Ôn Dịch Phàm thích chọc cô tác giả đầu ốc bất ổn này, thấy nét tức giận trên khuôn mặt trắng hồng lòng anh càng thấy vui, cô phùng mang trợn má trong mắt anh cô lại cực kỳ đáng yêu.
.......
Đến tối Ôn Dịch Phàm đưa Tiểu Mễ về tới nhà, không hề quên chuyện nhốt Chung Tinh trong nhà.
Tiểu Mễ đứng chắn ở cửa ngỏ lời đuổi khéo Ôn Dịch Phàm.
"Được rồi anh về đi, khuya lắm rồi!"
"Mật khẩu..."
Ôn Dịch Phàm gạt cô sang bên trầm giọng đòi mật khẩu, thấy cô ngớ người, anh trừng mắt nói tiếp.
"Mau lên."
"Anh muốn làm gì?"
"Mở cửa."
"Này...! Ai chả biết anh mở cửa.
Muốn làm gì Chung Tinh?"
Ôn Dịch Phàm xoay người đảo mắt nhìn xung qua, khuôn mặt tỏ ra tia nguy hiểm.
"Mới đầu tôi tính đấm hắn, cô lằng nhằng nãy giờ tôi đổi ý chôn sống hắn rồi tố cô đi tù, vài năm sau mồ hắn xanh cỏ, cô về thắp nhanh là vừa đẹp...Ể cô thấy đủ ngôn tình chưa?"
"Anh...anh đọc ngôn tình riết tẩu hoả nhập ma à?"
"Đâu có, là cô nhập tôi đấy!"
Đúng là chọc tức cô xù lông mà, người chọc đắt ý tựa cửa liếc mắt vào ổ khoá.
Cũng chả phải do anh trí nhớ bất ổn chỉ nhớ được 3 con số, thì nãy giờ chả phí lời tốn thời gian ghẹo gan cô gái nhỏ làm gì.
Tiểu Mễ đầu hàng đành mở cửa ra, Chung Tinh liền ôm chằm sờ mó kiểm tra người Tiểu Mễ, cả ngày trời cô đi cùng Ôn Dịch Phàm anh ta ở nhà lòng nóng hơn lửa đốt.
"Em không sao cả, Chung Tinh anh đừng cuốn lên thế!"
Ôn Dịch Phàm cau mày: "Tình tứ đủ chưa? Tên kia anh còn chưa chịu bỏ Tiểu Mễ ra."
Chung Tinh siết chặt tay dằn cơn thịnh nộ, bởi kế hoạch tiếp theo của anh sắp thành công rồi.
Anh ta bấm bụng ra về không quên liếc mắt cảnh cáo Ôn Dịch Phàm....
[...........]
.......
"Tiểu Mễ đi dạo với tôi không?"
Vương Niệm đứng trên lầu cao gọi với xuống sân nhà, khi thấy Tiểu Mễ đang phơi quần áo.
Một lúc sau cả hai đang ngồi nghỉ mệt ở sân bóng rổ, sau khi vừa làm vài trận bóng rổ cùng bạn bè Vương Niệm mở chai nước đưa cho cô kháng giả nhỏ ngồi phơi nắng gần một tiếng xem mình trổ tài.
"Vương Niệm không ngờ anh chơi thể thao giỏi vậy?"
"Ừ, khi buồn là tôi ra đây làm vài trận."
Vương Niệm nói dứt lời khuôn mặt trầm tư hiện lên, Tiểu Mễ nhân thấy người đàn ông khoát trên mình cái mác ảnh đế chứ chất chứa u buồn.
"Anh có tâm sự gì sao?"
"Có, tôi tìm một người tận 3 năm vẫn chưa tìm ra."
Hả? 3 năm ư? Ai lại khiến ngôi sao đa tài như anh tìm kiếm đến thế!"
Vương Niệm cười mỉa mai: "Đa tài sao? Không có đâu, người nghệ sỹ đa tài là người tôi đang tìm."
"Ý anh là anh nghệ sỹ chụp chung với anh đó hả?"
"Ừ, có lẽ cậu ấy giận tôi!"
Không gian bỗng trở nên tĩnh lặng, Tiểu Mễ không ngờ Vương Niệm lại si tình đến thế.
Sau khi ở sân bóng về, Tiểu Mễ lại nhận được món quà kỳ lạ, đó là một bó hoa Tulip sắc màu vàng.
Tấm thiệp với dòng chữ "Em hãy luôn mỉm cười, anh sẽ luôn phía sau em...S M."
"Vẫn là hai chữ S M là ai vậy ta? Càng ngày mình càng thấy ớn lạnh vậy trời, dạo này ma ám mình sao?"
"Tiểu Mễ, ai tặng hoa cho cô thế, viết gì mà cô khó chịu vậy?"
Vương Niệm đứng sát lưng cô lên tiếng.
Cô cất vội tấm thiệp, ôm bó hoa vào sân đóng rào lại.
"Không gì đâu, cảm ơn anh.
Anh lên nhà nghĩ đi."
Vào nhà cô cấm hoa vào bình, ngắm nghía hồi lâu.
"Hoa đẹp thiệt, công nhận người bí ẩn này thú vị ghê!"
Cô vừa nói vừa mở máy tính lên xem tiểu thuyết mình thu về lượng đọc giả bao nhiêu rồi.
Lướt xem cháp mới cập nhật của một bộ truyện điều có một đọc giả rất nhiệt tính để lại icon trái tim.
Tên nick là Mãi Hướng Về Em.
"Ù...tên nick này tình cảm dễ sợ.
Không lẽ mình đào thêm hố nữa ta.
Viết bộ tiểu thuyết ngôn tình nữa nhỉ."
Cô vừa nói vừa cắn bút ngã lưng dài trên sofa ngẫm thử tình tiết...Một lúc sau cô ngâm mình trong bồn tắm, đắp mặt nạ dưỡng da tựa thành bồn suy ngẫm tiếp.
"Nếu mà viết bộ này thì cho nam chính yêu thầm, hay nữ chính mất não ta? Hay cho hai người không bình thương luôn nhỉ?"
"Tiểu Mễ ơi?" Giọng con gái vang lên.
"Oách...ai vậy trời...mình quên đóng cửa hả ta?"
Cô chưa kịp quấn khăn bước ra thì...
"Á!!!"
Tiểu Mễ trông thấy Trần Di Yến đang đứng ở cửa nhìn mình phản xạ la to.
Tiểu Mễ ở nhà một mình nên thoải mái, đi tắm đâu cần đóng cửa phòng tắm làm gì.
Trầm Di Yến thoải mái vào phòng, rồi vô ý thấy Tiểu Mễ ngâm trong bồn tắm.
"Di Yến sao tự tiện vậy? Cô ra kia đợi tôi xíu!"
"Ừ!"
Trầm Di Yến trở ra phòng khách thản thơi chờ đợi.
Tiểu Mễ thay đồ xong bước ra, gấp máy tính mà Trầm Di Yến tự tiện xem.
"Cô thoải máy xem đồ người khác nhỉ?"
"Tiểu Mễ cô căng làm gì? Tôi có giỏi văn đâu, viết lách đánh chết tôi cũng không viết đâu."
Tiểu Mễ rót nước mời Trầm Di Yến, xoay người mang máy tính vào phòng cất, khi trở ra mang theo bịch khoai tây ném vào người Trầm Di Anh.
"Ăn đi cho đỡ buồn."
Trầm Di Yên xé bịch snack vừa ăn vừa nói:
"Tiểu Mễ tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cô.".