"Xe này của mẹ mình, bệnh nặng cỡ nào chứ cha mình không bán nó.
Trước nhà mình cũng khá nhưng do cha mình bệnh nan y, bán tất để duy trì sự sống của cha ý."
"Trời đất, xin lỗi Tiểu Mễ." Trầm Di Yến bật dậy.
[...........]
"Trầm Di Yến lúc nảy quái dị thật" Tiểu vừa lướt qua các quầy trong siêu thị mua thực phẩm, vừa lẩm bẩm.
"Bỗng cô thấy Chung Hân bên kia quầy rau quả, bèn cất tiếng gọi: "Chung Hân...Chung Hân..."
Phía bên này Chung Hân nghe có người gọi tên mình bèn xoay qua, thấy Tiểu Mễ đã vẫy gọi, xoay bước muốn rời đi, nhưng khựng chân suy nghĩ dù sao cũng phải giữ mối quan hệ bạn bè tốt.
Mới tách Tiểu Mễ khỏi Ôn Dịch Phàm được.
Rất nhanh Tiểu Mễ đã chạy đến tay bắt mặt mừng, cất giọng thở gấp: "Chung Hân...sao lâu rồi không sang nhà mình chơi?"
Chung Hân đảo mắt xung quanh đông người, bèn nói: "Tiểu Mễ sang quán nước bên kia nói chuyện cho tiện." Chung Hân chỉ tay qua quán cofee bên đường, Tiểu Mễ nhìn theo gật đầu ưng thuận.
Nhanh chóng họ đã an vị chỗ lý tưởng nhất trong quán, vừa ngắm đường phố vừa nói chuyện.
Phục vụ bưng 2 ly yaout việt quất đặt xuống bàn.
Tiểu Mễ nhìn 2 ly yaout việt quất kinh ngạc, nhìn Chung Hân điềm tĩnh lạ thường, liền hỏi:
"Chung Hân nhớ cậu đâu uống được việt quất?"
Chung Hân nhìn ly việt quất rồi liếc trộm nét mặt Tiểu Mễ, khoé miệng cong lên, ánh mắt cũng đầy tà ý, cất lời:
"Mình đổi sở thích giống cậu không được sao?"
Tiểu Mễ cười ngượng trà lời: "Ờ, mình thấy lạ xíu thôi."
"Ừ...dạo này cậu sống vẫn ổn chứ?"
Chung Hân biết rõ Ôn Dịch Phàm rời khỏi nhà Tiểu Mễ, thế nào cuộc sống không tiền, không ai hậu thuẫn nhanh thôi cũng phải chạy vại nhờ vả cô.Trong mắt Chung Hân thì Tiểu Mễ chỉ giỏi tỏ vẻ mạnh mẽ, bất cần ai giúp đỡ, là sĩ diện thôi.
Tiểu Mễ nhìn ra sự xa cách trong đôi mắt Chung Hân dành cho mình, nhưng cốt ý chẳng rõ tại sao, không lẽ vì Ôn Dịch Phàm.
Mà nghĩ lại Chung Hân đâu phải loại người mê trai bỏ bạn, chắc do mình nghĩ nhiều thôi.
Tiểu Mễ nâng ly yaout hút một ngụm sau đó đặt xuống, bình thản đáp lời: "Vẫn viết tiểu thuyết thôi, à mà có tin vui báo cậu biết nè."
Nghe hai từ "tin vui" kèm nụ cười hớn hở khiến Chung Hân đang nhâm nhi hút nước, ngưng ngay đặt ly xuống, tròn mắt nhìn Tiểu Mễ buông lời trêu chọc:
"Cậu nhặt được vàng hả, hay ngày mai kết hôn với anh trai mình?"
Tiểu Mễ lạ gì tính cà rởn của Chung Hân, liền vào thẳng đề tài: "Không phải, tiểu thuyết của mình được công ty lớn đầu tư chuyển thể thành phim truyền hình đấy."
Chung Hân bất ngờ: "Cậu nói thật?" cụp mắt nghi ngờ sau đó nói tiếp:"Công ty nào vậy?"
"Công ty giải trí Trầm Di."
Chung Hân nghe tên "Trầm Di" giật bấn người, đó chẳng phải là công ty 7 năm trước đào tạo đưa anh trai Ôn Dịch Phàm vụt sáng thành ngôi sao hạng A của sứ Trung sao? Nếu mối tình ngang trái kia không xảy ra thì ngôi sao kia đã không dừng chân ở tuổi 22 rồi.
Chung Hân ghì chặt 2 vai Tiểu Mễ, nét mặt khẩn trương hỏi: "Tiểu Mễ là tác phẩm nào của cậu được chọn, có phải bộ Thiếu Gia Đáng Yêu Của Tôi?"
Tiểu Mễ giật mình thái độ kỳ quặc của Chung Hân là 10, kinh ngạc đón đúng là 9.
"Chung Hân sao cậu đón hay vậy?"
Chung Hân ngồi xuống sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt, vì một phần trong nội dung tiểu thuyết đó có nhắc về mối tình đồng giới của ngôi sao hạng A kia.
Chắc chắn đó là lý do tiểu thuyết được chọn.
Chung Hân buông lời ngăn cản: "Tiểu Mễ tuyệt đối không được ký bộ tiểu thuyết đó."
Tiểu Mễ chưa bao giờ thấy Chung Hân lo lắng chuyện gì, vậy mà giờ đây nét mặt tái xanh, xen lẫn hoang mang.
"Chung Hân, cậu bị sao thế? đây là cơ hội tốt cho tiểu thuyết của mình mà?"
Đây là bí mật dấu kín của nhà họ Ôn, Chung Hân lại đưa vào Tiểu Thuyết đã đành, còn gặp công ty Trầm Di, phen này đổ bể ra.
Cha Ôn Dịch Phàm chắc chắn sẽ không tha cho mình.
Nghĩ lại chắc không sao đâu, dù sao tên tác giả cũng là Tiểu Mễ mà, phát hiện ra thì đẩy hết cho Tiểu Mễ.
Huống gì cha Ôn Dịch Phàm đã mang định kiến với Tiểu Mễ
"Ừ, mình không sao, tùy cậu vậy."
Tiểu Mễ nhìn ra thấy trời cùng ngã chiều, bèn nói: "Về thôi Chung Hân, bữa khác lại nói chuyện."
Chung Hân "ừ" một tiếng rùi chống cằm vẫy tay tạm biệt Tiểu Mễ nở nụ cười tươi lùi người dần xa.
[......]
Tiểu Mễ lái xe về đến nhà, hạ kính xe, tròn mắt ngạc nhiên thấy một người dáng vóc giống Ôn Dịch Phàm đang ngồi bệch tựa cửa nhà cô, nâng đồng hồ trên cổ tay xem giờ đã điểm 18 giờ 00 phút.
Tiểu Mễ gạt chốt rào lái xe vào sân, bước rót rén lại gần cúi xuống nhìn kỹ người thanh niên ngủ say, lẩm bẩm:
"Là Ôn Dịch Phàm thiệt rồi, trễ thế này, sao lại mò tới nhà mình.
Mà thây kệ anh ta đi, chẳng liên quan mình."
Tiểu Mễ ngửi thấy có mùi rượu khá nồng, hiểu ngay là Ôn Dịch Phàm xỉn rồi, thế càng nguy hiểm, kéo anh ta sang hông cửa, rùi bấm mật khẩu vào trong, đóng cửa gài chốt.
Sắp xếp toàn bộ thực phẩm vào tủ lạnh, lau dọn nhà cửa vả cả mồ hôi, bèn xách đồ đi tắm, thoa kem dưỡng thể, lên giường kéo chăn trùm kín mặt muốn ngủ.
Tiểu Mễ vẫn là lòng bất an, kéo chăn khỏi mặt nâng tay xem giờ 19 giờ 35 phút.
Nét mặt lo lắng hiện rõ, nghĩ ngợi: "Chết rồi gần 2 tiếng đồng hồ, không biết Ôn Dịch Phàm về chưa nhỉ? Gió hôm nay khá lạnh rồi."
Gió lạnh thổi vào phất phơ rèm..
"Hay là cứ ra xem sao? Mà không được, ngộ nhỡ anh ta xông vào làm bậy thì sao?"
Tiểu Mễ vò đầu bức tóc, mường tượng cảnh Ông Dịch Phàm làm chuyện đó** với mình.
Tiêủ Mễ vẫn không ăn ngon ngủ yên được, lau khỏi giường, phi ra mở cửa, miệng lẩm bẩm: "Chết thì chết sợ gì."
Hít một hơi sâu, nhắm mắt lấy can đảm mở cửa.
"Cạch.".