Kết nối với Sâu, chúng ta cùng trò chuyện: https://.facebook.com/melody2108/
*************************
Diệp Hạ tuy bề ngoài vẫn ổn nhưng thực ra tâm tình không ổn chút nào. Dù có tin tưởng Ngô Diệc Hiên thì cô vẫn cảm thấy không thoải mái khi quanh anh lại có mỹ nữ có ý đồ. Một chút cũng cảm thấy không thoải mái. Là người không bao giờ để bản thân chịu thiệt lại ngồi đây cũng chẳng để làm gì nên Diệp Hạ quyết định sẽ ra về.
Diệp Hạ giả bộ xem điện thoại như có việc sau đó đứng lên lễ phép nói với Mẹ Ngô: “Bác gái, cũng đã hơi muộn rồi con lại có việc cần xử lí xin phép bác con về trước”.
Mẹ Ngô là ai chứ, làm sao không nhìn ra tâm tình của Diệp Hạ và biết rõ lí do thực sự cô muốn về nên nhân cơ hội này xử lí luôn một số việc. Bà rất thích đứa con dâu này, không thể để con bé chịu ấm ức được: “Vậy con vào thư phòng chào ông nội một tiếng đã”.
Nhìn thái độ của Mẹ Ngô và cách nói chuyện thân thiết lại còn cả chào ông nội, Triệu phu nhân không chú ý tới Diệp Hạ từ lúc vào cửa giờ lại mỉm cười lên tiếng hỏi mẹ Ngô: “Vị tiểu thư đây là?”.
Mẹ Ngô mỉm cười đáp lời: “Quên mất không giới thiệu với bà, đây là con dâu của tôi. Diệc Hiên và con bé sắp kết hôn”.
Triệu phu nhân nghe xong liền sửng sốt sau đó đã rõ ràng: “Con dâu của bà thật xinh đẹp, nhìn rất hợp với Diệc Hiên”.
“Cảm ơn lời khen của bà”.
Mặc dù nghe đã rõ ràng nhưng cô nàng tên Khả Nhi kia có vẻ vẫn chưa từ bỏ lập tức đứng lên thân thiện hỏi thăm nhưng thực chất chính là có ý công kích Diệp Hạ: “Không biết cô làm nghề gì vậy?”.
Diệp Hạ không biểu cảm đáp: “Phóng viên tạp chí thời trang Bazaar”.
Triệu Khả Nhi vẫn mỉm cười ngọt ngào nhưng giọng điệu lộ rõ vẻ xem thường: “Vậy à”.
Mẹ Ngô lên tiếng nói chuyện với Triệu phu nhân phá tan không khí có mùi thuốc súng: “Tôi mới được tặng một hộp trà hoa nhài ngon, rất có tác dụng cho sức khỏe và giấc ngủ, không biết bà có muốn cùng tôi thưởng trà không?”.
“Tất nhiên rồi”.
“Vậy bà cùng tôi tới phòng trà thưởng thức đi. Chúng ta nhường lại không gian này cho đám trẻ trò chuyện”. Mẹ Ngô nói xong lời này liền đưa mắt nhìn con trai. Mẹ chỉ có thể giúp con giải quyết đến đây thôi. Vấn đề còn lại con tự giải quyết nốt đi, để Diệp Hạ chịu thiệt xem mẹ xử con thế nào.
Sau khi hai vị trưởng bối đi rồi, Triệu Khả Nhi thân thiện nói chuyện cùng Diệp Hạ: “Quần áo của em rất đẹp nha, không biết của thương hiệu nào vậy? Giới thiệu một chút cho chị tham khảo được không?”.
Diệp Hạ vui vẻ, mỉm cười trả lời: “Là quần áo của thương hiệu H&M, em mua nó vào đợt giảm giá nên rất rẻ. Chất liệu tốt và thiết kế vô cùng đẹp”.
“Từ trước tới giờ chị đều mua hàng hiệu limited, không bao giờ dùng đồ bình dân cả nên không biết đến thương hiệu này”. Nói xong lại che miệng như lỡ lời: “A, thật xin lỗi. Chị không có ý nói em không đủ khả năng mua quần áo hàng hiệu”.
Giả tạo. Cô muốn làm Bạch Liên Hoa chứ gì, tôi chơi cùng cô. Vẫn giữ nụ cười trên mặt, Diệp Hạ đáp: “Em nhớ không nhầm hãng H&M có độ phổ biến vô cùng cao rất được mọi người ưa chuộng đặc biệt là các siêu sao và nhân vật nổi tiếng. Vậy mà chị lại không biết sao?”.
