- A, cho em hỏi, các anh có phải là TFBoys không? Một cô bé xinh mở cửa đi vào
TFBoys đôi chút ngỡ ngàng, Tuấn Khải hỏi:
- Em là ai vậy?
Cô bé cười híp mắt, đáp:
- Em tên là Kim Eun Ji, 15t, tên Trung là Âu Dương Tâm Như, em họ bên ngoại của chị Dao. Rất vui được gặp các anh! Em là một fan của các anh, tuy không cuồng nhưng vẫn là fan...
Cả 3 mỉm cười, một cô bé phóng khoáng, giỏi giao tiếp và hòa đồng. Vương Nguyên hỏi:
- Em có thể nói tiếng Trung sao? Bọn anh không biết nhiều về tiếng Hàn.
- Dạ, cả họ em ai cũng biết ít nhất là 3 thứ tiếng, em thì đã thông thạo 4 thứ tiếng nhưng vẫn kém xa chị Dao. Em có thể nói tiếng Trung nên các anh đừng lo! Eun Ji đáp
Thiên Tỉ thắc mắc, vừa kéo ghế cho cô bé ngồi vừa hỏi: (oa, đúng là mẫu đàn ông lý tưởng mà, biết quan tâm quá!)
- Sao em lại biết bọn anh ở đây? Hơn nữa em đến đây có việc gì?
- Em muốn đưa các anh tới nơi mà năm xưa anh chị chơi cùng nhau!
Cả 3 bàng hoàng
Tuấn Khải:
- Sao em lại biết? Hơn nữa...
- Chắc anh không nhớ, ngày xưa khi các anh chị gặp nhau em cũng có mặt, chị Dao hay dẫn em đi cùng nhưng do em bị viêm phổi từ nhỏ nên không thể ra chơi cùng mà luôn phải ngồi ở căn nhà gần chỗ anh chị chơi để quan sát. Eun Ji cười mỉm
- Vậy, em muốn đưa bọn anh tới đó, nhưng tại sao? Nét mặt Vương Nguyên trùng xuống
Eun Ji khẽ khàng gật đầu, cô bé bảo TFBoys chuẩn bị sẵn sàng để ra xe đang chờ trước cửa khách sạn.
- Các anh chắc cũng biết nhỉ, khi còn ở Hàn Quốc chị Dao sống khá tùy tiện và vô cùng phản nghịch. Chị ấy là chuyên gia làm đẹp tứ thiệt đấy, khi đó chị ấy còn chi ra cả tỉ bạc để làm nail.
- Sao? Chi cả tỉ để làm nail!? Vương Nguyên há hốc
Eun Ji gật đầu lia lịa, đáp:
- Thật ra chị ấy không có hứng thú với làm đẹp lắm nhưng phong cách của chị ấy thì luôn là số 1, số 2 không có, số 3 chưa tìm thấy. Vì lẽ đó mà chị ấy thu hút không biết bao nhiêu chàng trai dù còn rất ít tuổi. Tuy nhiên sau vụ của Vương Hân Dật thì chị ấy lại trở lại bình thường, tuy có nhiều trò làm đẹp thú vị nhưng chị ấy tuyệt nhiên không bao giờ nhuộm tóc vì bác gái nói mái tóc của chị ấy rất đẹp nhưng do là con lai Á Âu nên tóc không đen, hơn nữa đôi mắt mị lực dữ dội cộng thêm gen vượt trội về cả trong lẫn ngoài khiến chị ấy vô cùng nổi bật...Em rất ngưỡng mộ chị Dao.
Mải nói chuyện đến quên trời đất, cả 4 người đến nơi từ lúc nào không hay. Cả 4 bước xuống xe, một cảm giác kì lạ bất chợt ùa về, Eun Ji chậm rãi đi lên đồi, TFBoys cũng từ tốn theo sau. Lên đến giữa đỉnh đồi là một loạt đom đóm nhấp nháy bay lượn trong quanh cây cổ thụ cao lớn ở giữa đỉnh đồi.
Thật là một khung cảnh đẹp, ký ức bất chợt ùa về, dưới gốc cây cổ thụ là 5 đứa trẻ cùng nhau đốt pháo bông, ai nấy cười vang, khuôn mặt người nào cũng rất rõ ràng nhưng chỉ riêng cô bé ở giữa là không rõ. Thiên Tỉ sững sờ một hồi, cô bé có mái tóc đen ngắn ngang vai, chiếc váy mỏng màu xanh...dương!? Và không phải đôi mắt hút hồn và nụ cười mê hoặc của Quỳnh Dao, khuôn mặt không mấy rõ ràng nhưng vẫn Thiên Tỉ chắc chắn không phải Quỳnh Dao khi bé.
- Tiểu Khải, Tiểu Nguyên, mẹ tớ nói Dao tỷ khi còn bé tóc dài chứ không ngắn nhưng lúc bé ngoại trừ Eun Ji và Dao tỷ thì chúng ta còn chơi với ai đâu. Thiên Tỉ đáp
- À, Eun Ji, lúc bé em để tóc ngắn hả? - Vương Nguyên
Eun Ji cật lực lắc đầu, trả lời:
- Đâu có, tóc em phải dài chạm đất ấy chứ, nên trong suốt thời gian chúng ta chơi cùng chị Dao luôn tết tóc cho em rồi cuốn gọn lên. Chị ấy luôn kẹp cho em bằng chiếc kẹp này!
Eun Ji nói rồi lấy ra một chiếc kẹp hình con bướm rất xinh xắn
- Cái kẹp này là chị mua cho em, khi còn bé em có xin chị một chiếc kẹp mà chị hay kẹp khi còn chơi với nhau nhưng chị không cho, chị nói chiếc kẹp này rất quan trọng đối với chị nên chị không thể tặng nó cho ai cả!
- Lúc bé chúng ta còn chơi cùng ai không? Thiên Tỉ lo lắng
Eun Ji ngẫm nghĩ một hồi rồi đáp:
- A...hình như có một chị nào đó, tóc ngắn nhưng không thường xuyên chơi với chúng ta. Chị đó tên Âu...Dương...Nana
...
Eun Ji đưa TFBoys về khách sạn an toàn rồi mới trở về nhà, TFBoys đi vào phòng, cả 3 người ở chung một phòng. Quỳnh Dao ngủ gục trên sàn nhà, Tuấn Khải bước tới bế Quỳnh Dao lên rồi đưa cô về phòng còn Vương Nguyên và Thiên Tỉ thì lụi hụi dọn dẹp đống giấy tờ Quỳnh Dao để lại.
Thiên Tỉ nhướn mày nhìn bức hình tuyệt đẹp được phác họa bằng bút chì trên giấy. Hình một cô bé có mái tóc dài bay lượn trong gió, chiếc váy ngắn ngang đầu gối với một cái nơ kẹp nhỏ kẹp trên đầu. Đôi mắt tuy được phác thảo bằng bút chì nhưng cũng sống động tuyệt đẹp với nụ cười rạng rỡ như thiên thần. Trong đầu Thiên Tỉ, hình ảnh cô bé đó lại ùa về, khung cảnh rõ ràng hơn rất nhiều.
Vậy năm xưa, tại nơi đó, cô bé đó chẳng lẽ là Âu Dương Nana!? Vương Nguyên nhận ra nét mắt trầm tư của Thiên Tỉ, có lẽ TFBoys ngày nào đã gần đủ trưởng thành để hiểu biết đến thứ gọi là "tình yêu". Bản thân Vương Nguyên cũng không dám chắc tình cảm của cậu dành cho Quỳnh Dao hiện giờ có phải là thật lòng hay chỉ là cảm xúc của đứa trẻ mới lớn? Điều Vương Nguyên biết hiện giờ là cậu sẽ cố gắng hết sức để đưa vị "tỷ tỷ" mà cậu hết mực thương yêu về bên mình dù có bất chấp mọi thứ.
Tuy Thiên Tỉ là "út" của nhóm nhưng Vương Nguyên mới là tiểu bảo bối thật sự, vẻ mặt quá trong sáng. Liệu nếu chuyện này lộ ra, tất cả mọi người biết cả 3 không giữ được lời hứa đến tuổi trưởng thành mới tìm kiếm người yêu thì mọi chuyện sẽ ra sao? Vương Nguyên không biết bản thân có đủ khả năng để bất chấp scandal mà yêu Quỳnh Dao hay không...
Tuấn Khải nhẹ nhàng đặt Quỳnh Dao xuống giường, có lẽ cậu ta đúng là nam thần, soái ca mà hàng vạn cô gái mong ước. Một người con trai ân cần, chu đáo, ngoại hình đẹp, biết chăm sóc gia đình, mẫu đàn ông lý tưởng. Tuấn Khải híp mặt cười, lời của mẹ Quỳnh Dao và Triệu Từ nói không sai, khi cô nàng này ngủ thật sự rất dễ thương.
Giống như một con thỏ nhỏ, nhìn là muốn ôm ngay vào lòng. Tuấn Khải ngập ngừng đưa tay vuốt nhẹ lọn tóc vướng trên trán cô, nhìn trộm đôi môi nhỏ nhắn hồng phớt của Quỳnh Dao. Tuấn Khải ngập ngừng cúi xuống, 17t đã đủ để Tuấn Khải hiểu tình cảm nam nữ là ra sao.
Lộc cộc...Tuấn Khải giật thót mình, tiếng động đột ngột ngăn cản cậu, Tuấn Khải đỏ mặt vội vàng chạy về phòng. Thiên Tỉ đứng nép ở sau cửa, đặt xấp giấy xuống bàn rồi lặng lẽ nhìn Quỳnh Dao, cái hộp gỗ đặt trên lại thu hút cậu. Cầm chìa khóa trên tay, nếu người con gái đó không phải Quỳnh Dao thì chìa khóa của cậu để làm gì?
Sáng hôm sau...
- Các cậu, tớ muốn đưa các cậu đi một nơi.- Quỳnh Dao
- Nơi đó hôm qua bọn tớ đã đi rồi! Vương Nguyên đáp
Quỳnh Dao ngạc nhiên, hỏi lại:
- Có phải Eun Ji không?
Cả 3 gật đầu, Quỳnh Dao gật gật đầu, đáp:
- Hôm nay chúng ta về luôn, xin lỗi vì bắt các cậu đi đi lại lại như vậy!
Thế là cả 4 người trở về Trung Quốc, Quỳnh Dao bắt đầu nhận được nhiều sô, không làm quản lý phụ cho TFBoys nữa nhưng vẫn giúp đỡ TFBoys. Cô đi nhận đóng quảng cáo cho các thương hiệu lớn, nhận làm người mẫu cho các tạp chí nổi tiếng trong và ngoài nước hơn nữa đi biểu diễn piano, sáng tác nhạc rất nhiều. Còn tham gia những bộ phim lớn và nhiều công việc khác...Sức ảnh hưởng càng lớn hơn nữa
- Các em, TFBoys và Quỳnh Dao nhận được lời mời đóng phim từ đạo diễn Phùng Tiểu Cương (các bạn tự google ông ấy nhé, đây là một trong những đạo diễn tài năng nhất nền điện ảnh Hoa Ngữ). Tiểu Mã ca đặt tập biên kịch phim xuống
Cả 4 người ngơ ngác nhìn poster phim: Hậu Cung Đào Hoa Đế.
- Cả 4 người nhận được vai quan trọng trong phim diễn cảnh hồi nhỏ. Nam chính khi bé là Vương Nguyên còn nữ chính tất nhiên là Dao Dao. Nhâm tỷ nói
- Vậy còn bọn em? Tuấn Khải thắc mắc
- Các em đóng vai tiểu vương gia, đại khái chúng ta sẽ bàn với đạo diễn sau! Tiểu Mã ca đáp
"Dù sao Vương Nguyên cũng là gương mặt đại diện của nhóm, đó là lý do đạo diễn Phùng Tiểu Cương giao vai nam chính cho Vương Nguyên trong khi vốn dĩ Tuấn Khải mới là người nổi nhất nhóm. Nhân cơ hội này nên làm bật vị trí từng người để không ai thua kém ai, xét về ngoại hình thì đúng là Tuấn Khải nhỉnh hơn 2 người kia đôi chút nhưng chả qua chờ hai người kia lớn thêm chút nữa là ăn đứt ông anh rồi!" Quỳnh Dao cười thầm
**Xin lỗi các bạn độc giả, dạo gần đây cảm hứng viết truyện của tác giả tụt dốc nên không nghĩ được nhiều ý tưởng. Không chỉ truyện này mà một số truyện khác của tác giả cũng đang trong tình trạng bế tắc nên chương này vô cùng nhạt. Mong các bạn thông cảm và mình sẽ tạm drop một thời gian ngắn để tìm lại cảm hứng nhưng tuyệt đối không bỏ truyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ!