Chiếc xe lao đi trong bóng đêm.
Lisa muốn giúp tài xế quan sát tình huống cho nên không dám ngủ. Trong khi đó Chaeyoung thì lăn ra ngủ, khi tỉnh lại mặt trời đã lên cao.
Hành trình đã được sắp xếp trước một cách thuận lợi thì vấn đề xuất hiện.
Thời điểm xe đến một đoạn núi, xe bọn họ bị một đám người dân cản trở.
Dẫn đầu đám người là một bà lão, ôm một con gà mái già mà than đất than trời nói là họ cáng chết.
Bà ta khóc lên khóc xuống, ra sức biểu diễn: “Tôi đã là một bà già, chỉ có thể dựa vào việc con gà này đẻ trứng mà bán lấy tiền! Nhưng mà giờ nó chết rồi, giờ tôi phải sống sao?”
Ngay sau đó chính là một đám ‘người qua đường vây lại xem’ sôi nổi thôi rồi, ra sức phụ họa la hét chỉ trích.
Lisa vừa nhìn thấy đã hiểu rõ, mình đã gặp phải bọn người ăn vạ.
“Đợi trên xe, đừng nhúc nhích, không được xuống xe.”
Tài xế nhanh tai lẹ mắt khóa xe, nàng khẩn trương nhìn cô đi tới chỗ bọn họ.
“Bà à, con gà này, không phải do chúng tôi cáng chết, bà nhìn xem, trên bánh xe không hề dính chút máu nào.”
“Chính là xe của các người! Phải dính máu thì mới là có chứng cớ sao? Chính mắt tôi thấy làm sao mà sai được?”
Cô lui lui vài bước, cố gắng né tránh tầm ảnh hưởng của nước miếng bà lão ‘diễn viên’ này.
“Bà à, bà xem như vậy có được không? Tôi đưa cho bà 200k xem như mua lại con gà này của bà.”
“200k? Mày muốn bố thí cho một tên ăn mày à? Tôi thật đáng thương! Người ta không có nói lý.”
Cô vẫn giữ bình tĩnh, khuôn mặt vẫn tươi cười như cũ, sờ vào túi tiền trong túi quần. Bà lão ngồi xuống, không hề kiêng nể mà nhìn chằm chằm vào tay cô.
“Bà xem, tôi đi cùng cái xe này, chỉ mang theo có 300k để ăn uống trên đường. Tiền cũng không dễ dàng mà kiếm được, bà nên cầm đi thôi.”
Cô đem tiền đưa qua, bà lão vung tay lên làm cho tiền rớt trên mặt đất, sau đó ngồi xuống trên mặt đất, lăn lộn trên mặt đất.
“Vậy bà muốn bao nhiêu?”
“300k!”
Những người xung quanh lập tới dùng những lời nói kịch liệt mà vây cô lại giữa, kêu gào: “Đền 300k! Không đủ 300k mày đừng hòng đi.”
“Tôi muốn chết, bánh xe đè chết tôi!”
Cô đem cất đi mặt nạ hòa khí, khí lạnh dần dần nảy lên trong đáy mắt. Cô lui lại hai bước, sau đó nhanh chóng nhặt lên một cục gạch đỏ, ra vẻ như muốn đánh người.
Động tác bất chợt này làm cho bọn người kia trở tay không kịp né tránh theo bản năng.
Cô lúc này liền nắm bắt thời cơ, ra sức chạy về phía xe: “Tiểu Jang! Mở cửa xe! Quay đầu xe!”
Tài xế nhanh nhẹn, nhanh chóng quay vô lăng nhấn ga, nàng sợ hãi nhìn cô sắp bị những người đó đuổi kịp. Nàng không nghĩ nhiều, lấy bình xịt hơi cay trong túi xách ra, nhanh nhẹn nhảy xuống xe.
“A! Chị dâu! Chị Li! Chị dâu xuống xe!”
“Chaeyoung!”
Cô đã bị người ta đuổi kịp, ác độc mà muốn đánh cô. Tay chân lanh lẹ, chiêu thức nào cũng mang theo khí thế sắc bén.
Nhưng vẫn không đủ để địch lại bọn họ, nhanh chóng rơi xuống thế hạ phong.
Nàng giật mình, nhặt lên một khúc gỗ bên đường, dùng sức đánh tên đứng gần đó: “Cút ngay! Không được chạm vào chị ấy!”
Có người trợ giúp, ‘công việc’ coo cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Cô đánh nhau chưa bao giờ chịu thua, nhanh chóng liền có thể hạ được ba bốn tên.
Có người nhào đến phía nàng, cô chửi một tiếng sau đó nhanh chóng nắm cổ áo hắn ta ném trên mặt đất.
Nàng ném khúc gỗ, lấy ra bình xịt hơi cay ra, xịt liên tục vào đám người kia như xịt côn trùng.
“Chạy!”
Hai người nhanh nhẹn bò lên xe, cửa xe “Ầm” đóng lại, nhanh chóng tăng tốc.
Hồn vía của Chaeyoung chưa ổn định, tóc tai loạn xạ nhìn như một bà điên.
“Lại không nghe lời chị nói, chị đây liền không cần em nữa.”
“Liền không nghe lời đó.”
“…...”
“Ai khi dễ chồng em, em liền liều mạng với kẻ đó.”
Tài xế ngồi một bên giơ ngón cái lên, mạnh mẽ cướp diễn đàn: “Chị dâu, siêu ngầu luôn.”
“Có bị thương không?”
“Không hề bị thương, em thật sự không biết mình có thể đánh nhau lợi hại như vậy.”
“Em còn cảm thấy vinh quang lắm à?”
“Kỳ thật, bây giờ chân em còn run rẩy nè.”
“…...”
Chuyến đi này, gặp chuyện nhưng may mắn lại không tổn thất gì, thời điểm quay trở lại Sang Kyeon, bọn họ vòng qua một đoạn quốc lộ sau đó mới vào cao tốc.
Cô đổi ca cho tài xế, nàng ngồi một bên mềm mại như bông mà trò chuyện mua vui cho cô.
Đi hết cao tốc, đang chờ đèn đỏ ở ngã tư, tay cô đưa đến nắm chặt tay nàng.
“Chị làm gì vậy?”
“Hai tiếng không nắm tay em rồi, chị nhớ.”
Nàng nhìn cô cười, nhìn nhau không cần nhiều lời, dùng sức nắm chặt tay cô hơn.
Ba ngày nghỉ nhanh chóng kết thúc.
Trước khi đi, Chaeyoung rốt cuộc luyến tiếc, ghé vào vai Lisa khóc đến rối tung rối mù. Sau khi khóc đủ, vẫn hiểu chuyện không làm cô lo lắng, nàng ổn định cảm xúc đi check in.
Hai tiếng sau, máy bay bình an đáp xuống.
Nàng vừa đến cửa, xe Jisoo đã chờ sẵn: “Chị, đây nè.”
Lên xe, em la lên: “Ôi, oán phụ.”
“Em im đi.”
“Chị Li của em như thế nào? Có phải đã bị phơi nắng đen thui rồi không? Phơi nắng đen thui thì tốt, giá trị nhan sắc liền giảm xuống một ít, em đỡ ghen ghét với chị ấy.”
“Im miệng.” nàng lột một viên kẹo, trực tiếp nhét vào miệng Jisoo.
“Em nói một câu nữa thôi. Vị chuối, em không thích. Từ từ, còn câu nữa. Chị, chị có thể nói cho em biết, chị Li có đen đi không. Không được, em lại quên một câu rồi, mẹ muốn…ùm…”
Nàng liền cảm thấy phiền muốn chết, lại đút thêm cho em một viên kẹo nữa.
Lúc này đã em câm miệng, vì nàng đút cho em viên kẹo vị dâu tây, Jisoo rất thích.
Cô không ở bên cạnh, sinh hoạt của nàng trở về quy luật đơn điệu. Đi làm tan tầm, số lần về nhà cùng ăn cơm với ba mẹ tăng lên. Đặc biệt là tuần này, đều đặn về nhà ăn chực. Hơn nữa trước khi về, mỗi sáng liền gọi điện thoại cho Min Hee nói lên những món ăn mình muốn ăn vào buổi tối.
Đang ăn cơm chiều, nàng uống hết sạch nước canh cá. Min Hee tinh tế nhận ra, cẩn thận hỏi: “Con vẫn không quá thích ăn canh cá, sao thời gian này, khẩu vị lại thay đổi nhiều vậy?”
“Dạ, con đi ăn với đồng nghiệp, ăn thấy không tệ.”
Sau khi ăn xong, nàng không ở lại lâu, về chung cư.
Trong toilet, nàng lấy que thử thai ra, kinh nguyệt tháng này của nàng sẽ tới trong vài ngày nữa.
Nàng cũng không quá hy vọng, tùy ý mà kiểm tra.
Sau khi rửa tay, nàng liếc nhìn que thử, như chớp trên que thử thai liền hiển thị hai vạch đỏ, rõ ràng mà xuất hiện.
Như những gì nàng mong muốn, Chaeyoung mang thai.
⭐