Kết nối với Sâu chúng ta cùng trò chuyện: https://.facebook.com/melody2108/
****************************
Diệp Hạ là người dù trong tình cảnh nào cũng giữ được lí trí, không gì có thể lung lay được nên cô hoàn toàn hiểu rõ Ngô Diệc Hiên chỉ đang nói đùa với mình mà thôi. Bởi nếu bọn họ có đăng kí kết hôn thì cô cần phải làm một đống thủ tục giấy tờ ở Mỹ mới có thể kết hôn cùng Ngô Diệc Hiên.
Ngô Diệc Hiên lái xe ra khỏi tầng hầm của tập đoàn, thuần thục rẽ tay lái sang trái. Nhìn lộ trình đường đi không phải tới nhà của anh, cũng không phải tới căn hộ của cô nên Diệp Hạ dù có hiểu tình hình cũng không khỏi nghi ngờ.
“Anh đưa em đi đâu đây?”.
Ngô Diệc Hiên mỉm cười nhìn Diệp Hạ: “Đăng kí kết hôn”.
Diệp Hạ tặng cho anh một cái lườm: “Anh còn tiếp tục thì chờ hậu quả đi”.
Ai kia rất biết điều mà dừng đúng lúc, không chọc Diệp Hạ nữa: “Đưa em tới một nơi đặc biệt, tới nơi em sẽ rõ”.
Cứng rắn không được Diệp Hạ chuyển qua mềm dẻo, nhân lúc xe đang dừng đèn đỏ cô đưa tay nắm lấy cánh tay Ngô Diệc Hiên lắc lắc: “Tiết lộ chút đi mà”.
“Nào, đừng nghịch. Anh đang lái xe đấy”.
Diệp Hạ quyết không bỏ cuộc: “Vậy anh nói cho em biết anh mang em đi đâu đi”.
Ngô Diệc Hiên nhoài người sang trực tiếp dùng một nụ hôn chặn hành động và lời nói của Diệp Hạ lại.
Trộm gà không được còn mất nắm thóc, Diệp Hạ vô cùng bất mãn. Cô phồng miệng, làu bàu: “Thần thần bí bí”, như nghĩ tới điều gì đó cô nói: “Không phải anh định cầu hôn đó chứ?”.
“Cầu hôn mà ra vẻ bí mật một cách lộ liễu như này thì chẳng lộ hết. IQ của anh không đến nỗi thấp tệ hại vậy đâu”.
“Đồ tự luyến”.
Sau một đoạn đường không tính là dài hai người đã tới nơi. Bước xuống xe, nhìn biển tên ở cổng Diệp Hạ thắc mắc quay sang nhìn Ngô Diệc Hiên ở bên cạnh.
Ngô Diệc Hiên theo thói quen nắm tay Diệp Hạ, vừa đi vừa giải thích với cô: “Đây là viện dưỡng lão dành cho các đôi vợ chồng già không có con chăm sóc. Anh biết tới nơi này trong một lần tham gia hoạt động công ích, từ đó vẫn hay tới đây giúp đỡ. Hôm nay, ở đây tổ chức lễ kỉ niệm ngày cưới cho các cụ, viện trưởng mời anh có thời gian thì tới. Vừa vặn, anh không có việc nên có thể tới dự, em cũng rảnh nên mang em theo. Anh nghĩ em thích và muốn tham gia loại hoạt động này”.
Không thể không thừa nhận, Ngô Diệc Hiên rất hiểu tính cách và con người cô. Cô nở một nụ cười với anh xem như câu trả lời.
Ngô Diệc Hiên dẫn Diệp Hạ đi chào viện trưởng sau đó hai người cùng đi tới hội trường tổ chức buổi lễ. Diệp Hạ sau khi làm quen hoàn cảnh đã chạy đi cùng với tình nguyện viên trang trí hội trường còn Ngô Diệc Hiên ở một bên cùng các cụ tập hát.
Nhìn các cụ vây quanh Ngô Diệc Hiên vừa tập hát vừa hỏi thăm, trò chuyện vui vẻ với anh khiến Diệp Hạ cảm thấy khung cảnh này vô cùng ấm áp, cô liền lấy điện thoại ra lưu lại khoảnh khắc đẹp này. Xem ra anh rất thường xuyên tới đây chứ không phải thỉnh thoảng như đã nói, mà anh rất được các cụ yêu mến, cứ xem ánh mắt của các cụ là rõ.
Chuẩn bị cả một buổi chiều cuối cùng mọi thứ cũng hoàn tất. Đúng 7 giờ tối, buổi lễ kỉ niệm được bắt đầu. Người dẫn chương trình một nam, một nữ bước lên sân khấu mà họ không ai khác chính là Diệp Hạ và Ngô Diệc Hiên. Hai người bị đẩy lên vào phút cuối với lí do bọn họ hợp, đầu xỏ chính là viện trưởng đại nhân và vô cùng được quần chúng hưởng ứng.
Buổi lễ kỉ niệm diễn ra rất thuận lợi, các cụ rất vui vẻ trò chuyện, chia sẻ, ôn lại kỉ niệm và ca hát. Hòa cùng không khí đó Ngô Diệc Hiên và Diệp Hạ bị các cụ kéo lên sân khấu cùng song ca một bài hát góp vui. Sau đó, họ còn nhận được lời chúc phúc và giục cưới của các cụ.
“Hai con rất có tướng phu thê đó, mau chóng kết hôn đi thôi. Để các cụ ở đây còn được ăn kẹo cưới chứ”.
“Đúng vậy, gặp được người phù hợp thì nên kết hôn, thời gian không chờ đợi ai đâu. Không nhanh tới khi già rồi lại thấy tiếc nuối tại sao không về chung một nhà sớm, lãng phí nhiều thời gian được ở bên nhau như vậy”.
Ngô Diệc Hiên cười rất tươi đáp: “Chúng cháu xin tiếp thu lời dạy của các cụ. Chắc chắn thời gian gần nhất các cụ sẽ nhận được kẹo cưới”.
“Được, chúng ta đợi tin vui của cháu”.
Gần 2 tiếng của buổi lễ rất nhanh đã kết thúc, mọi người ai cũng đem theo nụ cười hạnh phúc lúc ra về. Ngô Diệc Hiên và Diệp Hạ cũng không ngoại lệ, đặc biệt là Diệp Hạ, cô rất vui vẻ, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười ngọt ngào.
“Lần sau anh có tới đây tham gia hoạt động gì nhớ gọi em nữa đó”.
Chờ một lát mà không thấy Ngô Diệc Hiên trả lời, Diệp Hạ quay sang nhìn anh thì thấy vẻ mặt ai kia rất đăm chiêu, không biết đang suy nghĩ điều gì. Cô rút tay mình ra khỏi tay anh khiến anh giật mình quay sang nhìn cô: “Hả?”.
“Anh đang nghĩ gì mà thả hồn đi vậy? Em gọi mà anh cũng không nghe”.
Ngô Diệc Hiên đưa tay nắm lại tay Diệp Hạ, mỉm cười đáp: “Đang suy nghĩ tới lời nói ban nãy của các cụ”.
Diệp Hạ khẽ gật đầu: “Ừm, nghĩ ra được gì rồi”.
“Nghĩ ra được một việc quan trọng. Diệp Hạ, chuyển tới ở cùng anh đi”.
Nghe anh nói, Diệp Hạ tạm thời vẫn chưa tiêu hóa được, ngơ người rồi, lắp bắp hỏi lại: “Anh… anh... anh vừa nói gì?”.
Ngô Diệc Hiên nghiêm túc nhìn Diệp Hạ, nói rõ ràng từng chữ: “Anh nói em chuyển tới ở cùng anh”.
“Lí do?”.
“Sớm muộn cũng về chung một nhà tại sao không sớm thực hiện nó”.
Diệp Hạ trả lời rất nhanh cũng rất rứt khoát: “Em từ chối”.
Dù có chuẩn bị trước tâm lý sẽ có thể bị Diệp Hạ từ chối nhưng khi nghe câu trả lời của cô, anh vẫn có chút hụt hẫng. “Chuyển tới ở cùng anh, em sẽ không phải làm việc nhà, cơm anh nấu, nhà anh dọn. Em đi làm vể có thể nghỉ ngơi”.
Diệp Hạ đưa tay sờ cằm bày ra dáng vẻ hứng thú: “Đãi ngộ có vẻ rất cao nhỉ”. Ngừng một chút cô khẽ mỉm cười nói tiếp: “Nhưng em vẫn không đồng ý”.
“Có thể cho anh một lí do không?”.
“Ở cùng với anh không phải đồng nghĩa với việc tự giao mình vào miệng sói sao? Em đẹp nhưng đâu có ngốc”.
Thì ra không phải lí do là vì chưa chuẩn bị tâm lí sẽ đến lúc kết hôn, sống cùng anh. Ngô Diệc Hiên trực tiếp dùng hành động thay cho lời nói. Nhanh, gọn, tiếp kiệm thời gian. Anh đưa tay ôm Diệp Hạ lên, kiểu ôm công chúa tiêu chuẩn. Bị bất ngờ Diệp Hạ không khỏi giật mình: “A! Anh bỏ em xuống”.
Ngô Diệc Hiên nhìn Diệp Hạ trong lòng, khẽ mỉm cười: “Không bỏ”.
“Anh ôm em đi đâu?”.
“Về nhà”.
“Nhà nào?”. Dựa theo tình hình ban nãy cùng với hành động này cô dám chắc về nhà trong lời của anh không thể đơn giản như vậy.
“Tất nhiên là nhà anh”.
Diệp Hạ đưa tay đánh vào người Ngô Diệc Hiên một cái: “Này, em có đồng ý đâu”.
“Vậy nên giờ anh mới phải dùng biện pháp cưỡng chế”.
“Lưu manh”. Sớm muộn cũng rơi vào tay giặc mà thôi có kì kéo kéo dài thêm cũng chẳng làm gì, đầu hàng sớm cho rồi. “Để sáng mai em sắp xếp đồ rồi chuyển qua, giờ đã muộn rồi”.
Diệp Hạ đã đồng ý chuyển tới ở cùng khiến nụ cười trên môi Ngô Diệc Hiên càng sâu hơn, anh vô lại nói: “Chuyển người qua trước”.
Để cho việc đi lại và ngày mai còn dọn dẹp đồ đạc được thuận lợi Diệp Hạ và Ngô Diệc Hiên quyết định tối nay quay lại căn hộ của cô.
Từ phòng tắm đi ra Diệp Hạ hơi giật mình khi thấy trên giường của mình có một người đang nằm. Vô lại, tranh thủ thật nhanh. Dù biết rõ mục đích của ai kia cũng biết có mở miệng đuổi người sẽ không có kết quả nhưng cô vẫn giả ngơ hỏi: “Sao anh lại nằm ở đây?”.
“Em nói xem”.
“Không biết xấu hổ. Lưu manh”.
Ngô Diệc Hiên vươn đôi tay dài ra kéo Diệp Hạ ngã xuống giường, lật người đè lên cô, một loạt động tác vô cùng lưu loát. “Anh không ngại giở trò lưu manh để xứng với danh xưng em đã gọi đâu”. Sau đó đặt lên môi Diệp Hạ một nụ hôn.
Ban đầu là cánh môi mơn trớn dần dần như cảm thấy không đủ nụ hôn ngày càng sâu hơn, môi lưỡi dây dưa. Bàn tay của ai kia bắt đầu đạo đức kém vuốt ve nhóm lửa trên người Diệp Hạ.
Đúng lúc ý loạn tình mê, Diệp Hạ lại đưa tay đẩy Ngô Diệc Hiên khiến mọi động tác của anh đều dừng lại nhìn cô. “Hửm?”.
Diệp Hạ cũng bị động tình nhưng không thể không dừng lại, khuôn mặt cô phiếm hồng, mắt long lanh ánh nước nhìn anh: “Bà dì của em tới thăm”.
Nghe xong vẻ mặt của Ngô Diệc Hiên chính là không còn thiết sống nữa. Gần 30 năm cuộc đời mới được ăn thịt, vậy mà mới đó đã lại phải tiếp tục làm hòa thượng ăn chay rồi. Hơn nữa, bị nghẹn không tốt cho sức khỏe đâu.
Ngô Diệc Hiên vùi mặt trên hõm vai Diệp Hạ, oán trách nói: “Thật muốn đánh cho bà dì của em một trận. Bây giờ anh phải làm sao đây?”.
Nhìn bộ dạng trật vật của ai kia khiến Diệp Hạ không nhịn được cười, vừa cười vừa nói: “Tự anh giải quyết”.
“Còn cười được, em cứ chờ đi để xem lúc ổn rồi anh có làm thịt em không”. Sau đó Ngô Diệc Hiên rất không cam lòng mà đi vào phòng tắm, tắm nước lạnh dập hỏa.