Bị Diệp Hạ nói không biết gì, chê phẩm vị chẳng ra sao khiến Triệu Khả Nhi tức giận, không tiếp tục giả vờ được nữa: “Ăn mặc tầm thường. Một phóng viên nhỏ bé như cô làm sao xứng với anh Diệc Hiên chứ? Chắc chắn là bám theo anh ấy vì tiền, không làm sao cô có khả năng mua nổi chiếc túi xách hàng hiệu kia, tiền còn không có để mua lấy một món đồ tử tế”.
Mới vậy mà đã không chịu nổi rồi sao? Trông bộ dạng rất có khí chất, nhìn cũng là người có học thức rất cao, không ngờ cũng là bánh bèo không não.
Lời nói khó nghe lọt tai của Triệu Khả Nhi khiến cô Ngô Diệc Hiên định lên tiếng. Diệp Hạ thấy vậy liền đụng nhẹ vào người anh ngăn lại. Hiểu ý nên Ngô Diệc Hiên không có hành động gì nữa.
Diệp Hạ lấy điện thoại ra mở một vài phần rồi đưa tới trước mặt Triệu Khả Nhi. Sau đó rất nhẹ nhàng mà nói: “Đây là số tiền trong tài khoản ngân hàng của tôi. Chắc cũng đủ để bao nuôi Ngô Diệc Hiên. Gia đình cô có tiền chắc cũng nhìn qua con số này rồi nhưng đó cũng là tiền do bố mẹ cô làm ra. Tôi nghĩ cô không đủ khả năng để kiếm được bằng này tiền nhờ sức của mình đâu nhỉ?”.
Nhìn số tiền ở trước mắt mình Triệu Khả Nhi liền bị dọa sợ cũng bị lời nói của Diệp Hạ tiếp tục chọc tức: “Không thể nào. Không phải cô chỉ là phóng viên thôi sao?”.
Diệp Hạ lại tiếp tục lấy ra hai tấm danh thiếp đưa: “Đây là danh thiếp của tôi”.
Lại nhìn hai tấm danh thiếp đặt trên bàn, Triệu Khả Nhi thực sự khiếp sợ không nói lên lời được nữa rồi. Im lặng, bất động ngồi đó.
Bằng một vài lời đơn giản đã tiêu diệt được tình địch khiến Diệp Hạ vô cùng hài lòng. Có chút bản lĩnh đó mà muốn so với cô sao, vẫn còn non lắm.
Giải quyết xong tình địch, Diệp Hạ liền đi tới phía thư phòng chào tạm biệt trưởng bối.
Mắt thấy Diệp Hạ chuẩn bị ra về Ngô Diệc Hiên liền nói với Nhã Ngôn và Đỗ Duệ Thần đang ngồi ở đó hóng chuyện: “Triệu tiểu thư phải phiền hai người tiếp đãi rồi”. Sau đó đứng lên đi theo Diệp Hạ.
Diệp Hạ không quan tâm đến sự tồn tại của Ngô Diệc Hiên mà cứ đi về phía trước. Thấy vậy, Ngô Diệc Hiên liền chặn đường của cô lại, bày ra bộ dạng đáng thương, hối lỗi: “Bảo bối, đừng tức giận mà. Khả Nhi thích anh nhưng anh cũng thẳng thắn từ chối từ lâu rồi”.
Diệp Hạ quay sang mặt sang hướng khác, chu miệng làu bàu: “Còn gọi người ta thân thiết như vậy mà nói không có gì mập mờ”.
Dáng vẻ ghen tuông của hồ ly nhỏ nhà anh nhìn rất đáng yêu. Ngô Diệc Hiên mở rộng áo khoác, ôm Diệp Hạ vào lòng, ủ cô trong chiếc áo ấm áp của mình: “Oan uổng. Anh chỉ là tình cờ gặp được cô ấy ở đây vài lần thôi, đến mặt còn không nhớ rõ”.
“Hoa đào của anh cũng hơi nhiều rồi đó”.
“Ừm, anh biết mà. Lớn lên đẹp trai không phải là chuyện anh có thể khống chế được”.
Hình tượng nam thần lạnh lùng của anh đâu rồi. Diệp Hạ đưa hai tay lên “giày xéo” mặt của ai kia: “Da mặt quả nhiên dày”.
Ngô Diệc Hiên mỉm cười nói: “Da mặt của anh chỉ dày với em thôi”.
“Lưu manh”.
Hôm sau, vì Ngô Diệc Hiên không có việc gì làm nên bị Diệp Hạ lôi đi làm tài xế cho cô để Nhã Ngôn không phải qua đón.
Tới studio mà Nhã Ngôn gửi địa chỉ, Diệp Hạ không khỏi đưa mắt quan sát một hồi. Nơi này nằm ở gần trung tâm thành phố, là một cửa hàng nằm trong ngõ không quá khó tìm, vị trí cũng tương đối nổi bật. Cách trang trí bên ngoài khá thu hút ánh mắt của mọi người nhưng không phô trương. Khá có phong cách.
Bước vào studio, Nhã Ngôn đưa tay vẫy gọi. Bên cạnh cô ấy là Đỗ Duệ Trúc.
Diệp Hạ đi lại phía Nhã Ngôn mỉm cười hỏi: “Chị không tới muộn chứ?”.
“Em cũng vừa mới tới thôi”. Nói rồi, Nhã Ngôn có vẻ hơi mất tự nhiên, ngập ngừng nói: “Đỗ Duệ Thần lo cho em nên mới bảo Duệ Trúc đi cùng”.
“Không sao đâu”.
Hai người vừa nói xong thì một anh chàng khá trẻ tuổi xuất hiện. Nhã Ngôn giới thiệu anh ta với Diệp Hạ: “Đây là người thiết kế váy cưới của em, chủ của studio tên Úc Phong”.
Diệp Hạ mỉm cười gật đầu với anh chàng: “Xin chào”.
Úc Phong nhìn Diệp Hạ chằm chằm, hồi lâu mới ấp úng nói: “Chị là nhà thiết kế Daphne Trần”.
Bị người ta nhận ra, Diệp Hạ rất muốn nói không phải nhưng như vậy có vẻ không ổn lắm nên chỉ có thể thừa nhận: “Đúng vậy. Cậu biết tôi sao?”.
Úc Phong sau khi nghe được lời xác nhận, có chút kích động nói: “Em học ở Học viện công nghệ thời trang, từng tới dự thính buổi nói chuyện của chị ở trường. Ngưỡng mộ đã lâu, không ngờ hôm nay lại có thể gặp được chị ở đây”.
“Rất vui được biết cậu”.
Sau khi kích động, trò chuyện một hồi với Diệp Hạ, Úc Phong mới quay lại công việc của mình. Nhìn Nhã Ngôn thử váy cưới, Diệp Hạ đưa ra một số ý kiến cho chiếc váy với Úc Phong. Hai người rất chăm chú thảo luận ở một bên. Mà ở một bên khác, Đỗ Duệ Trúc đang nói chuyện với Ngô Diệc Hiên.
Đỗ Duệ Trúc: “Có thể nói chuyện riêng với anh một lát được không?”.
Ngô Diệc Hiên đưa mắt nhìn về phía Diệp Hạ sau đó mới gật đầu. Hai người đi ra phía bàn trà ở ngoài để nói chuyện.
Sau một hồi im lặng, Đỗ Duệ Trúc chân thành lên tiếng: “Xin lỗi anh về chuyện ở tạp chí”.
“Lời xin lỗi này anh nhận. Nhưng người em nên xin lỗi là Diệp Hạ”.
Đỗ Duệ Trúc lảng tránh sang chuyện khác, tạm thời cô chưa đủ dũng khí để nói xin lỗi Diệp Hạ. Có lẽ là một thời gian nữa đi, cô cảm thấy không có mặt mũi nào mà đối diện với cô ấy. “Sau sự việc kia em đã bình tâm suy nghĩ. Em nhận ra rằng phần tình cảm mà mình dành cho anh không phải tình yêu chỉ là sự cố chấp của bản thân mà thôi. Vì chút rung động đầu đời kèm với đó là sự ngưỡng mộ nên muốn có thể đứng ngang hàng sánh vai cùng anh và biến nó thành mục tiêu lớn để phấn đầu. Bởi vậy khi em đã liều mạng nỗ lực và trở nên ưu tú lại thấy bên cạnh anh đã có người cùng sóng vai mới không cam lòng rồi có hành động thiếu suy nghĩ”.
“Em nghĩ thông suốt và buông bỏ được là tốt rồi”.
Đỗ Duệ Trúc mỉm cười nói: “Nghĩ thì đã thông suốt nhưng dù sao đó cũng là chấp niệm của bản thân nên nói buông bỏ ngay thì vẫn chưa được. Vậy nên, sau đám cưới của anh Duệ Thần em muốn đi du lịch thả lòng, tìm kiếm sở thích thực sự của bản thân. Vì từ đầu em chọn ngành truyền thông bởi nó có liên quan đến công việc của anh”.
“Cũng tốt”.
Đỗ Duệ Trúc ngập ngừng nói: “Có thể ôm anh một cái để tạm biệt cố chấp được không”.
“Được”. Nói rồi Ngô Diệc Hiên đứng lên ôm Đỗ Duệ Trúc: “Chúc em sớm tìm được hạnh phúc thực sự của mình”.
“Cảm ơn”.