Cô Bác Sĩ Và Tên Lưu Manh May Mắn [lichaeng]

Thời tiết tháng bảy chẳng khác gì một cái lò nướng.

Hai ngày trước, Chaeyoung chính thức xin nghỉ sinh, dự sinh sẽ khoảng vài ngày sau, chủ nhiệm khoa đã chuẩn bị sẵn chỗ cho nàng.

Đã đến những ngày gần cuối thai kỳ, tử cung đã hạ xuống làm cho xương mu đau đớn. Nàng rất khó ngủ ngon được, buổi tối lăn qua lộn lại chất lượng ngủ cực kém. Từ khi nàng nghỉ phép, bà ngoại cũng dọn lại đây, toàn tâm toàn ý nấu cơm, chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới.

Hôm nay công ty Lisa có xã giao, tối nay không về nhà ăn cơm tối.

Hơn 7h, nàng đang rửa sạch dâu tây để ăn vặt.

Lúc chuông cửa vang lên, nàng cứ nghĩ là bà ngoại đi siêu thị trở về.

“Tới đây. Nhanh như vậy sao, thường thì bây giờ tại quần thu ngân rất đông.”

Nhưng lời vừa mới nói một nửa, sau khi nhìn thấy người sau cánh cửa, nàng liền im lặng.

“Cô tới đây làm gì?”

“Lisa ở nhà sao?”

Nàng lạnh mặt, không đáp lời, liền đóng cửa.

Nhưng Hwayoung “Bang!” một tiếng, chống lên ván cửa.

“Cô làm gì đó?”

“Tôi hỏi cô, Lisa có ở đây không?”

“Không có.”

“Chị ấy đi làm ăn bên ngoài, cô yên tâm sao?”

"...."

“Cô đừng có ngốc như vậy? Cô nghĩ đi, cô mang thai, dĩ nhiên chị ấy sẽ đi tìm bên ngoài để giải quyết nhu cầu. Xem như giữa tôi và cô có chút ân tình, tôi mới đặc biệt đi đến nói với cô. Cô phải chú ý đến Lisa chị ấy là người không thành thật.”

Nàng nghe xong, nhịn không được mà bật cười.

“Cô cười cái gì?”

“Cô Ryu đây là nhà của tôi và chồng tôi, cô không mời mà đến. Đã thế còn đứng ở đó mà hồ ngôn loạn ngữ, tôi không lấy chổi đuổi cô đi đã tốt lắm rồi ---cô nên tự trọng chút. Cô còn không đi, tôi báo cảnh sát.”

Nàng vừa nói vừa cầm di động, làm như đang ấn một dãy số.

“Nếu không có cô, Lisa vẫn là của tôi!”

“Bệnh tâm thần, đi khỏi nhà tôi ngay!”

“Lisa trước kia rất yêu tôi, chúng tôi thực sự rất tốt.”

“Xin cô rõ ràng một chút, chị ấy và tôi là vợ chồng hợp pháp.”

“Cô đem chị ấy nhường cho tôi đi, cái gì tôi cũng có thể cho cô.” Hwayoung bắt lấy tay nàng than thở khóc lóc.

“Cô buông tôi ra!”

“Tôi hối hận, hối hận.”

Nàng bị kéo đến mức bị lảo đảo, đỡ cánh cửa để ổn định thân thể.

“Kẻ điên, cô điên rồi! Đừng kéo tôi, tôi đang có mang.”

“A!”

“Bà ngoại! Bà ngoại!”

Đồng thời, nàng bẻ tay Hwayoung hai người không ai nhường ai, dây dưa đến cuối cùng, cũng không biết là ai thả tay trước.

Nàng không có thăng bằng, trực tiếp bị ngã xuống sàn nhà.

Đau.

Quá đau.

Nàng nửa ngày không thể di chuyển, nằm trên sàn nhà, tay ôm bụng.

