó – …tôi để quên điện thoại trong tủ rồi…cậu có thể…?
- Hả? – mắt hắn tròn xoe như con mèo, nhìn dễ thương cực.
“KING KOONG KING KOONG”
Phong bực mình nhấn chuông nhà Minh lần 2.
- Gì nữa đây? – đôi lông mày Minh nhíu lại.
- Nhi…làm rớt điện thoại trong tủ, phiền cậu lấy giùm tôi!
Minh nhìn Phong khoảng 3s rồi cũng mở cửa phòng đi vào, 1 phút sau, Minh đi ra và đưa cho Phong chiếc điện thoại nhưng có 1 chút gì đó níu giữ tay hắn khiến hắn chưa thể trao cho Phong toàn bộ chiếc điện thoại đó.
Phong giật nhanh về phía mình, cho vào túi, nhìn Minh nhếch lên nụ cười nửa miệng:
- Tốt nhất cậu nên tránh xa cô ấy ra!
- Nếu tôi nói không? – không tiếc nụ cười nửa miệng ngự trị trên môi mình, Minh tặng lại cho Phong.
- Tôi nghĩ cậu không phải là người dễ dàng vứt bỏ quá khứ!
- Đúng! Nhưng đó là quá khứ… và bây giờ là hiện tại.
Phong chau mày, hắn không hiểu lắm với câu nói này của Minh, 1 câu nói bao hàm rất nhiều ý nghĩa, Phong không biết mình phải hiểu theo nghĩa nào mới đúng.
Sau khi nghe 1 bài hát còn hay hơn cả siêu sao âm nhạc của Hy, nó lững thững vào phòng và buông cái thân 42 kg lên mặt nệm, khẽ thở dài, làm chị kiểu gì mà cứ để em bắt nạt thôi =_=”.
Thấm thoát, ngày lễ đính hôn của Khanh và Minh cũng đã tới.
Khanh khoác trên mình 1 bộ đầm trắng dài ngang đầu gối, tóc bới cao, trang điểm nhẹ nhàng. Nhìn con bé chẳng khác gì 1 thiên thần. Khuôn mặt rạng rỡ, đây có lẽ là ngày con bé mong đợi từ lâu.
Sắp tới giờ hành lễ, Minh vẫn bình thản ngồi ở nhà, chính xác là ngồi trên chiếc giường của mình. Đôi mắt mơ hồ. Đính hôn với Khanh, rồi 1 thời gian nữa sẽ kết hôn? Rời xa Nhi mãi mãi? Mà không… dù gì thì khoảng cách giữa cả 2 cũng đã quá xa rồi, muốn xích lại gần e rất khó.
Mở ngăn kéo của chiếc bàn nhỏ gần giường, hắn lôi ra 1 tấm hình của… Nhi. Nó cười hạnh phúc, nụ cười nó dành cho hắn vào 2 năm trước. Bây giờ hắn thèm khát được nhìn thấy, nhiều lúc nhớ đến phát điên mà chẳng thể làm gì. Liệu nó có được cười tự nhiên như thế này khi ở cạnh Phong?
Nhói lòng!
Buổi lễ có mặt đầy đủ khách làm ăn của 2 gia đình, bạn bè chẳng thiếu.
Có mặt Phong, Rym, Tài, Hải, Quân, Linh và cả Hoa nữa, tiếc rằng Quỳnh vẫn ở Hà Nội. Cũng không có mặt Nhi!
Phong hơi vô tâm khi rủ Nhi tới, hắn muốn cho nó thấy cặp đôi Minh và Khanh hạnh phúc tới cỡ nào. Hắn muốn nó phải rũ bỏ mọi thứ về người con trai đó. Nhưng nó chỉ mỉm cười nhẹ và khẽ lắc đầu. Nó không muốn chứng kiến bất cứ 1 cái gì hết. Nó không muốn liên quan và… càng không muốn đau lòng.
Suy nghĩ 1 hồi lâu, Minh cũng thay bộ đồ vest đã được ủi phẳng tươm tất trong tủ.
Leo lên con mui trần màu xanh lam quen thuộc của mình, hắn bắt đầu con đường đến khách sạn nhà hắn – nơi tổ chức buổi lễ.
Khuỷu tay yên vị trên thành cửa xe làm điểm tựa cho cái thái dương đang chống vào, 1 tay hờ hững siết vô lăng, ánh mắt nhìn thẳng.
Chợt hắn nhìn thấy như có cái gì đó rất quen thuộc vừa lướt ngang. Hình dáng nhỏ bé đó.
Hắn tấp ngay vào lề đường, ngoái đầu lại nhìn. Chính xác, đó chính là Nhi!
Bóng nó cô độc phản chiếu dưới ánh đèn in trên vỉa hè. Từng bước lặng lẽ, đi ngang qua chiếc xe của hắn mà không hề để ý bất cứ điều gì.
Không chần chừ, hắn tắt máy xe, rút chìa khóa ra và… bước chậm theo nó.
Chưa bao giờ thấy nó cô đơn như thế này. Chẳng còn ai bên cạnh. Người con trai đó… nhiều lần tự nhủ rằng sẽ quên, vậy mà lúc nào cũng nhớ, không dứt ra được. Càng đau hơn khi người đó sắp sánh bước cùng ai đó không phải mình.
Hận?
Không đúng… Nó đã thôi không hận hắn hay chính xác hơn là mẹ hắn – người gây ra cái chết cho ba mẹ nó từ lâu rồi. Nhưng nó không biết phải đối mặt ra sao. Nếu gạt bỏ 1 cách dễ dàng được thì hay biết mấy. Nhưng… nó sợ… nó sợ ba mẹ nó trên trời cao sẽ phiền lòng, sẽ cho nó là đứa con bất hiếu. Nó không dám làm theo con tim.
Không hề nhỏ 1 giọt lệ nào. Bàn chân nó vẫn lướt nhẹ trên nền đất. Earphone đen lãnh đạm vẫn nằm yên trên tai nó. Từng giai điệu buồn xuyên sâu vào não nó. Chỉ những khi nó buồn, nó mới nghe những bản ballad như thế này. Khẽ thở dài khi xung quanh mình, dòng người nườm nượp qua lại ai cũng có cặp có đôi mà riêng nó thì lẻ loi.
Mà cũng chẳng hay, bước chân ai kia cũng đang dõi theo mình với 1 khoảng cách nhất định.
Những người tham gia buổi lễ bắt đầu nhao nhao lên khi đã trễ giờ mà nhân vật nam chính vẫn chưa xuất hiện.
Ba Minh nóng lòng, vội tìm số con trai mình trong danh bạ, nét mặt ông co lại, vầng trán đã nhăn tít tỏ vẻ bực dọc.
~*
~Đang thong dong từng bước phía sau Nhi, bỗng chợt điện thoại Minh rung liên hồi trong túi quần. Sẵn bàn tay đang nằm im trong đấy, hắn lôi điện thoại ra và chợt nhướn mày khi thấy màn hình hiện lên một từ ngắn gọn: Ba.
Thở dài, hắn tắt máy và cho dế “iêu” về chỗ cũ.
Nhưng chiếc điện thoại vẫn không có ý định buông tha, đúng hơn là người gọi không có ý định dừng lại cho đến khi chủ nhân của nó bắt máy. Lần lượt các dãy số cứ hiện lên trên màn hình, nào là Khanh, Phong, Tài, vân vân và vân vân…
Đến cuộc thứ mười sáu, lúc này người trước người sau cũng đã lết được cả đoạn không dài lắm. Minh vẫn không hề có ý sẽ nghe các cuộc điện thoại dai dẳng này. Tức mình, hắn tháo pin ra, sẵn có cái thùng rác cạnh đấy, hắn ném cả pin lẫn cả điện thoại và cả vỏ vào trong đấy mà không hề tiếc của. Chậc, hắn có biết là bao nhiêu người đang mơ ước có được cái điện thoại xịn như hắn không? Sao lại phung phí như thế chứ? Tháo pin ra là được rồi, có cần phải sĩ diện như thế? Ôi cái thứ không biết tiết kiệm, cái thứ ba chấm ba chấm…
Cơ mà hình như hắn cũng đang bắt đầu thấy hối hận với hành động vừa rồi của mình thì phải. Nhưng hắn không tiếc cái điện thoại hàng xịn gần ba chục triệu kia, mà hắn tiếc… cái sim, bao nhiêu số của bạn bè hắn lưu trong đấy hết, nhất là số của nó.
Nhi đi trước, vẫn chẳng hay biết có người đang đi sau, lòng nó rối như tơ vò, rồi chợt thắt lại khi tưởng tượng đến viễn cảnh Minh và Khanh cùng khoác tay nhau bước lên lễ đường. Chỉ nghĩ đến đó, khó chịu lại trỗi dậy, nó vung chân đá một lon bia nằm long lóc dưới đất làm chiếc lon tội nghiệp bay thẳng lên cành cây bên vệ đường và… nằm im trên đó.
Nuốt khan nhìn lon bia nằm chễm chệ trên đấy, nó thầm trách thằng lào con lào uống xong vứt rác bừa bãi kích thích cái chân ngứa ngáy của nó. Nó đưa mắt dòm xung quanh xem có ai “ngắm” được cú sút ngoạn mục khi nãy không, nhưng dường như chẳng ai để tâm lắm, họ vẫn cứ thế sải những bước dài trên hè phố. Thở phào, nó ngước lên nhìn lon bia lần cuối, coi như là nó làm ơn làm phước cho lon bia tội nghiệp vô gia cư ấy đi, thay vì sẽ bị tống khứ vào sọt rác làm hàng tái chế thì ở trên đấy chắc sướng hơn = =”.
Và nó lại cúi gằm và bước tiếp.
Người ở sau khẽ thở hắt ra, vừa nãy nó có quay ra sau khám thính, may mà hắn kịp núp vào bóng cây khác.
Bóng nó và hắn in dài, lả lướt chuyển động, ánh đèn đường hiu hắt phản chiếu, từng ngọn gió khẽ khàng thổi những lọn tóc, không ngừng thôi lay động nhánh cây hai bên đường.
Bỗng chợt nó dừng chân lại, hắn dừng theo. Cả hai đang ở một con phố lạ hoắc, vắng vẻ, chỉ có cả hai trên con đường dài.
Nó bất ngờ quay đầu lại.
Không kịp phản ứng, hắn vẫn chôn chân tại chỗ.