Cô Bác Sĩ Và Tên Lưu Manh May Mắn [lichaeng]

Ngay cả nước cũng chưa lấy, Lisa đẩy ghế ra, thiếu chút nữa là té ngã.

“Ở yên đi, đừng nhúc nhích, xe đông.”

Tay cô chống dải phân cách, nhanh chóng nhảy qua, băng qua cả tiếng còi xe cùng tiếng la hét inh ỏi mà chạy đến ôm chặt Chaeyoung.

“Sao em lại tới đây? Tới một mình sao? Đến khi nào? Sao lại không gọi điện thoại cho chị?”

“Em xin nghỉ phép ba ngày ở bệnh viện, sau khi tan làm liền bay đến đây, em muốn nhìn chị một chút, em nhớ chị.”

Nói đến nửa câu sau, giọng nói của nang nhỏ lại, giương mắt nhìn cô, đau lòng: “Chị gầy đi rồi.”

“Không đâu, cân nặng vẫn như cũ thôi, chỉ là cả người săn chắc hơn thôi.”

 "....."

“Không tin chị cho em sờ thử nhé, chị có cơ bụng săn chắc nè. Đi thôi, chị tìm cho em một căn phòng.”

“Chị không phải có thuê phòng trọ sao? Em không cần ở khách sạn.”

“Điều kiện ở khách sạn tốt hơn, em chạy đi chạy lại đã đủ mệt, cần phải được nghỉ ngơi tốt.” Lisa nắm tay nàng bước về phía trước, nàng có ý đẩy tay cô ra, cô quay đầu lại: “Có chuyện gì vậy?”

“Đến phòng trọ của chị thuê đi, em muốn nhìn một chút.”

Cô có ý né tránh, bị thái độ của nàng làm cho hoảng hốt. Nghĩ nghĩ, cuối cùng cô vẫn yên lặng đáp ứng.

Đi năm phút, quẹo vào một nơi có rất nhiều khu trung tâm thương mại cũ, càng đi, lòng của nàng càng lạnh.

“Chậm một chút, bên này có cầu thang.”

Đèn dần ít đi, trên hàng lang hẹp chỉ có ánh đèn le lói. Đi qua bốn năm cánh cửa, cô dừng lại ở cánh cửa cuối cùng. Cô lấy chìa khóa ra mở cửa. Ngoài cửa, nàng nhìn thấy túi rác chưa kịp bỏ, bên trong đều là hộp mì gói.

“Em đứng chờ bên ngoài một lát, bên trong mùi hơi nồng, đợi tản bớt rồi hẳn vào.”

Cô nhanh chóng chạy vào phòng, mở quạt điện để thổi thổi bớt mùi mốc trong phòng. Nàng theo sát cô, phòng nhỏ chỉ cần nhìn một vòng là có thể nhìn thấy hết những bài trí trong phòng. Bên góc là giường ván gỗ phía trên có đặt một tấm nệm mỏng cùng chăn mền. Bên cạnh là một cái bàn thấp, phía trên có bật lửa cùng một gói thuốc lá.

“Ngay cả nhãn hiệu thuốc lá chị cũng đổi.”

“Hả? À, chị thích nhãn hiệu này hơn.”

Nào có phải như vậy, nàng biết, chỉ là nhãn hiệu mới này rẻ hơn.

“Cái biểu tình này là gì thế? Không hề xinh tí nào. Em đừng khó chịu, chị đi sớm về trễ, chỗ này cũng chỉ ngủ một giấc, cũng không có gì là không tốt cả.”

“Em không cần chị kiếm tiền nữa, cùng em trở về đi.”

“Nói cái gì đó cô nàng ngốc nghếch?”

“Ngốc thì sao, em chỉ biết là chồng em ở nơi này chịu khổ. Phải ở tại một tầng hầm, mỗi ngày đều phải chịu đựng cái không khí mốc meo này.”

“Trời ạ, vừa nghe em nói như vậy, chị cảm thấy chị rất vĩ đại. Ngoan nào. Hai tháng rồi không gặp, em chỉ nghĩ đến cái tầng hầm này, không sợ chị đau lòng à?”

“Ai muốn làm chị đau lòng chứ.”

“Được rồi, chị muốn bị em làm cho đau lòng. Vợ à, có muốn làm đau lòng chị không?”

Muôn vàn cảm xúc đều bị nỗi nhớ nhung thống trị, chịu không nổi một chút trêu chọc, cả người Chaeyoung đều mềm như một miếng bọt biển, nàng chỉ có thể dựa vào cô mà chống đỡ.

Nàng xoay người, ôm cổ cô hôn lên môi.

Đầu lưỡi như tìm tới được chủ nhân, không thể chờ đợi mà gấp gáp mà giải khát. Trong căn phòng ẩm ướt và nóng bức, cả hai người mồ hôi đầm đìa.

Cô cũng đã nghẹn lâu, chịu không nổi kích thích như vậy, xốc lên váy dài của nàng, trực tiếp dùng đầu lưỡi giúp nàng thả lỏng.

Nàng bị cô đẩy lên giường ván gỗ, ngón tay khẩn trương nắm chặt chăn, phối hợp cùng tần suất của cô.

“Vợ à, chúng ta có con đi.”

“Dạ.”

“Chị đi chuẩn bị nước cho em tắm rửa.”

“Đừng nhúc nhích, em nằm im đi.”

“Để làm gì?”

“Mới làm xong, nằm nhiều dễ thụ thai hơn.”

 “….”

“Em lên mạng tra đều là những thông tin này, chị đều có thể làm theo. Nhưng mà việc này, cùng tư thế không mấy quan trọng. Mấu chốt chính là chị có lợi hại hay không thôi.”

“Lý luận này một chút đều không có khoa học.”

Tuy nhiên nàng vẫn nằm im như vậy thật lâu mới đứng dậy. Cô xách hai thùng nước ấm lớn đem vào, nhà vệ sinh có vòi sen nhưng chỉ có nước lạnh. Hai người cùng nhau chen chúc tắm ở một nhà tắm mấy mét vuông. Cô đứng tắm nước lạnh, nàng ngồi xổm tắm nước ấm. Nàng ngửa đầu, nhìn dáng người hấp dẫn của cô liếm liếm môi.

“Em đang đóng vai cún con à?”

“Đúng rồi, ăn chị đó.”

“Ba hoa chích chòe. Em lại gần chút, chị kỳ lưng cho.”

Sau khi tắm rửa xong, mệt mỏi của hai người dường như được quét sạch, tinh thần hai người hăng hái lên không ít.

Cô đem 800k hôm nay kiếm được giao cho nàng: “Cầm đi.”

Nàng woa một tiếng, vươn ngón cái, hướng lên trán cô mà nhấn một cái: “Cho chị một cái khích lệ nè.”

Lisa dựa vào đầu giường, rút ra một điếu thuốc cắn trong miệng nhưng không bật lửa, chỉ ngậm cho đỡ ghiền. Từ sau kết hôn, cô đã cố ý giảm đi số lần hút thuốc.

“Về sau, chị đưa em 800k em sẽ cho chị ăn xương sườn. 500k cho chị ăn thịt, còn ít hơn em chỉ cho chị ăn cải thìa thôi.”

“Như vậy thì chị phải kiếm bao nhiêu mới có thể ăn em?"

“Chị quả thực là!”

“Hử? Quả thực cái gì?”

“Quả thực là làm một báu vật.”

Cây quạt treo trên tường cũng tận hết sức lực mà rung đùi đắc ý, quay qua quay lại, mang lại những cơn gió mát.

Hai người cùng nhau nằm trên giường ván gỗ nhỏ hẹp, trong căn phòng chừng mấy mét vuông. Nhưng trong lòng lại cảm thấy như mình đang ôm cả thế giới vào lòng.

Rạng sáng 3 giờ, cô liền tỉnh, tay chân nhẹ nhàng xuống giường, tận lực không làm phiền cho vợ yêu đang say ngủ. Nhưng khi chân cô vừa chạm đất, Chaeyoung nhìn thẳng vào cô khiến cô nhảy dựng: “Làm sao vậy? Nhìn thấy ác mộng à?”

“Em đi cùng chị.”

“Thôi, cho chị xin. Chị đi với xe chở hàng, trên đường rất mệt. Hôm nay một mình em di dạo trung tâm thương mai đi, ngày mai chồng em đi chơi với em được không?”

“Không sao, em không mệt, em muốn đi cùng chị.”

“Chậm một chút, chậm một chút, quần áo đây.”

“Em bảo đảm sẽ không làm vướng tay vướng chân chị, em có đủ tư cách làm trùng theo đuôi.”

Cô bị chọc cười, nghĩ nghĩ sau đó đáp ứng.

Cứ như vậy, nàng cũng trở thành một ‘Người vận chuyển.’

Hàng hóa hôm nay, khoảng cách không tính là xa, từ Sang Kyeon di đến một cái trấn nhỏ ở Ho Mno. Nếu trên đường thuận lợi, buổi chiều 16h là có thể quay về.

“Chaeyoung lên xe.”

“Tới đây.” nàng hưng phấn chạy tới. Xe tải khá cao, bò lên chỗ ngồi cũng không dễ dàng, cô sợ nàng ngã, đơn giản đem nàng ôm lên.

Chung quanh có rất nhiều người, thấy thế cười không ngừng.

“Tôi không ôm người phụ nữ khác, ôm vợ mình là chuyện không có gì đáng ngạc nhiên.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui