Cô Bác Sĩ Và Tên Lưu Manh May Mắn [lichaeng]

Chaeyoung nhanh chóng buông cô ra, sắc mặt đỏ như ánh nắng ban mai. 

“Mẹ kiếp, chị bị cưỡng hôn rồi!”

“… Cưỡng hôn chị thì sao chứ, làm bạn gái rồi còn không để cho người ta hôn à?”

“Nhường một chút em chết à. Như vậy là phạm quy đó bác sĩ Park ơi, không được, chị phải hôn lại mới công bằng.”

Bao nhiêu lời kháng nghị chưa kịp thốt ra thì đã bị nhấn chìm trong môi và răng của Lisa. 

Cũng cùng là lưỡi, nhưng có lực hơn nàng rất nhiều, nàng buông vũ phí đầu hàng, để cô hoàn toàn làm chủ tiết tấu trận hôn môi đó.

Khi nàng được buông ra thở gấp không thôi, sắc mặt cô cũng mất tự nhiên vài phần, ôm vai nàng kéo về phía trước.

“Trễ rồi, về thôi.”

“Về nhà em hay về nhà chị?”

“Về bệnh viện làm việc.” 

“Nói thật, bộ dạng lúc em mặc áo blouse trắng đặc biệt xinh đẹp.”

“Đẹp nhiều lắm không?” 

“Đẹp đến nỗi chỉ nhìn thôi mà chị đã ‘cứng’!”

“…”

Rốt cuộc cũng nhìn thấy chiếc moto mới của cô.

Cô đội mũ bảo hiểm lên cho nàng, lại đem vài sợi tóc còn vương bên trán vén ra sau tai: “Mũ này là chị mới mua, cố ý chọn một cái màu hồng nhạt cho em, thích không?”

“Không thích. Em đã hai mươi sáu, không còn là mấy em gái nhỏ lãng mạn thích hường phấn đâu.”

“Khen chị một câu không được à?”

“Không được, chị đã ngang ngạnh như ông trời con rồi. Khen vài câu nữa, chẳng phải là sẽ bay lên cung trăng ở luôn sao.”

“Bé cưng đanh đá quá, nhưng mà đầu lưỡi của em lại mềm.”

"...."

Cô sải chân một bước phóng lên xe, sau đó mang mũ bảo hiểm: “Ngồi chắc chưa?”


“Xong rồi!”

Cô đạp mạnh chân ga, động cơ xe gầm rú lên rồi mạnh mẽ lao vút đi, cả người ngồi trên nó cũng rung theo từng nhịp, xe chạy ngược chiều gió làm cho từng cơn gió cứ thế bao trọn cơ thể không khỏi làm con người ta cảm thấy hưng phấn. Chaeyoung đem hai tay vòng trên thắt lưng Lisa, gió dù có mạnh, nhưng cũng không thể thổi tan được hương vị đặc biệt trên người cô.

Khí trời thì lạnh, mặt trời cũng đang tìm đường về nhà, hơi thở ấm áp và người trước mặt này là chân thật.

Nàng càng ôm cô chặt hơn, cô thoáng nghiêng đầu, thanh âm trong không khí khẽ vang trên đỉnh đầu nàng: "Ôm chặt như vậy, em là muốn bẻ gãy eo chị đúng không?"

không thèm quan tâm giống như một con cá bám chặt lên người phía trước, dán cứng ngắc trên lưng Lisa.

Gặp đèn đỏ, chiếc mô tô hoang dã đen nhánh ở giữa một đám xe hơi cực kỳ hút ánh mắt của người khác. Cô chống một chân, đẩy kính che của mũ bảo hiểm lên, quay đầu hướng nàng nói: "Ôm chặc hơn chút nữa đi.”

"Vì sao?"

"Chị rất thích."

"... Sao chị thích lắm thế."

Thời gian chờ đèn đỏ này rất dài, cô tháo bao tay da ra, nắm lấy tay nàng bao bọc ở trong lòng bàn tay cô: "Mềm như vậy, tay em không có xương à?”

Cảm xúc ấm áp bao vây đến từng đầu ngón tay, nhưng ở nơi phố xá sầm uất thế này, nàng có chút ngượng ngùng.

"Tránh cái gì mà tránh, muốn thi kéo co với chị à? Tay đã lạnh muốn đóng băng rồi này, đừng nhúc nhích, để chị ủ ấm, ủ ấm cho ha."

Xe máy xen kẽ ở hai làn đường, bên trái là một chiếc xe tư nhân, bên phải phía sau là chiếc xe MPV chuyên dụng loại lớn. Và người ngồi trên chiếc MPV ấy mắt sắp trợn trắng lên rồi Jisoo xoa mắt rồi lại xoa mắt lần nữa: "Mẹ ơi! Đó là chị của mình đúng không?”

Em nhanh chóng áp mặt vào trên cửa sổ, xác định một lần rồi lại một lần: "Đúng là chị mình sao?!”

Giỏi lắm, hai người đi cùng một chiếc xe gắn máy, còn thân mật như vậy, rất ngang tàng! 

Jisoo nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, bấm gọi một dãy số, thấy Chaeyoung làm một loạt động tác kiểm tra điện thoại, Jisoo nôn nóng đợi câu trả lời, nên chăm chú lắng nghe tiếng vọng từ đầu bên kia điện thoại!

"Thực xin lỗi, mời bạn vui lòng gọi lại sau."

Jisoo lại càng hăng máu hơn, nhanh chóng gửi một tin nhắn đầy hăm dọa qua - -

[Đêm nay dám ngắt điện thoại của nữ vương giỏi quá phỏng, sáng mai em sẽ đến tìm Park thị trưởng khiếu nại.]

Đến cửa khu chưng cư, sau khi xuống xe, nàng mới nhìn thấy tin nhắn mà Jisoo gửi tới. 

Nhịn không được bật cười thành tiếng: "Điên."

"Lại mắng chị?"


"Không có đâu, là nói em gái em."

"Làm trong giới giải trí?"

"Đúng, chơi cho vui thôi."

"Giới tính của em gái em có phải hơi có gì đó không??"

"Nó không phải bede đâu! Thẳng hơn thước đo đó.”

Nói xong, mở điện thoại gọi lại cho Jisoo, bên kia bắt máy nhanh như điện:

"Chúa ơi, chị, chị đang yêu phải không, nhưng yêu thì yêu, sao lại ngắt điện thoại của em, chị không cảm thấy đau lòng sao?”

"Không đau."

"Em không muốn nói chuyện với người phụ nữ không có nhân tính này nữa, nhưng nếu chị muốn giải thích chuyện trên xe gắn máy lúc nãy, thì em miễn cưỡng nghe một chút."

Nàng sắp chết vì cười mất, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lisa đang dựa vào bên cạnh xe.

"Jisoo chị rất thích chị ấy."

“Thích nhiều bao nhiêu? So với em thì sao? Có phải kém xa như từ mặt đất đến thiên đàng không?”

"Ba hoa."

"Vóc dáng mạnh mẽ, nhưng hành động thì ngông nghênh quá, ở trên xe gắn máy mà dám giở trò dê xồm với chị, bây giờ trong thành phố không phải là tháng tuyên truyền lối sống văn hóa lành mạnh sao? Hai người các người tội lỗi chồng chất, dám đi ngược lại với chỉ thị của ngài Park! Em không cần biết, em muốn chị ta mời em ăn cơm, nếu mời em ăn cơm em sẽ không kiện chị ấy.”

"Rồi, để chị hỏi lại."

“Tuy nhiên phải đăng kí lịch hẹn trước nhá, vì hiện tại lịch làm việc của em đầy hết rồi.”

Nàng quơ quơ di động: "Vừa rồi ở trên đường, bị em của em thấy được."

"Ngày mai hẹn nó làm vài ly."

"Nó vẫn còn là con nít, đừng dạy hư nó. Thời gian không còn sớm, chị cũng trở về đi."

"Đuổi chị? Không mời chị lên nhà ngồi một chút à?"

Nàng nhìn cô.


“Bác sĩ Park chị sợ tối lắm!”

Ánh mắt Chaeyoung cong cong, nương theo ánh sáng của trăng đêm, như mây như khói.

"Cũng được, vậy chị đi lên ngồi một chút nha."

"Gan lớn gớm!"

"Thế nào, có dám hay không?"

"Không dám. Chị sợ em có âm mưu quấy rối chị.”

"Cũng biết sợ."

"Nếu là em thì sợ một chút cũng chẳng sao. Bên ngoài lạnh lắm, đi lên đi."

"Vậy, ngày mai gặp."

"Được, ngày mai gặp."

Khoảng cách giữa hai người bắt đầu kéo dài từng chút, từng chút, nhưng ở trong mắt nhau, đối phương lại bắt mắt giống như ánh sáng giữa màn đêm.

"Chaeyoung ngày mai mấy giờ em..."

“Năm giờ rưỡi em tan tầm. Chị tới đón em tan tầm sao? Em không lái xe được không?"

"Được."

........

Đưa nàng về nhà xong, lúc cô về nhà mình thì đã sắp mười hai giờ.

Bà ngoại để cửa chờ cô, vừa thấy người trở về lại bắt đầu lầm bầm: "Con nhóc này, cả ngày cứ chạy ngoài đường, về trễ như vậy, lần sau bà khóa cửa cho cháu ở ngoài đường luôn."

"Có người bà nào lại cố chấp như bà sao, đem cháu của mình đuổi ra khỏi cửa giữa đêm hôm giá rét như vậy à.”

"Con nhóc xấu xa, trả lời là giỏi nhất.” Bà ngoại bọc áo hoa bên ngoài, bước tiếp mấy bước nhỏ lạo xạo đi vào phòng bếp mang lên một chén cơm rượu: "Nhân lúc còn nóng ăn đi, ăn no lại đánh cháu một trận."

"Bà lại không bỏ đường vào rồi."

"Ăn đường nhiều sẽ bị sâu răng."

"Lão đồng chí Nara à, cháu ở trong mắt bà vĩnh viễn là đứa bé lên ba phải không?”

"Ba tuổi thì làm sao, cháu còn không nghe lời bằng mấy đứa nhỏ ba tuổi đâu, chó sói con, mau tìm cháu dâu về đây cho bà, bà cũng chẳng thèm quản cháu làm gì"

"Tìm được rồi."

"Lại nói bừa."


"Bà không tin cũng được. Cháu đi tắm đây."

“Lớn rồi mà không nên thân, mẹ mày sinh cho bà đứa cháu gì thế này.”

Lisa tắm rửa xong đi ra, bà ngoại đã tắt đèn đi ngủ, trên bàn chỉ còn lại một ly nước quất chưng đường phèn còn đang bốc khói.

........

Hôm nay nàng ở khu nội trú, mang theo một một vài bác sĩ thực tập đến kiểm tra các phòng.

"Giường số 23 cần chú ý đặc biệt, là thai đôi, ngày mai chuẩn bị phòng mổ, chú ý kiểm tra tim thai kỹ hơn một chút." nàng nhẹ giọng dặn dò, mấy bác sĩ thực tập vừa nghe vừa ghi lại.

Đi một vòng đã là nửa giờ sau, vừa đến văn phòng, nàng đã nhận được tin nhắn của Jisoo: 

[Chị, buổi tối em có một tiết mục ghi hình, được tặng mấy vé, cho chị một cơ hội để nhìn thấy phong thái của nữ vương tiểu Kim.]

[Mấy giờ?]

[6 giờ rưỡi bắt đầu, chương trình thực tế Big Shot ở đài truyền hình.]

Chương trình đó rất có tiếng tăm và nội dung hay. Nàng có chút hứng thú, hỏi:

[Em có mấy vé?]

[Hai vé, gọi thêm cô gái phóng đãng của chị đến luôn, khi quay xong tiết mục bảo chị ta mời em ăn cơm, thuận tiện cánh cáo chị ta một câu.]

Xem xong tin nhắn, nàng cười chết.

Cùng Jisoo trò chuyện xong, nàng gọi điện cho Lisa đầu kia bắt máy nhanh như bay.

"Làm sao vậy?"

"Tối nay chị có rảnh không? Chúng ta đến đài truyền hình xem tiết mục, em của em mới gửi hai vé."

"Đi thôi, sau khi xem xong chị mời em của em ăn cơm luôn."

“Nó còn bảo em cảnh cáo chị một câu.”

"Câu gì?"

“Nó nói, nó là người có thể ăn 6 con cua đế vương trong một buổi ăn đó.”

"Tính cách em của em, thật giống Nara."

"Nara là ai thế?"

"Bà ngoại chị."



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận