“Jin tổng, tôi là muốn hỏi thăm bà về một người tên là Yu Vin trước kia làm chủ quản của bộ phận vận chuyển buôn bán của quý công ty.”
Lời nói của cô chỉ mới được một nửa liền phải dừng lại, vì Se Yeon tỏ vẻ như không nghe thấy, giơ ly rượu muốn nói chuyện với người khác.
Đối với mặt với sự cố ý tảng lờ này, Lisa có chút bực bội.
Tên nam trợ lý kia nhìn cô tràn ngập địch ý, ánh mắt hắn dán lên người Se Yeon lấy lòng nói: “Chị Yeon tối nay em đi cùng chị được không?”
Se Yeon quơ quơ ly rượu trên không trung, mỉm cười ngồi sát thì thầm với hắn.
Mặt của tên trợ lý đỏ lên, có chút khẩn trương: “Được thì được, nhưng em sợ chị không thoải mái.”
“Nhiều người thì càng thoái mái.”
Se Yeon vui vẻ thoải mái, cầm rượu bước đến gần cô giả vờ quan tâm: “Người cậu cần tìm là Yu Vin sao?”
“Đúng vậy.”
“Từ chức một năm trước rồi.”
“Jin tổng, bà có thể hỏi bộ phận nhân sự cho tôi số điện thoại của cậu ta được không?”
“Cậu ta thiếu nợ cô à?”
“Nếu không tiện, tôi không quấy rầy bà nữa.”
“Tiện chứ. Cô gấp gáp cái gì, hiện tại tôi đang bận chút. Nếu không, chút nữa chúng ta đổi một địa điểm khác tôi sẽ nhờ giám đốc nhân sự tìm xem.”
“Đổi sang nơi nào?”
“Nơi an tĩnh một chút, chỉ có tôi và cô.”
“Được.”
Chốn giang hồ, lời nói và ý tứ đều rất rõ ràng.
Phòng được chọn là phòng ở tầng trên cùng của nhà hàng, Lisa lấy cớ gọi điện thoại, nói là tối nay tới. Cô lặng lẽ đi theo Se Yeon ánh mắt lạnh lùng nhìn bà ta cũng nam trợ lý cùng lên lầu.
Không cần vội vã, cô đứng bên ngoài hút điếu thuốc, thuận tiện mua một vài đồ dùng cần thiết, sau đó mới bình tĩnh chậm rãi mà đi vào phòng.
Se Yeon hưng phấn mà mở cửa cho cô vào, sắc mặt bà ta phá lệ ửng đỏ một phần vì rượu một phần vì nghĩ đến những kích thích sắp tới.
Lúc này, nam trợ lý cũng vừa bước ra từ phòng tắm, toàn thân không mặc gì ngoại trừ cái khăn tắm đang quấn lỏng lẻo ngang hông.
“Ba người?”
“Cô có sẵn lòng không?”
Se Yeon duỗi tay ôm cổ cô, cô quay đầu đi, hoàn hảo né tránh được, bắt lấy đôi tay bà ta không chút khách khí sau đó hung hăng bẻ quặp tay bà ta-----
“A! A! Cô trói tôi làm gì?”
Cô lấy dây thừng vừa mới mua trói bà ta lại. Mắt nhìn thấy nam trợ lý kia có ý định chạy trốn, cô lấy chân đá tên kia một cái hắn ngã lăn trên mặt đất.
Sau khi đem trói đôi cẩu nam nữ này lại với nhau, đã thế bọn họ còn đang ở trong tư thế cực kỳ diễm tình, cô lấy di động “Tách tách” chụp hơn chục tấm hình.
“Không cần chụp! Đừng chụp! Mày muốn làm gì?”
Cô ngồi xổm xuống, cầm điện thoại trong tay, nhìn tên trợ lý nói: “Người anh em, bao nhiêu cơ bắp cậu tập luyện được đều bị mụ ta ép khô rồi.”
“Xóa ngay!”
“Xóa cái con mẹ mày. Muốn ngủ với tôi sao? Nằm mơ đi! Trước 9h ngày mai, đưa cho tôi thứ tôi cần. Còn không, những bức ảnh này sẽ được đăng lên trang web của công ty.”
“Báo cảnh sát, tao muốn báo cảnh sát!”
“Cũng được, chắc chú cảnh sát chắc cũng sẽ thích những loại chứng cứ như thế này. Sau đó, ông ta thế nào cũng đến hỏi chồng bà một chút tình huống. Nói xem cuối cùng có đem cho tôi không?”
“Vô lại! Lưu manh! Lưu manh!”
“Biết được là tốt!”
Bóng đêm mông lung, mùa đông cũng đã gần kết thúc, ánh đèn ne-on chiếu sáng làm cho nơi phồn hoa này thêm chút ấm áp.
Cô cầm số điện thoại vừa lấy được, yên lặng nhìn thật lâu.
Khói thuốc chậm rãi bay lên không, trông như một tầng sa mỏng.
Lisa tay cầm điện thoại, thanh âm bình tĩnh: “… Yu Vin là tôi.”
..........
Bệnh viện Cheongju.
Đêm qua khoa sản được coi là khá yên bình, Chaeyoung thuận lợi đỡ đẻ hai ca, tới gần hừng sáng mới có thể chợp mắt được hai tiếng.
Thời điểm nàng tan làm, sắc mặt có chút mệt mỏi, nhìn thấy cô đã sớm đứng chờ ở cửa lớn bệnh viện, trong tay là bữa sáng, xa xa nhìn nàng mỉm cười.
Nàng sau khi đến gần, dựa vào cô đem trọng lượng cả người gác lên người cô giống như một người không xương: “Mệt mỏi quá đi.”
“Em có muốn chồng em cho em ôm ấp hôn hít rồi nâng em lên cao không?”
“Được đó.”
Cô hôn má phải nàng một cái.
“Hứ, chỉ làm cho có lệ.”
Cô lại hôn một cái nữa bên má trái, nói là đã cân xứng rồi.
“Còn thiếu một cái nữa.”
Cô nâng mặt nàng lên dùng sức hôn một cái lên trán nàng, nhẹ giọng nói: “Cho vợ chị một người phụ nữ xinh đẹp.”
“Chị mua gì để ăn sáng vậy?”
“Cuộn bánh xuân. Bà ngoại làm vội, bên trong bỏ rất nhiều dưa chuột mà em thích ăn.”
Nàng đưa chìa khóa xe cho cô, còn mình thì ngồi vào ghế phụ ăn sáng.
Tới chung cư, nàng yên lặng đi tắm rửa, cô phát hiện lần này nàng tắm thật nhanh.
Quả nhiên, tay nàng ôm chặt eo cô từ phía sau, thân mình dán sát vào người cô.
“Chồng à, em muốn chị.”
“Muốn chị cái gì?”
“Làm.”
“Chị nói trước, không được chơi xấu, không được khóc, không cho nói không cần, không được đá chị, có đồng ý không? Em đồng ý, liền làm.”
“Có thể!”
Cô hơi hơi nhíu mày, cảm thấy có chút không thích hợp. Cô còn chưa nghĩ nhiều, tay Chaeyoung đã nhanh chóng cởi bỏ thắt lưng của cô.
Vận động buổi sáng kết thúc đã là một giờ sau, bên hông cô tê dại, cảm giác vẫn còn đọng lại.
Lần cá nước thân mật này, nàng đặc biệt đặc biệt chủ động, đổi hết tư thế này đến tư thế khác mà làm cô sau đó cô nhanh chóng phản công.
Kể từ lần trước, nghe cô cự tuyệt chuyện có con bây giờ, nàng thực sự không nhắc lại chuyện này nữa. Sau đó, cô cùng nàng nói qua chuyện sinh con, cô đề nghị hoãn lại một chút, đợi nửa năm sau mới lên kế hoạch.
Làm việc ca đêm cộng thêm hoan ái, thể lực của nàng đã nhanh chóng về âm, quần áo cũng không còn đủ sức mặc lại đã nặng nề ngủ.
Vài hôm sau đó, nàng vẫn nhiệt tình như cũ, như một con mèo nhỏ đói khát ăn bao nhiêu cũng không đủ, lại vô cùng xinh xắn mê người.
Sau đó, vô có tìm hiểu qua, những tư thế mà nàng thích đều là những tư thế dễ thụ thai.
Cô gái nhỏ này…
Liên tục như vậy nửa tháng, thẳng đến khi một buổi tối, hai người đã đi ngủ từ lâu, nàng lén lút thức dậy bước xuống giường lấy một hộp đồ vật trong ngăn kéo, nhanh chóng bước vào toilet.
Bên người không có hơi ấm quen thuộc, Lisa cũng nhanh chóng tỉnh lại, cô sờ một chút, người đâu rồi?
Đi đến phòng khách liền thấy nhà vệ sinh đóng cửa và có đèn sáng, cô mới yên tâm.
Vô cũng nhanh chóng nhận ra có âm thanh không thích hợp.
Vô đến gần, đứng ở cửa, cẩn thận nghe ngóng ---- Chaeyoung đang khóc.
“Vợ à? Em sao vậy?”
Nàng giật mình, không nghĩ cô sẽ bước vào, khuôn mặt đang khóc kèm theo chút sợ hãi, nàng liền cảm thấy càng ấm ức.
“Em làm sao vậy? Ngoan ngoan nào, chồng em ôm em một cái.”
Lúc này cô mới thấy bên chân là một cái que thử thai, một cái que màu trắng, tại nơi biểu thị kết quả chỉ có một vạch đỏ.
“…Chồng ơi, Tiểu Lili khi nào mới tới?”
Cả người cô căng thẳng, đau lòng.
Cô chặn ngang người, bế nàng lên đi vào lại phòng ngủ. Sau đó một lần nữa ôm lấy nàng, không ngừng an ủi, không ngừng hôn môi.
Nàng như một cô gái nhỏ yếu ớt, bao nhiêu cảm giác thất bại cùng ấm ức theo nước mắt rơi hết lên ngực cô.
Màn hình điện thoại trên đang đặt trên tủ không một tiếng động mà sáng lên.
Là một tin nhắn mới ----
[Đại tỷ mọi chuyện đã thỏa thuận xong, chị nhanh chóng xuống phía nam.]
⭐