Nước mắt nàng liên tục rơi xuống, sợ hãi cùng đau đớn chi phối cảm xúc, Chaeyoung rõ ràng cảm giác được, đau đớn bén nhọn từ đỉnh bụng từng cơn từng cơn.

Sau đó đùi nóng lên, có chất lỏng chảy xuống.

Nàng duỗi tay sờ, vỡ nước ối.

Nàng ổn định bản thân, chịu đựng đau, mở miệng hô hấp, tuy nhiên phương pháp hô hấp chuyên nghiệp như vậy cũng không thể ngăn được cơn đau kéo đến.

“Bà ngoại, bà ngoại.”

“Tôi không cố ý, tôi không cố ý.” Cô ta lui lại, môi run cầm cập, sau đó lật đật chạy.

Chaeyoung gọi khan cả giọng, nhìn nước ối chảy từ đầu gối đến cẳng chân, từ trong suốt chuyển sang hồng đậm.

Bà ngoại mới ra khỏi thang máy liền nghe được tiếng gọi.

Bà ném đồ ăn trong tay, thân mình lắc lư chạy tới.

“Chaeyoung!”

------

Bệnh viện Cheongju phòng sinh Khoa sản.

Chủ nhiệm khoa trán đầy mồ hôi, tự mình đỡ đẻ.

“Chaeyoung dùng miệng thở, thở mạnh!”

Nàng cắn khăn lông, đôi mắt đỏ bừng, dùng sức, gân xanh trên tay nổi lên rõ rang.

Nỗ lực một lần lại một lần.

“Chaeyoung uống miếng nước đường đi, cố lên, nhất định phải cố lên.”

Hộ lý để gần ly nước lại, đưa ống hút vào miệng nàng.

Nàng bắt chính mình phải uống được nửa ly, cơn đau đớn ở bụng lại kéo đến dồn dập làm nàng vừa uống vừa khóc.

“Lại cố gắng nào!”

Nàng một lần nữa cắn khăn lông, hừ giọng dùng sức, quá đau, lục phủ ngũ tạng như bị kéo xuống cùng lúc, tựa như tất cả được cột vào một cục đá kéo xuống.

“Chaeyoung hơi thở.”

Bác sĩ cùng đỡ đẻ cũng lo lắng theo: “Bác sĩ Park đừng nhắm mắt, đã nhìn thấy đầu em bé rồi.”

Một tiếng đồng hồ trôi qua, nàng cảm thấy mình muốn chết.

“Chaeyoung. Nghe được không, chỉ cần một lần nữa thôi, vì em bé, em cố gắng chút! Chúng ta lại nỗi lực một chút, được chứ?”

“Được.”

Chủ nhiệm vuốt tóc mái bị ướt mồ hôi của nàng sang một bên, hốc mắt ươn ướt mà giao việc cho hộ lý: “Lại bắt đầu.”

“3, 2, 1…” Trong lòng tự mình đếm, phối hợp cùng cơn đau ở bụng, dùng hết toàn lực, lần cuối cùng này, nàng khóc lóc hét một tiếng lớn, cổ họng đã bị khàn đi.

Trong cơ thể như có một cơn hồng thủy quét qua.

Sau cơn sóng gió mãnh liệt --- Thế giới an tĩnh.

Nàng nhắm mắt lại như nghe thấy được âm thanh của trời đất.

Ngoài phòng sinh, mọi người vây quanh.

Y tá trưởng đẩy cửa đi ra, sắc mặt vui vẻ.

“Chúc mừng, là con gái, 3,6kg.”

“Con gái tôi như thế nào?”

“Cháu dâu tôi như thế nào?”

“Chị của tôi có đau không?”

“Hai mẹ con đều bình an.”

Lời này vừa dứt.

Cô mặt mày trầm mặc như gỗ, đang dựa vào tường, hai đầu gối mềm nhũn, “Bịch” một tiếng quỳ trên mặt đất.

Máu huyết của bản thân cuối cùng cũng đã quay về, trong nháy mắt trên mặt Lisa đều là nước mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui