Chung Tinh cõng Mễ Mễ và bé mèo trên lưng đi dọc theo bờ biển.
Cuối cùng cũng đến nhà Mễ Mễ, ngôi nhà nhỏ xung quanh là vườn trái cây nho nhỏ.
Những ngày sau đó Chung Tinh hay bế bé mèo đến nhà Mễ Mễ chơi, cha Mễ Mễ rất quý Chung Tinh.
Nhưng sau một tháng cha Chung Tinh đến rước Chung Tinh và em gái về lại thành phố A.
Chung Tinh chưa kịp nói lời từ biệt với Mễ Mễ.......
Chung Hân thấy anh trai mình thơ thẫn bèn hỏi:
"Anh hai, thế giờ người đó ở đâu rồi?"
Chung Tinh tỉnh trí lại, quay qua nhìn em gái rồi trả lời khẽ khàng:
"Anh hai không biết! lúc cha đón về thành phố.
Anh đâu kịp tới nhà cô bé đó đâu!"
"Cô bé, tức là con gái sao?"
Chung Tinh chưng hửng, cau mày hỏi:
"Chung Hân..
em là có ý gì?"
"Ơ thì em cứ nghĩ là con trai!"
Chung Tinh vươn tay cú mạnh vào đầu Chung Hân.
"Cốc."
"Em nghĩ bậy cái gì vậy hả?"
"Anh hai lại ức hiếp anh, cả nhà đâu phải có mình em nghĩ anh hai là gay đâu?"
Đúng thế, tính tình cử chỉ và cách sống lạnh lùng không gần nữ sắc của Chung Tinh, thì ngay cả cha mẹ anh cũng nghĩ anh bị đồng tính.
"Chung Hân cẩn thận cái miệng của em, giờ thì cút ra ngoài cho anh làm việc!"
"Hứ! Anh hai cứ ức hiếp em đi, sau này mà muốn em giúp gì đừng mơ nha!"
"Em thì có gì mà anh hai cần?"
Chung Tinh vừa dứt lời thì Chung Hân bước ra ngoài dập mạnh cửa phát ra âm thanh chối tai người nghe.
"Rầm."
Chung Tinh không quan tâm điều đó, anh cúi đầu tập trung vào những bản hợp đồng quan trọng của Tập Đoàn Chung Thị.
.................
Ngày hôm sau..
Chung Hân đến nhà Tiểu Mễ, cô đứng suy nghĩ gì đó hồi lâu rồi quyết định bấm chuông.
"Ding dong."
"Cạch."
Tiểu Mễ giật mình bởi Chung Hân không ăn mặc như ngày thường sang trọng mà lại mặc đơn áo sơ mi quần tây.
"Chung Hân hôm nay cậu ăn mặc lạ vậy?"
Chung Hân vừa bước tới sofa vừa trả lời:
"Thì có sao? Nhiều khi mình muốn được như cậu ấy!"
Đồng Thời Tiểu Mễ cũng đóng cửa lại, bước tới ngồi đối diện Chung Hân.
"Chung Hân cậu dạo này rãnh tới nhà mình thế?"
"Ừ mình tính sẽ ở cùng cậu vài hôm!"
Tiểu Mễ đang hớp ngụm nước nghe câu nói phản ứng giật mình phụt nước vào Chung Hân, may mà Chung Hân phản xạ nhanh né kịp.
Tiểu Mễ ấp úng: "Chung Hân...cậu nói gì thế! không ở được!"
Chung Hân cười ẩn ý: " Làm gì không được!"
"Chung Hân cậu là tiểu thư nhà giàu sao ở nhà nghèo nàng của mình được!"
"Vài hôm không mình không chết đâu mà lo!"
Tiểu Mễ nghĩ thầm vấn đề là cô chết chứ không phải Chung Hân, bởi Ôn Dịch Phàm đang ở cùng cô.
Chung Hân ở đây thì anh ta sẽ phải ở đâu?
Chung Hân đảo mắt quan sát hết nhà, dừng ánh nhìn lại chiếc máy tính đang mở trước mặt.
"Tiểu Mễ cậu đang soạn thảo chương mới sao?"
"Ừ, Cậu trong một giờ đánh máy được nhiều chương thế sao?"
Chung Hân nhìn danh sách chương giờ cập nhật san sát nhau.
"Ờ, thì mình lên tay đánh nhanh ý mà!"
"Ừ, mình vào phòng cậu được không?".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Chiều Hư
2.
Nhật Kí Nữ Pháp Y: Để Người Chết Được Nhắm Mắt
3.
Nghiệt Duyên: Cô Dâu Nuôi Từ Bé!
4.
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
=====================================
"Ờ, mà khoang đã sao nay cậu xin phép mình khách sáo thế?"
Chung Hân vừa bước vừa trả lời: Mình là tôn trọng riêng tư của cậu, để như lần trước cậu đè mình nữa à!"
"Cạch."
Chung Hân bước vào ngồi xuống nệm, chạm tay vào quyển tiểu thuyết đang đọc dở dang nằm trên nệm.
"Tiểu Mễ cậu không cất sách gọn gàng gì hết!"
Tiểu Mễ lo lắng Chung Hân còn ở đây, tý nữa Ôn Dịch Phàm về thế nào cũng chạm mặt.
Sáng nay Ôn Dịch Phàm bảo ra ngoài xíu về.
Tiêủ Mễ nghĩ phải tìm cách đuổi khéo Chung Hân về.
"Chung Hân hay là mình ra ngoài ăn chút gì đi, sáng giờ mình chưa ăn!"
"Để mình gọi shiper giao đồ ăn tới!"
"Không, giao tới thì sao có không khí như ăn ngoài quán được!"
Chung Hân cau mày: " Cậu muốn đổi mình về?"
"Ây! làm gì có!" cười gượng.
Chung Hân bấu càm suy nghĩ gì đó hồi lâu, rồi nắm tay Tiểu Mễ kéo ra cửa, Tiểu Mễ phản ứng hỏi gấp gáp.
"Chung Hân kéo mình đi đâu vậy?"
"Thì đi ăn!"
"Khoan đã để mình khoá cửa."
[........]
Khung cảnh biệt thự Ôn gia.
Cùng lúc này một chiếc xe taxi dừng lại trước biệt thự.Ôn Dịch Phàm bước xuống, taxi cũng rời đi ngay sau đó.
Anh cố gắng nhớ mật khẩu mở cổng biệt thự mà không số nào anh nhập đúng cả.
Gần một tháng nay Ôn Dịch Phàm nhờ vào khuôn mặt tổng tài Ôn Thị mới lấy được chiếc đầm tặng Tiểu Mễ, shop thời trang Ly Ly quảng bá trưng bày sản phẩm thiết kế độc quyền do bên Tập Đoàn Ôn Thị tạo ra.
Hôm đưa Tiểu Mễ về, Ôn Dịch Phàm không biết ví của mình đã rơi ở đâu rồi.
Sáng thức dậy tính về mà mò mẫm khắp người không chiếc ví thấy đâu, thêm phần Tiểu Mễ ngây thơ nghĩ anh chui trong tiểu thuyết ra, anh cảm thấy thú vị muốn nhân cơ hội tiếp cận người trong mộng luôn nên không thèm về biệt thự.
Mò mãi không mật mã nào đúng, anh hậm hực đá mạnh vào cửa cổng vang lên âm thanh đồng thời những ngón chân anh cũng đau thấu, mặt anh nhăn nhó.
"Sao mật khẩu phải là 6 số chứ? 3 số thì có chết ai đâu!"
Đúng lúc này một chiếc xe sang trọng dừng lại trước mặt Ôn Dịch Phàm, Ôn Dịch Phàm ngẩn lên thấy chính là Mạc Dinh Hy bước xuống.
"Dinh Hy là cậu?"
Mạc Dinh Hy nhếch mép: " Tôi đây, Ôn Dịch Phàm chịu về nhà rồi à?"
"Dinh Hy cậu nhiều lời quá, mở cửa cho tôi!"
"Ể, cậu ra lệch cho tôi?"
Ôn Dịch Phàm trừng cặp mắt sắc lạnh, gằn giọng:
"Mạc Dinh Hy, dẹp ngay cái tính nhây cho tôi!".