Cỏ Ba Lá (Three-Leaf Clover)

Bàn giao toàn bộ công việc xong xuôi, Diệp Hạ quay lại NewYork báo cáo nhiệm vụ và chuẩn bị cho bộ sưu tập thời trang sắp ra mắt.

Lối vào cửa sân bay, Ngô Diệc Hiên nhìn Diệp Hạ, vô cùng nghiêm túc dặn dò: “Đến nơi thì phải gọi báo cho anh ngay. Nhớ ăn cơm và uống thuốc đúng giờ, phải tự chăm sóc mình cho tốt. Điện thoại phải mở 24/24, anh sẽ gọi điện kiểm tra bất cứ lúc nào đấy”.

Không phải Diệp Hạ không muốn tiếp thu mà là Ngô Diệc Hiên đã nói những lời này từ lúc ở nhà cho đến sân bay vẫn không có ý định ngừng, cô nghe đến phiền luôn rồi. “Anh có muốn đi cùng em không? Giờ mua vé chắc vẫn còn kịp”.

Ngô Diệc Hiên đưa tay xoa xù đầu Diệp Hạ: “Không phải vì anh lo cho em sao”.

“Em có thể tự chăm sóc mình thật tốt, anh yên tâm”.

“Không yên tâm được. Mới không để mắt đến là em đã “quậy” tung trời lên rồi”.

Lúc trước tính tình của Diệp Hạ rất lạnh nhạt, làm việc lí trí, có thể tự chăm sóc cho mình, tuy không đến nỗi tốt nhưng đều ổn. Nhưng từ lúc yêu đương với Ngô Diệc Hiên bị anh chiều hư đã bộc lộ rõ bản chất thật là một cô nhóc lắm trò, khi tâm trạng tốt sẽ “quẩy” tưng bừng, lúc buồn hay tức giận sẽ hành Ngô Diệc Hiên khổ không có chỗ nói, thoải mái thả lỏng làm chính mình vì đã có người để cô dựa dẫm, sẵn lòng thu dọn tàn cuộc cho cô.

Diệp Hạ phồng miệng bất mãn, làu bàu: “Anh cứ làm như em là trẻ con ấy. Anh đang nuôi con gái sao?”.

“Con gái không nghe lời anh còn có thể khiển trách, không được nữa thì cho vài roi là sẽ nghe lời. Còn em đánh không được mà mắng không nỡ”.

Làm sao bây giờ cô lại yêu người này hơn hôm qua nữa rồi. Diệp Hạ kiễng chân hôn phớt lên môi Ngô Diệc Hiên bày tỏ tình cảm sau đó quay đầu bỏ chạy, còn đứng ở đây cô sẽ không muốn rời đi.

Bất ngờ bị “tấn công” khiến Ngô Diệc Hiên ngẩn người, khi nhận ra Diệp Hạ vì câu nói của mình mà làm vậy khiến anh bật cười, vợ thật đáng yêu, cảm động thì cứ nói lại còn ngại. Và anh còn một phát hiện quan trọng hơn, vợ đi công tác rồi, ngày quay về còn chưa rõ, anh phải giường đơn gối chiếc trong một khoảng thời gian.

Chuyến bay của Diệp Hạ hạ cánh lúc xế chiều, vừa ra khỏi sân bay cô liền lấy điện thoại ra gọi báo bình an cho Ngô Diệc Hiên theo đúng lời dặn của anh. Đang tập trung nói chuyện thì có người từ đằng sau vỗ vai khiến cô giật mình, cau mày quay lại nhìn.

Trác Dật Phàm bỏ kính xuống, khoanh tay lại nhìn Diệp Hạ: “Anh gọi em đến khàn cả giọng mà em cứ mải đi về phía trước”.

Thấy Trác Dật Phàm, Diệp Hạ hơi bất ngờ: “Xin lỗi, em nghe điện thoại nên không để ý. Sao anh tới mà không báo? Em đang định gọi xe”.

Đưa tay giúp Diệp Hạ kéo hành lí, Trác Dật Phàm khoác tay còn lại lên vai cô, bày ra bộ dạng mau khen anh: “Thấy anh của em tri kỉ chưa? Biết em về nên đi đón”.

Phụ huynh của cô đã bắt đầu chuyến du lịch nghỉ dưỡng của mình, có lẽ sợ cô một mình cảm thấy cô đơn nên anh mới tới. Diệp Hạ mỉm cười nói: “Cảm ơn anh”.

Có anh trai thật tốt. Trác Dật Phàm luôn quan tâm, chăm sóc cô như em gái ruột thịt, khi gặp khó khăn hay bị ốm đau chỉ cần một cuộc điện thoại anh sẽ lập tức xuất hiện.

Trác Dật Phàm lái xe đưa Diệp Hạ tới nhà của anh, Dương Dĩnh đã chuẩn bị bữa tối chờ bọn họ về. Vừa vào tới cửa, Diệp Hạ đi thẳng một đường tới phòng bếp, thấy bạn thân đang bận rộn nấu ăn liền trêu: “Công dung ngôn hạnh đủ cả. Rất ra dáng dâu hiền vợ đảm nha”.

Cô nàng da mặt mỏng Dương Dĩnh bị trêu đến ngại ngùng, không phản bác được vì không biết phải phản bác thế nào, khuôn mặt trắng ngần đỏ ửng. Đúng lúc, Trác Dật Phàm đi tới, kéo Dương Dĩnh vào lòng che chở: “Không được bắt nạt vợ anh”.

Diệp Hạ mỉm cười đáp: “Anh chưa được nghe câu “Giặc bên Ngô, không bằng bà cô bên chồng” sao?”.

“Chưa từng, cũng không hiểu nghĩa lắm. Nhưng ý bà cô bên chồng thì hiểu, là em gái ruột của anh. Rất hoan nghênh”.

Được rồi, người này mặc dù mang một phần dòng máu phương Đông nhưng sinh ra và lớn lên ở Mỹ, tiếp nhận nền giáo dục và văn hóa phương Tây, không hiểu cũng không có gì lạ, là cô làm khó người ta.

Dương Dĩnh tức giận xen vào cuộc nói chuyện: “Không phải thân phận của cậu nên là nhà gái sao? Chúng ta cùng lớn lên với nhau đấy. Uổng công tớ xem cậu là em gái”.

“Ồ, tớ là gián điệp hai mang, ai cho lợi ích nhiều hơn thì giúp người đó”.

Nghe Diệp Hạ nói vậy, Dương Dĩnh liền quay sang chất vấn người yêu: “Anh đã trao đổi lợi ích gì với Diệp Hạ, cô ấy là em gái của em”. Bạn học Tiểu Dĩnh quyết không để người ta cướp mất bạn thân kiêm em gái mình.

Vì không hiểu rõ cả câu nói kia, lại bị bạn gái tức giận Trác Dật Phàm hết sức mù mờ. Thấy tình cảnh này, Diệp Hạ rất đáng đánh nói: “Hai người từ từ nói chuyện, mình ra ngoài phòng khách chờ”, rồi vui vẻ đi mất dạng.

Cô biết rõ tình cảm của hai người kia sẽ không vì chút chuyện này mà có vấn đề, lại còn là vấn đề cô là em gái của ai nên mới quậy như vậy. Đốt nhà người ta một chút rất vui.

Khoảng nửa giờ sau, một bàn thức ăn được dọn lên, Diệp Hạ rất ngoan ngoãn vào chỗ ngồi ăn cơm. Trác Dật Phàm nâng ly rượu vang lên: “Chúc mừng em đã hoàn thành công việc, hoan nghênh trở lại”.

Diệp Hạ cầm ly lên, chạm nhẹ: “Cảm ơn anh. Nhưng chắc em không trở lại lâu đâu”.

“Hửm?”.

“Em quay về để báo cáo nhiệm vụ với Chủ tịch, sau đó sắp xếp công việc và có ý định chuyển một phần trọng tâm tới Trung Quốc”.

“Em không định tới Tập đoàn giúp anh sao? Anh cần em”.

“Thời gian đầu em sẽ dốc sức giúp đỡ anh nhưng sau đó chắc là không thường xuyên có mặt trực tiếp được. Em và Ngô Diệc Hiên không thể mỗi người một nơi, trong bọn em phải có người bỏ ra nhiều hơn một phần để cân bằng khoảng cách địa lí. Công việc của em rất linh hoạt, không cần trực tiếp xuất hiện nhiều nên có thể thoải mái”.

“Em có thể giúp sức, anh rất mừng, vất vả rồi”.

Hai anh, em lại nâng ly một lần nữa, chạm ly bày tỏ tấm lòng.

Thấy hai người đã nói chuyện xong, Dương Dĩnh bắt đầu công kích Diệp Hạ, trả thù vì vừa bị bắt nạt nhưng lời nói ẩn chứa sự quan tâm rõ ràng: “Chậc, bạn tớ vì trai mà làm nhiều như vậy, người ta còn chưa nói là sẽ lấy cậu đâu? Cậu gấp gáp cái gì?”.

Diệp Hạ đưa tay chống cằm, một bộ suy tư nói: “Đúng nha, bị bỏ rơi thì phải làm sao đây? Nhưng không gấp không được, cậu đi lấy chồng mất rồi, tớ mà còn không gấp thì sẽ thành bà cô già mất”.

“Hừ, bớt giỡn đi”. Con nhóc này, quan tâm đến cô ấy mà còn bị chọc, mặc kệ cậu đấy.

“Yên tâm, bọn tớ đã đã nói chuyện rồi. Tớ tin tưởng vào tình yêu của Ngô Diệc Hiên và nguyện giao phó cuộc đời còn lại cho anh ấy”.

“Được rồi, nếu cậu đã chắc chắn thì tớ luôn ủng hộ. Hơn nữa, tớ cũng tin là Ngô Diệc Hiên làm được”.

Sau rất nhiều lần được tận mắt chứng kiến cách xử lí khi gặp vấn đề, sự chăm sóc, bao dung, tình yêu của Ngô Diệc Hiên dành cho Diệp Hạ, Dương Dĩnh rất yên tâm giao cô bạn thân của mình cho anh. Cô chỉ muốn xác định tâm ý của người trong cuộc để chắc chắn Diệp Hạ sẽ không phải chịu chút tổn thương nào.

Sau một ngày nghỉ điều chỉnh chênh lệch múi giờ, hôm nay Diệp Hạ tới Tập đoàn báo cáo công việc với Chủ tịch. Cô đứng trước gương ngắm tạo hình của mình. Áo len màu caramel, chân váy chữ A cách điệu màu xanh rêu, áo khoác dạ phối với giày cao gót và túi xách mẫu mới nhất của Dior, trên cổ tay là chiếc đồng hồ giới hạn số lượng của Cartier. Mái tóc dài được buộc thấp, gương mặt trang điểm nhẹ với tông hồng đất. Hoàn hảo.

Tới tập đoàn, Diệp Hạ gặp Dương Dĩnh và Trác Dật Phàm ở hầm để xe. Nhìn thấy cô bước xuống từ ô tô, Dương Dĩnh đưa tay xoa cằm, chậc một tiếng: “Nữ hoàng của chúng ta quay lại rồi đây”.

Hôm nay, Diệp Hạ lái siêu xe Noble, trên người một thân hàng hiệu sang mà không thô, từng cử chỉ giơ tay, nhấc chân đều tỏa ra khí chất trang nhã. Quả không hổ danh là Boss lớn, nhân vật có thể hô mưa gọi gió trong giới thời trang. Đẳng cấp này khó mà bì nổi.

Bình thường, Diệp Hạ khiêm tốn nhưng là người rất biết hưởng thụ. Hàng hiệu cao cấp từ siêu xe tới quần áo, túi xách số lượng giới hạn cô đều sở hữu đủ cả. Kiếm tiền tựu chung cũng là vì cuộc sống mà dư dả thì chất lượng cuộc sống cao lẽ là đương nhiên. Hơn nữa, cách Diệp Hạ sử dụng chúng thể hiện được vị thế, không khiến người ta cảm thấy thô tục hay đang khoe khoang.

Vì đã hẹn trước nên Diệp Hạ đi thẳng tới phòng làm việc của Chủ tịch. Sau khi báo cáo xong nội dung công việc, Chủ tịch và Diệp Hạ cùng ngồi nói chuyện.

Ngài Chủ tịch với thân phận trưởng bối quan tâm đến Diệp Hạ: “Sao con không ở lại Trung Quốc thêm một thời gian nữa, con rất thích nơi đó mà”.

Bây giờ đang ở Tập đoàn không tiện nói chuyện riêng nhiều nên Diệp Hạ lời ít ý nhiều đáp: “Sau này còn nhiều cơ hội ạ”.

Ngài Chủ tịch cười hiền từ nói: “Cũng phải, con còn trẻ mà”.

“Không biết tối nay bác có rảnh không ạ? Con có chút việc riêng muốn trao đổi”.

“Với con ta luôn luôn rảnh. Tối nay con tới nhà dùng bữa đi rồi từ từ nói chuyện”.

“Được ạ, cũng lâu rồi con chưa gặp Phu nhân”.

Vì Chủ tịch còn có cuộc hẹn nên ngồi khoảng 10 phút Diệp Hạ liền rời đi. Cô quay về phòng làm việc của mình để xử lí công việc tồn đọng và nghe thư kí báo cáo lại công việc gần đây vì thời gian vừa rồi cô ở Italia nghỉ phép, trốn việc.

Bận rộn cả một ngày đến giờ tan tầm Diệp Hạ mới từ “núi” công việc ngẩng đầu lên. Quay lại cuộc sống của nữ cường nhân thật mệt mà, cô bắt đầu muốn lười biếng, muốn nghe lời Ngô Diệc Hiên ở nhà làm một con sâu để anh nuôi rồi. Ừm, cô nhớ ai kia rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui