Cùng lúc này Tiểu Mễ khoát tay Chung Tinh bước vào đã chứng kiến rõ màn trao nhẫn đính hôn.
Ôn Dịch Phàm sốc khi thấy người mình thương sánh đôi với Chung Tinh.
Tiểu Mễ hôm nay diện váy đuôi cá và trang điểm rất xinh.
Đây là lần đầu tiên anh trông thấy sắc đẹp tìm ẩn này.
Chung Hân bước xuống dẫn Tiểu Mễ ngồi vào bàn dành cho khách mời đặt biệt, trong bàn này có một người mặt âu phục rất sang trọng, tuy nhiên lại đeo mặt nạ.
Kỳ lạ sao mình cảm giác người này thân quen lạ thường.
Mùi nước hoa của anh ta rất quen, không đúng chắc là trùng hợp thôi.
Nghĩ thế nên Tiểu Mễ vô tư ngồi cạnh người đó.
Chung Tinh chao mày khó chịu vì anh nhận ra người đó có cử chỉ quan Tiểu Mễ, muốn hỏi rõ tuy nhiên người đàn ông đó đột nhiên đứng lên rời đi.
Chung Tinh kinh ngạc một lúc nhưng rồi bỏ qua.
Sau khi bữa tiệc kết thúc Tiểu Mễ cũng bước ra về, Ôn Dịch Phàm chơi theo níu tay cô lại, cô quay lại trưng khuôn mặt bực tức.
"Anh muốn cái gì nữa?"
"Tiểu Mễ tại sao em qua lại với Chung Tinh."
Câu nói đúng làm cho người nghe tức cười, anh đã đính hôn lại quản chuyện cô gái khác qua lại với ai.
Tiểu Mễ vung tay anh ra, cười mỉa mai: "Ôn Dịch Phàm lần cuối tôi nhắc cho anh nhớ.
Anh đã đính hôn, đừng quản chuyện của tôi."
"Cô dám dùng thái độ này với tôi sao?"
"Anh tức cười thật, anh đâu phải vua chúa, tôi cũng chả phải phi tần của anh.
Tránh ra cho tôi về!"
Dứt lời Tiểu Mễ quẹt qua người anh bước vào xe, Chung Tinh hạ kính xe cười đắc ý chọc Ôn Dịch Phàm đấm mạnh vào thành xe.
Nhìn xe Chung Tinh rời đi Ôn Dịch Phàm ngậm cục tức trong lòng.
Chung Tinh tay xoay vô lăn lâu lâu thoạt nhìn cô gái mang khuôn mặt sầu não nhìn ra bên đường.
Anh buông lời an ủi.
"Mễ Mễ mọi chuyện đã thành rồi, em có thể xoá bỏ mọi thứ làm lại từ đầu không? Anh sẽ luôn ở bên cạnh em."
Tiểu Mễ thuận miệng trả lời: "Không, em cảm ơn anh hôm nay đã giúp em không bị khinh rẻ ở buổi tiệc dành cho giới thượng lưu."
"Tiểu Mễ em đừng mang nhiều mặc cảm thế được không?"
Tiểu Mễ rưng rưng khóc: "Em không mặc cảm, là em biết thân phận thôi!"
Chung Tinh trông thấy lệ tràn khoé mi của cô gái nên không nói gì nữa, anh tập trung lái xe.
Một lúc sao nhìn qua gương thấy cô gái nhỏ đã bình tĩnh bèn hỏi: "Giờ em về nhà hay đi đâu?"
"Anh đưa em đến mộ cha đi!"
Chung Tinh ngạc nhiên: "Tiểu Mễ bác trai mất rồi sao?"
"Dạ!"
Chung Tinh đi công tác xa không ngờ ngày quay về thì cha người mình yêu đã mất.
Anh tự trách bản thân yêu cô mà không hề để ý đến đấng sinh thành của cô.
Là một nghĩa trang lạnh lẽo, buổi chiều ảm đạm.
Trên bia mộ dòng tên "Hà Duật Đông hưởng dương 46 tuổi."
Tiểu Mễ sờ lên khuôn mặt người đàn ông hiền hoà, nếu không phải cô làm việc tại thành phố thì đã đưa cha về an nghỉ cũng người mẹ phúc hậu của cô.
"Mễ Mễ, cha em sao mất sớm vậy? Chẳng phải thuốc điều trị đáp ứng khá tốt sao?"
"Em không biết rõ ràng trước đó bác sỹ nói nhờ loại thuốc mới mà anh mang bên Mỹ về, cha em đỡ rất nhiều.
Nhưng đột nhiên bác sỹ báo cha em không chịu điều trị theo liệu trình, lén bỏ hết số thuốc đó."
Chung Tinh nghĩ có kẻ đã nhúng tay vào, chứ anh đã nói chuyện với cha cô, bác trai rất vui vẻ giao phó cô cho anh chăm sóc cơ mà.
Sau khi thăm mộ cha xong Tiểu Mễ trở về nhà, có một hộp qua nhìn rất sang trọng, cô đoán bên trong là quần áo.
Quản nhiên đúng như suy đoán vào đến nhà mở ra là một chiếc đầm tao nhã, kèm một tấm thiệp.
"Chúc cô gái anh yêu mãi xin tươi.
Chúc mừng tác phẩm của em chuyển thể thành phim rồi nha! Anh xem rồi rất hay." Cuối lá thư là ký hiệu "S love M."
Tiểu Mễ có ngạc nhiên một chút thôi, bởi cứ ngay ngày thứ 6 trong tuần là sẽ có một chiếc thiệp mang lời chúc gửi đến cô.
........
Trầm Di Yến sau khi lễ đính hôn của Chung Hân kết thúc, cô đã ngồi sẵn trong phòng Chung Hân.
Khiến chủ nhân căn phòng bước vào há hốc mồm ngạc nhiên.
"Di Yến cô sao lại trong phòng tôi? Quản gia đâu."
Quản gia nghe tiếng tiểu thư mình gọi liền bước vào, toát mồi hôi giải thích.
"Tiểu Thư là do Trầm tiểu thư xông vào, tôi cản không được ạ!"
"Ông...cút ra ngoài đi!"
Quản gia rời đi Chung Hân tiến lại áp sát Trầm Di Yến vào tường.
Bấu chặt cằm con người sắc lạnh mà cô hay trêu ghẹo.
"Cô muốn cái gì hả? Nếu vì Hà Tiểu Mễ thì xin lỗi tôi đã đính hôn rồi, không đùa với cô nữa.
Thích Tiểu Mễ đến thế thì tìm cô ta đi."
Trầm Di Anh đẩy Chung Hân ra phủi phủi người, nhếch mép nói:
"Chung Hân lễ đính hôn đầy nước mắt vậy mà cô cũng chấp nhận sao? Rõ ràng biết người ta không yêu mình cưỡng cầu làm gì?"
"Di Yến đó là chuyện của tôi, cô có thể về được rồi!"
Chung Hân dứt lời đồng thời cũng mở cửa trừng mắt xua đuổi.
Trầm Di Yến bước đến cửa ngoảnh mặt thả lại một câu.
"Tôi muốn tốt cho em."
Người đi xa rồi nhưng cô gái ở lại não bộ vô cùng hỗn loạn..