Lúc cô cười, mắt cô híp lại, nước mắt ầng ậng, thiếu đi vài phần kiên cường, nhưng lại tăng thêm nhiều phần làm người khác xúc động.
Chaeyoung nắm chặt tay cô im lặng an ủi.
“Luôn yếu đuối trước mặt em, không đáng mặt trụ cột chút nào.”
“Vậy tâm tình của chị có tốt lên chút nào chưa?”
“Tốt rồi. Nóng quá, phải nhanh chóng thay ra thôi.”
Nàng một tay quạt gió một tay kéo khóa, trên cổ toàn mồ hôi.
“Em mua khi nào vậy?”
“Rất lâu rồi, lúc còn đi học ở nước ngoài, bạn em tặng. Lúc đầu em muốn đem đi tặng cho người khác. Nhưng nghĩ lại, loại quần áo này chắc không ai chịu mặc, liền cứ để đó. Không ngờ là hôm nay có thể tận dụng được.”
“Đi tắm đi.”
“Trên bàn có ô mai, chị ăn chút đi.”
Cô cầm một cái, từ phía sau đưa tay qua: “Há miệng.”
Nàng bị cô đút một quả lớn, cực ngọt.
“Ngọt chết em đi.”
“Woa! Có mùi sữa nha.”
“Đi tắm đi.”
Nàng ôm quần áo, nhanh chóng đi vào.
Nhưng không bao lâu sau, nàng lại thò đầu ra, nhìn cô nháy mắt.
“Làm sao?”
“Chị Li, em không có đóng cửa nha.
“…...”
“Ha ha ha.”
Vẫn là đóng cửa lại.
“Vợ ngốc.”
"Chị Li không có sữa tắm!”
Cô không nghĩ nhiều, đi đến tủ chứa đồ cầm chai sữa tắm mới, đẩy cửa ra.
Nàng đứng chờ cô ở cửa, cô vừa xuất hiện, nàng liền vẩy nước về phía cô.
Cô la lên một tiếng, nghiêng đầu tránh.
Nàng ôm cổ cô, đi đến bên cô, má trái má phải đều hôn xuống một cái: “Đẹp quá, không nhịn được."
Liên tục được dỗ dành, lúc này cô cũng đã chân tâm thật ý mỉm cười.
“Đạt tiêu chuẩn rồi, đi ra ngoài đi.”
Cô nhanh chóng đưa tay lên ngực nàng bóp một cái: “Cảm ơn cô giáo Park đã dốc lòng khuyên bảo.”
Hai người vừa náo loạn vừa cười. Từ khi về với nhau, mỗi ngày đều làm những việc không đáng kể, tuy nhiên tất cả đều rất tự nhiên sinh động.
Tắm rửa xong, nàng đứng bên cạnh sấy tóc vừa nói: “Cuối tuần này SeLa đầy một trăm ngày. Mẹ hỏi ý định của chúng ta.”
“Ý của em như thế nào?”
“Những người trong nhà cùng nhau ăn bữa cơm đi, không cần làm gì quá phức tạp.”
“Tốt.”
“Chồng trừ bà ngoại, chị có muốn mời ai nữa không?”
“Hả?”
“Ba mẹ chị, bọn họ…”
Sắc mặt Lisa khẽ biến đổi, nàng lập tức cẩn thận từng li từng tí ngậm miệng.
“Không có việc gì, em chỉ hỏi một chút thôi. Đúng rồi, chị có muốn ăn ô mai nữa không? Em đem phần còn lại đi rửa.”
Cô nhanh chóng nắm chặt cổ tay nàng, đem người túm trở về.
“Lúc chị còn nhỏ ba mẹ ly hôn rồi, chị đi theo ba.”
“Vậy chúng ta mời ba đi chị, để ông ấy có thể nhìn thấy SeLa.”
“Ừ, để chị gọi cho ông.”
“Để em gọi cho, em nhu thuận, thường được người lớn yêu thích.”
Lòng nàng như một tấm gương sáng, mặc dù hai người kết hôn không có đãi tiệc, nhưng về tình về lý thì vẫn phải cho hai bên gia đình gặp nhau. Đối với tất cả mọi việc, cô đều rất cưng chiều nàng, nhưng những vấn đề này cô không hề đề cập đến.
Nàng quan tâm, tuy không hỏi nhưng vấn đề này vẫn khúc mắc trong lòng.
“Không cần đâu, chị gọi cho ông là được rồi.”
Lúc này SeLa tỉnh dậy, đang khóc trong phòng ngủ.
Nàng vội vàng đi qua, cô ngồi một mình trong phòng khách.
Cô suy nghĩ một lấy sau đó mới cầm điện thoại đứng dậy đi đến ban công, đi tìm dãy số mà cuộc trò chuyện gần nhất là một năm trước.
Nếu là trước kia, với cái tính tình nóng nảy của cô lúc nào cũng như một gói thuốc nổ, Bool Am cũng không khác là mấy. Cuộc trò chuyện lần trước là lúc cô và Chaeyoung kết hôn. Theo cấp bậc lễ nghĩa, phải chủ động thông báo, cô làm đủ thể loại đấu tranh tư tưởng cùng chuẩn bị dũng khí, thật vất vả mới gọi đến, lại nhận được thông báo lạnh lẽo: “Số điện thoại quý khách vừa gọi không đúng.”
Bool Am cho cô vào sổ đen.
Loại châm chọc này, làm cho toàn thân cô như bị bịt kín, không có chút không khí nào có thể lọt vào.
Cô nhấn vào dãy số kia, để loa ngoài, trong lòng đếm ngược, sau đó còn minh họa thêm: “Vẫn còn nằm trong sổ đen của ba ruột”.
Sau một khoản chờ kết nối ngắn ngủi, điện thoại vang lên một tiếng dài “Tút------“
Tay cô run lên, đã kết nối rồi sao?
“Tút-----“
“Tút-----“
Mỗi một âm thanh gần như làm cho trái tim như bị nhấc lên không trung, cô nắm chặt điện thoại, trái tim “Thình thịch, thình thịch.”
Sau năm hồi âm thanh, tiết tấu biến đổi, ngắn ngủi mà bén nhọn – dập máy.
Trái tim cô đã bị nâng lên cao hơn ba ngàn mét trên không trung, cứ như vậy “Loảng xoảng” rơi tự do xuống. Trên mặt đất như có một cái hố sâu, cô bị lọt xuống cái hố đó, từ thân đến tâm đều bị chấn động đến thất điên bát đảo.
“Có bản lĩnh thì một lần nữa bỏ vào sổ đen đi, kéo ra lại làm gì.”
Cô hít sâu, đút điện thoại vào túi, quay người quay về phòng.
.....
Một trăm ngày của SeLa ngay cả Jisoo đang quay phim ở ** cũng bay về.
BamBam nhìn thấy em liền kêu lên: “Đại minh tinh, đến đây cho anh chữ ký với.”
“Người già yếu bệnh tật được ưu tiên, anh Bèm anh được ưu tiên số một.”
BamBam thuận thế đem cô đẩy về phía trước: “Cậu đi trước.”
“Ai đẹp hơn em, em không ký. Chị ơi, SeLa của em đâu? Cho em chơi một chút.”
“Ngủ rồi, woa, em có cần phải khoa trương như vậy không hả? Đeo một cái dây chuyền vàng bự như xích chó.”
“A, đồ biểu diễn thôi, quên lấy xuống.”
Từ lúc Jennie chia sẻ post của em trên Weibo lần trước, chủ đề về hai người họ luôn nóng sốt không có dấu hiệu hạ nhiệt.
BamBam hiếu kì: “Bộ phim kia của em nữ chính là ai?”
“Tuần Nghiêu.”
“Không biết.”
“Cô ấy lọt vào danh sách những cô gái có cặp đùi đẹp đó.”
“À! Vậy thì anh biết. Anh đã sờ qua, không thể nào, làn da thô ráp, còn không mịn màng non nớt như ‘con nhỏ’ nhà anh.”
“…” Lượng thông tin như vậy có chút nhiều nha.
Đối với BamBam mà nói là ai cũng không khác gì nhau, nói: “Làm sao lại là Tuần Nghiêu được, anh còn tưởng nữ chính là Jennie, cô gái cùng em náo loạn chứ.”
“Em đã nói chuyện qua với người đại diện, chọn phim, điều kiện đầu tiên chính là không đóng chung với Jennie.”
“Này, em thật sự chất nha.”
“Gọi là có cốt khí, không dựa vào ai, em có thực lực.”
“Jisoo em khi nào cũng vô sỉ như vậy? Học được từ chị rể em sao?”
Lisa đang ngồi bên cạnh, nghe xong vo một viên giấy, ném tới chỗ BamBam; “Tôi chọc giận gì cậu sao?”
Đúng lúc này, điện thoại Jisoo vang lên, Bo Kyung gọi đến. Em nhận máy: “Có chuyện gì thế?”
Nghe một chút, sắc mặt em liền chuyển từ nắng ấm sang lạnh lẽo, sau đó chuyển sang có tuyết luôn rồi. Lạnh như đang chìm trong băng, sụp đổ: “Bây giờ còn đổi diễn viên còn chưa tính. Sao lại đem đổi nữ chính thành Jennie vậy!!!”
Đã vậy Bo Kyung đầu bên kia còn tiếp tục lải nhải.
“Anh là một tên tiểu gia súc, tôi đem xào anh chung với mực, cá trích, cá mè!!!”
BamBam bát quái lại gần: “Thế nào Jisoo? Em sẽ diễn chung với em gái Kim sao?”
“Không có. Em là nữ hai, cùng nữ chính diễn chung không nhiều. Đều chỉ là phần diễn thông thường, không có gì đáng ngại.”
Vừa trấn an bản thân xong, điện thoại lại vang lên, lúc này là tin nhắn.
Đại khái Bo Kyung không dám gọi điện thoại thông báo.
[Vừa nhận được điện thoại từ đoàn phim, cô được đổi thành nữ chính.]
Nhịp tim Jisoo gần thành một đường thẳng, tin tức kế tiếp còn khiến em muốn ói hơn.
[Còn nữa, về chuyện quay phim ngày mai chuyển sang phân đoạn hai người thân mật. Ngày mai quay về nhớ mang theo kem đánh răng tốt nha, đoạn đầu là hôn lưỡi.]
“!!!”
Jennie kiếp trước tôi đại khái ăn trộm quần lót của cô, kiếp này cô đến là để đòi nợ mà.
Bữa tiệc gia đình mừng SeLa một trăm ngày, đại gia đình đoàn tụ.
Theo tập tục, cạo tóc cho bé con, bà ngoại giữ lại một túm, đặt vào trong túi phúc, để SeLa mang theo bên người.
Min Hee mười phần trực tiếp, cho cháu ngoại gái một cái bao lì xì, bên trong là một cái thẻ ngân hàng.
Jisoo làm một bộ vòng tay bằng vàng cùng khóa bình an. Em rất có tâm, ở ** tìm được một lão thợ thủ công, tất cả đều được làm thủ công, phía trên còn khắc tên SeLa và ngày sinh của bé.
Nàng rất mát sữa, SeLa ba tháng, đã biến thành một bé con mập mạp.
Một nhà ba người, rốt cuộc cũng có được một bức ảnh chính thức đầu tiên.
“Chaeyoung à, trong khoảng thời gian này, con vất vả rồi.”
Bà ngoại vỗ vỗ tay nàng, hai người ngồi ở một cái bàn nhỏ trong phòng trà.
“Con không có cực khổ, SeLa rất ngoan, bà ngoại, con có nhờ người tìm đông trùng hạ thảo, không lâu nữa sẽ gửi cho bà.”
Bà ngoại khen nàng hiểu chuyện, tiếp nhận chén trà nàng pha, thổi nguội,.
“Bà ngoại, con muốn hỏi bà một chút chuyện.”
“Hả? Được, con nói đi.”
“Quan hệ giữa Lisa và ba chị ấy có phải không tốt đúng không ạ?”
Bà ngoại không nghĩ đến nàng sẽ hỏi cái này.
“Con chưa từng nghe chị ấy đề cập qua chuyện trong nhà.”
“Chaeyoung. Con có trách nó không?”
“Không, không, không. Làm sao có thể, con chỉ muốn biết đến cùng khúc mắc là cái gì thôi.”
“Kỳ thật, không có gì to tát cả, nói cho cùng cũng là do bà già này.”
“Vì bà?”
“Con gái bà cùng ba nó ly hôn, lúc ấy huyên náo rất khó coi.”
“Vì sao lại ly hôn ạ?”
“Bất hòa, bận bịu sự nghiệp, bận bịu kiếm tiền, không để ý đến nhau, liền chia tay. Lisa khi đó 12 tuổi, hai người đều muốn tranh quyền nuôi nó, nó nguyện ý đi theo mẹ. Nhưng Bool Am không đồng ý, liền đem lên tòa án, tòa án phán cho ba nó quyền nuôi dưỡng. Lisa rất phản nghịch, phản nghịch ba nó mọi nơi, không chịu học hành, suốt ngày gây họa, hai cha con quan hệ không tốt. Những cái này đều có thể kiên nhẫn được, nhưng về sau, mẹ nó bị tai nạn xe cộ mất, chỉ có mình bà, bà cũng coi như không còn ai nương tựa.”
“Bà đừng thương tâm.”
“Ngoan. Bool Am để Lisa đến dập đầu tận hiếu, nó là một đứa cháu ngoan, không nỡ để mình bà sống cô độc cả đời, liền nói với ba nó muốn đến sống cùng bà. Tính cách của Bool Am bà biết, quan hệ giữa hai ba con vốn căng thẳng, lại thường xuyên gây ra náo loạn, cứ như thế mà đứt. Nói thật, sự tình có nhiều cách giải quyết nhưng hai người họ không ai nhường ai. Chỉ là một chuyện lông gà vỏ tỏi liền có thể chuyển thành sấm sét rung chuyển đất trời.”
“Kỳ thật đó chỉ là một cái ngòi nổ, mâu thuẫn giữa hai người họ đã kéo dài lâu nay, bà ngoại, bà không cần phải tự trách.”
“Haizz. Lisa là một đứa trọng tình nghĩa, là một hạt giống tốt. Đáng tiếc, Bool Am cũng là một đứa ngoan cố. Con xem như đã nghe được những chuyện không hay trong nhà, đừng có nói trước mặt Lisa. Trong lòng nó vẫn để ý, con đừng để ảnh hưởng đến tình cảm của hai vợ chồng.”
“Con biết chừng mực.”
Trong phòng khách, tiếng Jisoo gào thét không ngừng: “Em lại thua, hai người có phải ganh tị với vẻ ngoài xinh đẹp của em không? Hai người có phải hợp lại để chèn ép trí thông minh của em không hả?"
Nàng nghiêng đầu nhìn qua, như có thần giao cách cảm, ánh mắt cô cũng nhìn lại.
Ánh mắt hai người giao nhau tại một điểm, trong mắt của cô đều tràn đầy ấm áp cùng dịu dàng.
BamBam bị ép đem toàn bộ bài ném lên bàn, bổ nhào về phía trước, đưa tay ngăn trở ánh mắt của cô: “Khoe ân ái đều phải chịu hình phạt móc mắt.”
......
Mùa hạ sang thu rồi thu lại chuyển sang đông. Cây ngô đồng trong khu chung cư đang trong thời kỳ thay lá, thời gian nghỉ sinh của Chaeyoung cũng đã kết thúc.
Công việc tại bệnh viện cũng rất bận rộn, cho dù nàng không phải trực ca đêm vì vẫn còn trong thời kỳ cho con bú, nhưng nàng vẫn không thể trực tiếp cho bé con bú được.
Cố gắng một thời gian, lúc SeLa tròn mười tháng tuổi, nàng bắt buộc cai sữa cho bé con.
Thời điểm cai sữa, người lớn như bị tội, ngực căng cứng như hòn đá, nhấc tay cũng đau không chịu được.
Ngược lại SeLa rất tự nhiên, ngậm bình sữa không chút áp lực, vẫn y y nha nha, dùng thứ ngôn ngữ chỉ có bé hiểu mà trò chuyện.
Lúc trước, bé con vẫn chưa rõ ràng là tướng mạo sẽ giống ai. Nhưng hiện tại, chỉ cần ôm đi một vòng, người khác nhìn liền biết là con gái của Lisa.
Chớp mắt, tháng sau chính là thôi nôi của SeLa.
Trong lòng nàng chuẩn bị một sự kiện, nhiều lần cân nhắc cùng do dự, nàng rốt cuộc cũng hạ quyết tâm.
Lúc Jisoo được nhờ vả còn rất hưng phấn: “Má ơi, chị, hai chúng ta xem như đang đi làm nhiệm vụ nha. Giống đặc vụ nha, em thích nha!”
“Nhận được cái phản ứng này của em chị rất mừng.”
“Em đã muốn kháng nghị từ lâu rồi, SeLa cũng gần 1 tuổi rồi mà hai bên thông gia vẫn chưa gặp mặt nhau. Ngày mai chúng ta lái xe về quê chị rể, là do chị rể lái xe sao?”
“Em lái xe, chị mang theo SeLa, chị rể không đi.”
“…...”
Từ chỗ này qua bên kia cũng hơn ba trăm cây số. Tuy toàn bộ quá trình đều có thể đi đường cao tốc nhưng cũng mất ba tiếng rưỡi.
Lần này Chaeyoung đúng là giấu Lisa, nàng thừa lúc cô đang đi công tác, ôm con gái, cùng với sự xung phong của Jisoo, cho SeLa nhận tổ quy tông.
“Chị, đút cho em một trái ô mai. Chọn trái đẹp nhất ấy.”
Ngồi ghế sau là SeLa đang bập bẹ tập nói, những lời bé nói cũng chưa chuẩn xác: “Kê Kê, kê kê.”
“Bảo bối, không phải kê kê, là dì. Không biết học tiếng phổ thông từ ai nữa.”
“Được rồi, so với những đứa bé cùng tuổi, con bé bắt đầu tập nói được tính là sớm rồi đó. Há miệng.”
“Bên nhà chị ấy biết chúng ta đi qua không? Em có thể bị chết đói đó, không biết có móng heo để ăn không.”
“Ông ấy không biết.”
“Cái gì?”
“Đúng, chúng ta là không mời mà tới.”
“Rất kích thích nha. Chị, em thích sự hài hước của chị.”
“Hành trình lần này, chúng ta có thể sẽ bị khinh bỉ, chị đem em theo là nhìn ra được sự thiếu thông minh của em, không là nhìn ra sự lạc quan tích cực của em.”
“… Chẳng lẽ ba chị ấy sẽ đuổi chúng ta ra khỏi cửa?”
“Cũng không đến mức đó. Bởi vì rất có thể, đến cửa còn không cho chúng ta bước vào.”
“...…”
Hết đường cao tốc, nàng dựa vào địa chỉ bà ngoại cho, bắt đầu tìm đường bằng điện thoại.
Công nghệ cao Bool Am.
“Là một tập đoàn chuyên sản phẩm nông nghiệp và các sản phẩm có liên quan, là một công ty siêu bự nha. Chúng ta trước hết đến công ty đi, tìm thư ký nhắn qua chút, rồi tùy cơ ứng biến.”
“Nếu lỡ bác ấy không muốn gặp thì sao?”
“Vậy liền một mực canh ở cửa, đi làm tan tầm, vẫn có cơ hội bắt lấy người.”
“Vừa vặn cốp xe em còn cây côn nhị khúc, đề phòng vạn nhất.”
“Hai chúng ta dùng cái đó làm gì?”
“Lên núi đánh hổ.”
“Ha ha ha.”
SeLa đang ngồi trên ghế an toàn, cực kỳ hưng phấn tham gia náo nhiệt: “Kê kê, kê kê.”
“Là dì.”
Đi vào nội thành, đi chừng mười phút liền đến sản nghiệp của Tập đoàn Bool Am.
“Không được!”
“Dọa chết em. Cái gì không được?”
“Không thể lấy cứng đối cứng, cũng không thể náo loạn quá mức. Nếu như, chị nói nếu như tình huống chuyển thành vô cùng lúng túng, chị liền áp dụng chiêu bài giả khổ.”
“Tốt, chính sách lôi kéo, làm ít được nhiều. Chị nói qua một chút, chiêu bài giả khổ là như thế nào?”
“Em sẽ giả bộ là một đứa thiểu năng, chị vừa dẫn theo con nhỏ còn phải chăm sóc cho một đứa em thiểu năng, chắc chắc ông ấy sẽ thương cảm.”
“…Được rồi, để xem.”
Dừng xe, xuống xe.
Văn phòng của Tập đoàn Bool Am là một toà nhà cao lớn xuất hiện ngay trước mắt.
“So với Văn phòng chính phủ thành phố của lão Park còn hoành tráng hơn.”
Nói xong, trong nháy mắt, em tiến vào vai diễn, mắt sụp xuống, le lưỡi, ánh mắt không hồn, đầu liệt nửa người, còn đảo đảo hai cái con ngươi.
Cả người nàng nổi da gà: “…Em làm gì đó?”
“Diễn, diễn vai em bé thiểu năng.”
Không khí sợ hãi đột nhiên yên tĩnh. Mấy giây sau, hai chị em không còn căng thẳng nữa, mà cười to ra tiếng. Cười đủ rồi, Chaeyoung ôm chặt SeLa, nhìn cửa chính của Tập đoàn Bool Am thấp giọng nói: “Đi thôi, đi tìm ông nội thôi.”
⭐