Cô Bác Sĩ Và Tên Lưu Manh May Mắn [lichaeng]

Chaeyoung ôm chặt bé con, nhiệt tình giống như người chỉ huy binh lính lao vào chiến trường.

Jisoo khôi phục lại bình thường, tạm thời không phô trương kỹ thuật diễn xuất ra ngoài. Em đeo kính mát vào, loay hoay tại chỗ nửa ngày.

"Nhanh lên một chút."

"Đừng hối. Em là không sợ có người nhận ra, đặc biệt đổi có cái kính mát to hơn. Haizz, chị, côn nhị khúc của em quên trong xe rồi."

"Không cần, em thực sự cho rằng mình lên núi đánh hổ sao?"

Đi đến cửa lớn của Tập đoàn Bool Am có bảo vệ đi đến, hỏi thăm như bình thường: "Xin hỏi hai người tìm ai?"

"Gọi boss của các người ra đi."

"Chúng tôi đã liên hệ với bộ phận tiêu thụ rồi, là tới đàm phán hợp đồng."

Bảo vệ nửa tin nửa ngờ: "Xin chờ một chút, đợi tôi gọi điện thoại xác nhận."

"Không cần không cần, lãnh đạo đi ra ngoài rồi, nhưng lịch đã hẹn xong, hay cứ để chúng tôi đợi ông ấy về cũng được."

Nhân viên công ty nhiều bảo vệ không thể nhớ hết toàn bộ, nàng nói bậy ứng phó một chút, tốt xấu gì cũng có thể ở lại đại sảnh đợi người.

Jisoo buồn bực đến cực điểm: "Không có khả năng."

"Cái gì không có khả năng?"

"Ông ta không có khả năng không nhận ra em. Em gần đây nổi tiếng như vậy."

"Em cũng không thèm nhìn qua một chút sao, ông ta bao nhiêu tuổi, em trông mong một ông chú 50 tuổi còn theo đuổi thần tượng sao?"

"Nói cũng đúng."

"Phụ chị một tay, cho SeLa uống sữa một chút."

"Trước hết là cho sữa hay cho nước trước?"

"Nước."

Dưới sự chỉ đạo của nàng, Jisoo đã có thể trở thành một vú em thực tập.

SeLa uống sữa xong có thể ngủ một giấc đến trưa, bé con quá nặng, Jisoo đang ôm trong tay: "Em cảm thấy như đang ôm một con heo ấy."

"Vậy em liền trở thành một bà heo dì."

"Nhìn xem SeLa với chị Li dáng dấp giống như đúc, làm em có bóng ma tâm lý."

"Lisa làm gì em?"

"Lần đầu tiên gặp chị ấy là khi hai người cưỡi xe máy đi hóng mát, hưởng thụ trò chơi tình thú của hai người. Khi đó, ta nói chị ấy cực kỳ kiêu ngạo, cường đại, cưỡi một con mô tô chất phát ngất, nhìn thực sự rất hoang dã."

"Ừ, đúng là rất khác biệt."

"Chị, nhìn không ra, chị cũng có sở thích đặc biệt như vậy. Mỹ cảm bí ẩn."

"Em im đi."

"Vậy tại sao chị lại động tâm với chị Li? Hôm nay em là hội trưởng hội phụ nữ Kim."

"Trên người chị ấy có một loại khí chất cứng rắn, mạnh mẽ. Sẽ không dỗ dành con gái, tính tình cũng không tốt. Nhưng thời điểm đối tốt với em, em có thể cảm nhận được. Là một loại cảm giác chân thật. Ở cùng với chị ấy, giống như cuộc sống hiện tại, rất đơn giản, đôi khi thì rườm ra nhưng rất chân thật. Chị không quá trẻ, cũng không cần những vật ngoài thân không thực. Chị muốn một người chồng, một căn nhà, cứ như vậy thôi. Có thể đây chính là thực tế."

"Em cảm thấy, ưu điểm lớn nhất của chị Li chính là đặc biệt kiên trì, không sợ phiền phức, dính như cao da chó, khí chất bức người nha."

"Cũng không khác gì chuyện của em với Jennie nha."

"Chị có thể đừng đề cập tới cô ta được không?"

"Thời gian trước, xem tin tức nói về bộ phim hai đứa quay với nhau, cảnh diễn tình cảm tương đối nhiều nha."

"Đừng nói nữa." Jisoo vừa nghĩ đến lúc cảnh quay cùng Jennie hôn môi, cô ta cười hay làm những động tác nhỏ. Thực ra có thể quay xong trong một lần nhưng lại phải quay đi quay lại đến mười mấy lần.

Đầu lưỡi bị cô ta hôn đến co thắt, người phụ nữ này tuyệt đối là cố ý. Mẹ nó, nghĩ tới, hiện tại còn có thể làm toàn thân khô nóng.

Quay phim trong hai tháng, phim cũng sắp sửa chiếu, đến lúc đó cư dân mạng khẳng định sẽ ship hai người họ nhiệt tình, nghĩ đến đó trái tim của em như vỡ tung ra.

Cứ như vậy ngồi đến trưa, cuối cùng đã tới giờ nghỉ trưa.

Nàng đã chuẩn bị sẵn trận địa đón địch, chăm chú nhìn cửa thang máy.

Nhân viên đi xuống một nhóm lại một nhóm. Xuất hiện một thanh niên mang tất lụa: "Chị, người kia mang tất lụa, thật xấu hổ."

"Em đừng gây rối được không, để tâm tìm người đi."

Cửa thang máy lại mở ra một lần nữa, lúc này, trong thang máy thưa thớt người.

"Đến rồi, đến rồi. Bác ấy kìa, một ông chú đẹp trai nha."

Nàng không cần so sánh với ảnh chụp để xác nhận nữa, bởi vì ngũ quan của Bool Am như khắc lên ba chữ: ba của Lisa.

Dáng dấp của hai ba con thật là quá giống nhau.

Sau lưng Bool Am còn có hai người Phó tổng, bọn họn nhanh chóng hướng đến bãi đỗ xe.

"Đuổi theo!"

Jisoo khiêng SeLa, ba người nhanh chóng đuổi theo, từ đầu đến cuối đều duy trì khoảng cách năm mét để có thể quan sát được.

Bool Am nhanh chóng lên một chiếc xe rồi lao vụt đi, Jisoo chuyển động tay lái, cảm khái: "Người ta nói, chạy Mercedes-Benz đều là người sở hữu xí nghiệp nông sản."

"Ông ấy chính là kinh doanh nông sản, bán khoai tây trồng lúa nước."

"Không chừng sợi khoai tây chua cay hôm qua em ăn đều là do bác ấy làm ra."

"......"

Bởi vì Tập đoàn Bool Am là sản nghiệp mang tính đặc thù nên không thể đặt trong nội thành. Chỗ này chính là vườn ươm công nghiệp, là nơi làm mẫu cho quốc gia, một nửa chỗ này thuộc sở hữu của tập đoàn Bool Am.

Chỗ ở của Bool Am cách nơi này hai mươi phút, cũng khá gần với khu phố xá sầm uất.

"Chị, khu này biệt thự cao cấp, có bảo vệ gác cổng, chúng ta không vào được. Làm sao bây giờ?"

"Vượt qua đi!"

"Được, chị ôm chặt SeLa đi. Không có một ai mà Kim nữ vương ta không vượt xe qua được."

Một cước thắng gấp, Bool Am ngước mắt: "Chuyện gì xảy ra?"

Lái xe cực kỳ tức giận, báo cáo: "Lão La giành đường."

Ông ta nhấn hai lần còi, thúc giục chiếc xe trước mắt đi nhanh một chút.

Bool Am liếc mắt qua, là một chiếc xe Jeep màu trắng, chiếc xe này không có ý muốn đi, cửa xe còn mở ra, bên trong còn có hai người bước xuống.

Nàng bước nhanh đến gần, thần sắc khẩn trương, nàng đi đến bên chiếc xe, khom lưng, gõ gõ vào cửa xe. Cách cửa kính xe, Bool Am chỉ thấy nàng nói cái gì đó, nhưng lại không nghe thấy.

Lái xe khó xử, quay lại hỏi: "La lão?"

Bool Am gật đầu, lái xe hiểu ý, hạ một bên cửa kính xuống.

"Lão Gia tử, con xin lỗi khi phải dùng cách này để tiếp cận người. Con là Chaeyoung, là Lisa..."

Vừa nghe đến cái tên này, Bool Am không chút lưu tình kéo cửa sổ lên.

Nàng một lần nữa thấy tình thế không đúng, trực tiếp đem cánh tay duỗi vào liền bị kẹp vào kính bên trên, không cho đóng lại.

"Ai ui!"

Bool Am nhíu mày, để lái xe dừng lại.

"Ngài đừng hiểu lầm, con không phải..."

"Người kia để cô tới?"

"Không phải không phải, ngài có biết không, Lisa có một bé con, gọi là SeLa con bé đang ở đây, ngày có muốn nhìn qua một chút không?"

"Nếu như cô muốn lừa tiền thì cô tìm nhầm người rồi."

"......"

"Cô gái, tôi không biết cô là ai mà đến tìm tôi, tôi cũng không biết từ đâu cô có được thông tin là tôi sẽ nhận lại cái quan hệ này. Về phần tôi với người kia, đã sớm đoạn tuyệt quan hệ cha con. Xin cô tự trọng."

Những lời Chaeyoung muốn nói đều không thể nói ra, nàng không đoán được, Bool Am có cái thành kiến quyết liệt và tuyệt tình như thế.

"Lái xe."

"Chờ chút."

Xe bắt đầu chạy, nàng không thể chạy theo xe, cái tay còn lại của nàng không hết hy vọng giữ cửa sổ xe, tay còn lại thò vào túi xách lấy ra một chồng ảnh chụp, cực nhanh nhét vào trong xe.

Tốc độ xe nhanh dần, bước chân nàng cũng không kịp, tay bị kẹp đỏ cũng phải buông ra.

Ảnh chụp bay theo gió, rơi vào trong xe, rớt đầy trên ghế da.

Bool Am thu mắt, ánh mắt cụp xuống.

Những ảnh chụp kia đều là của cùng một người, hoặc cười, hoặc khóc, ánh mắt trong suốt, đơn thuần như viên kim cương.

Một tấm trong đó bị lật úp, mặt sau hướng lên, bên trên nền trắng là một dòng chữ nhỏ xinh đẹp viết hai chữ: La Chaeng.

Nhìn chiếc xe không có chút lưu luyến mà chạy xa, nàng cảm thấy có chút bất lực.

"Chị, chị làm em sợ muốn chết, vừa rồi nguy hiểm cỡ nào chị biết không?"

Nàng xoa xoa đôi tay bị kẹp đỏ, lông mày nhăn nhó.

"Lão nhân gia này siêu cấp không đáng yêu, có cơ hội, ông ta phải đến nhà ta học theo Lão Kim. Chúng ta bây giờ phải làm sao?"

"Chị đưa ảnh chụp của SeLa cho ông ấy rồi, ông ấy chắc chắn sẽ không thể thờ ơ lạnh nhạt được."

"Chị, chị đúng là rất thông minh nha. 18h rồi, em cần ăn cơm."

"Đi."

Hai người tìm được một phòng ăn đặc sắc, Jisoo chọn hai phần móng heo kho tàu.

"Em thèm sắp chết rồi, ở ** quay phim hơn nửa năm, một bụng toàn là trái cây, rau quả, chỉ cần nói một câu thôi cũng có thể phun ra được kết tinh của rau củ đó. Siêu Q, siêu đạm, siêu ngon."

Nàng không hăng hái lắm, đang cho SeLa ăn canh trứng gà.

"Chị, đang nghĩ gì thế? Ăn cái này đi, hợp với chị đó. Đêm nay chúng ta có về không?"

"Ở khách sạn đi."

"Chị Li đi công tác mấy ngày? Chị không sợ chị ấy biết à?"

"Chị ấy đi **, chiều tối ngày mai mới về. Không có việc gì, không phát hiện được. Đợi chút nữa, em ôm SeLa ở trên xe đi, chị cố gắng thêm chút nữa."

Cơm nước xong xuôi, Chaeyoung thuận đường vào một siêu thị mua một con thú bông nhỏ.

Sau đó lại dùng áo khoác của Jisoo trùm lại, ôm vào trong ngực, có bóng đêm che giấu, khó mà phân biệt được thật giả.

Nhà họ La đèn đuốc sáng trưng, Bool Am đang ở thư phòng.

Người giúp việc trong nhà đi vào đưa trà ngon cho ông: "Lão La cái cô gái bên ngoài kia ôm con đợi 40 phút rồi."

Bool Am mặt không đổi sắc, thổi nguội trà, nhấp một ngụm.

Người giúp việc đợi một lúc liền đi ra.

Bool Am đặt ly trà xuống, ánh mắt dời đến chồng ảnh đặt trên bàn.

Bé con này, mắt to, môi mỏng, cái mũi này chính là ngũ quan của người lãnh đạo, mặc dù mặt mũi vẫn chưa nẩy nở hết nhưng cũng có thể nhìn ra được là rất kiêu ngạo.

Con gái giống cha, hiển nhiên là ranh con.

Ông đưa tay, cầm lấy ảnh chụp, một tấm lại một tầm chậm rãi lật xem, đều là hình ảnh thường ngày, đến cả những ảnh chụp khi nhiễu nước miếng cũng có.

Bool Am đem tấm hình cuối cùng kia lật qua, nhìn chầm chầm vào cái tên sau đó.

La Chaeng.

Ông đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, kéo màn cửa qua một góc, sa mỏng có thể nhìn thấy được bên ngoài, màn đêm yên tĩnh.

Người đứng bên ngoài đang đá đá mấy cục đã dưới chân, rồi lại xoay vòng vòng, cực kỳ kiên nhẫn.

Bool Am nhớ lại một chút, gọi là gì nhỉ, Chaeyoung?

"Không hiểu nổi, đêm hôm khuya khoắt, còn ôm con chịu tội cùng mình."

Bool Am trở về bàn sách, gọi dì giúp việc đến, thái độ có chút mềm mỏng: "Để cô ta vào đi."

"Lão La để cô vào ngồi, bên ngoài tối đen, dừng dọa con bé."

"Không dọa không dọa."

Nàng đem thú bông trong tay hất ra, ném xuống đất.

Thấy được là một con thú nhồi bông, dì giúp việc liền im lặng.

"Con xin lỗi, con cũng không biện pháp khác."

Rốt cuộc cũng bước vào được nhà họ La, Bool Am đang ngồi ở trên ghế sa lông. Nàng đi qua, kêu một tiếng: "Lão gia tử."

Thật không dám kêu ba, xưng hô khác thì hơi xa cánh, ba chữ này lại hết sức phù hợp.

"Cô vì sao lại tìm đến tôi?"

"SeLa đã một tuổi rồi. À, bé con là La Chaeng."

"...."

"Con bé rất ngoan, so với những đứa bé cùng lứa có chút trưởng thành sớm, bộc lộ chút thông minh. Sớm như vậy đã có thể nói chuyện, ba mẹ đều sẽ gọi, hiện tại có thể ý thức gọi ông. Nếu như sau này con bé hỏi, ba ơi, vì sao ai cũng có ông nội, còn ông nội của con ở đâu? Con không muốn con bé phải thất vọng."

"Tôi với nó đã đoạn tuyệt quan hệ cha con, đứa cháu nội này, tôi còn muốn nhận làm gì?"

"Ngài làm từ thiện, xếp hạng nhất nhì, người xa lạ ngài còn có thể quan tâm cùng tận trách, vì cái gì mà đối với người trong nhà lại khắc nghiệt như vậy?"

"Một con bé hỉ mũi chưa sạch như cô thì biết cái gì?"

"Con không có được kiến thức rộng rãi như ngài, nhưng mà ít nhất con hiểu được, huyết mạch tương thông, không có gì có thể chia cắt được, chỉ là có chịu cho đối phương cơ hội nói chuyện không thôi."

"Đó là do cô không biết được tính tình hỗn trướng của con tiểu súc sinh kia."

"Dạ đúng, trước kia chị ấy nhất định có điểm làm không đúng, cho dù có đánh chị ấy với mười bàn tay hay đạp thêm mấy cái còn chưa hả giận."

"Thế nhưng, lão gia tử, ngài cũng không nghĩ sẽ nhìn lại sao?"

"Nhìn cái gì?"

"Chị ấy đang thay đổi, đang dần trở thành người tốt hơn. Chị ấy cũng làm ba rồi."

Không còn bén nhọn, không còn cực đoan, tính cách kiêu ngạo thời niên thiếu, đã lắng đọng lại như biển sâu. Bây giờ, cô đã trải nghiệm vị trí giống như ông, có lẽ cần lời nói, nhưng nội tâm yên tĩnh cùng cái cúi đầu sau nhiều năm cũng đã đủ để có thể nối lại tình cảm xưa.

Bool Am nhìn nàng không trốn không tránh, mười phần bằng phẳng. Tuy nhiên nội tâm như có cái gì đó đang va chạm kịch liệt trong im lặng.

"Tôi dựa vào cái gì để tin tưởng cô?"

"Bởi vì con, ngoại trừ ngài cùng bà ngoại, là người hiểu rõ chị ấy nhất."

"Ngốc nghếch, lớn mật."

"Bây giờ muốn trở thành kẻ ngốc nghếch, lớn mật cũng không dễ làm. Mang theo nhà, mang theo người đi thật xa để tìm ngài thi biện luận. Con sắp chịu không nổi rồi."

Dì giúp việc đứng một bên vụng trộm nghe, nở nụ cười.

"Đi pha cho cô bé một ly trà đi. Người trẻ tuổi bây giờ, trong đầu đều là muốn giả vờ, mua một con thú bông làm bộ như đang ôm trẻ con, cái gì cũng muốn đạt được."

Ông đau đầu nhức óc, lắc đầu, cực lực tạo nên khí chất ưu việt, phi phàm, chính nghĩa của bản thân.

"Lão gia tử, ngài không cần tiếc nuối, SeLa đang ở trên xe, nếu ngài muốn gặp, con có thể lập tức..."

"Ai tiếc nuối? Ai muốn gặp? Cô gái này, không nên quá tự ý."

"Vậy coi như thảm rồi, em gái con không biết trông em bé, lâu như vậy không biết có sao không nữa?"

"Em gái cô? Một cô gái trẻ thì làm sao có thể chăm sóc tốt cho một đứa nhỏ được chứ?"

"Ngược lại, cũng không có chuyện gì, đói bụng liền khóc một hồi, tiểu ướt thì đợi con về đổi, trong xe mở máy lạnh, cũng sẽ không gây ra sởi đâu."

"......"

"Chỉ là em gái con đầu óc hơi có vấn đề một chút, khi còn bé đã từng bị bệnh qua, thỉnh thoảng sẽ phát bệnh, không thể trị được."

"Cô cũng thật là hay quá, La Chaeng mới một tuổi, sao có thể ở cùng một người kém thông minh được."

"Lão gia tử, ngài như vậy mà có thể nhớ rõ được tên con bé?"

Nàng lén lút mừng thầm, nghĩ thầm, còn nói không quan tâm.

"Mau đem con bé vào đây."

.......

Trong xe Jisoo hai chân bắt chéo nhau, thoải mái nhàn nhã ăn dâu tây.

Bàn tay béo múp míp của SeLa cũng đang cầm một quả, dùng bốn cái răng sữa mới mọc vừa nhai vừa liếm, mười phần chuyên tâm.

"Bảo bối, dì thích con rồi đó."

Nghe được từ ngữ quen thuộc, SeLa phản xạ có điều kiện liền biến thành một cái máy lặp lại: "Kê kê, kê kê."

"Là dì, dì mà. Cùng dì nói nha, dì đẹp gái bức người."

"Bức bức gà, bức bức gà."

"....."

Lúc này một ánh sáng đèn xe bá đạo chiếu tới. Jisoo nhanh chóng đưa tay che mắt cho SeLa, giận dữ mắng: "Thật là một tên côn đồ."

Em híp híp mắt, nhìn thấy rõ người bước tới, lập tức hoảng sợ: "Không thể nào?"

Cách cửa kính chắn gió, từ chiếc xe đối diện, một người đem theo mưa gió, hùng hổ nhảy xuống, sắc mặt âm trầm khó xử.

"Cha mẹ ơi, Sứ giả địa ngục là chị Li?"

Mi mắt Lisa lạnh lẽo, giận dữ như muốn kề dao giết người.

"Chị rể! Chị em siêu không ngoan luôn! Em nói đừng ở lại. Chị ấy đang ở trong nhà cãi nhau với ba chị."

Cô nghe xong, cả người liền gấp gáp, tính tình của ông ấy cô biết, Chaeyoung khẳng định là chịu không ít thiệt thòi.

"Chuyện của hai người chị sẽ tính sổ sau, ai dám khi dễ người phụ nữ của chị, chị không để yên cho người đó!"

Jisoo rất sợ đó, che ngực nói thầm: "...Cũng không phải là ba chị à?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui