Tiểu Mễ rót nước mời Trầm Di Yến, xoay người mang máy tính vào phòng cất, khi trở ra mang theo bịch khoai tây ném vào người Trầm Di Anh.
"Ăn đi cho đỡ buồn."
Trầm Di Yên xé bịch snack vừa ăn vừa nói:
"Tiểu Mễ tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cô."
Tiểu Mễ nghe thế liền ngồi xuống đối diện nhìn Trầm Di Yến, thấy Trầm Di Yến mở cặp táp lấy ra một phong bì hồ sơ.
Cô cầm lấy mở ra xem, giật mình soi kỹ lại.
Là 2 bản xét nghiệm huyết thống.
Một bản mang tên Trầm Di Yến, bản còn lại mang tên cô.
"Trầm Di Yến, chuyện này là sao?"
Trầm Di Yến cười khẩy đáp lời: "Tiểu Mễ xem cho kỹ đi."
Theo lời Trầm Di Yến, Tiểu Mễ xem rất kỹ.
Trên bản xét nghiệm thì Hà Tiểu Mễ huyết thống cha con với Trầm Thiện, còn Trầm Di Yến không trùng huyết thống cha con với Trầm Thiện.
"Di Yến chuyện này là sao?"
"Tiểu Mễ, tôi đến để đưa cô về Trầm Gia, cha tôi đang đợi."
Tiểu Mễ nghe như sét đánh bên tai, về Trầm Gia ư? mình là con gái của Trầm lão gia sao?
"Trầm Di Yến, còn cậu? Sao cậu xét nghiệm ADN của tôi được."
"Là tóc của cô."
Trầm Di Yến lần trước đến nhà Tiểu Mễ đã lén lấy mẫu tóc của Tiểu Mễ, vì cô nhận thấy cha mình cho vệ sỹ túc trực ở nhà Tiểu Mễ, sau khi gặn hỏi cha cô nói cô chỉ là con nuôi.
Thế chỗ đứa con gai bị bắt cóc, cả mẹ cô hiện tại cũng không biết điều đó.
Tiểu Mễ nghe giải thích tận tường, Tiểu Mễ đã theo Trầm Di Yến về Trầm Gia nhận tổ quy tông, Trầm Di Yến vẫn ở Trầm Gia, Trầm Thiện xem như có thêm một cô con gái.
[........]
Vài tháng sau thương hiệu son You Love với gương mặt đại diện của Tiểu Mễ được dán băng ron quảng cáo, các phương tiện truyền thông marketing vô cùng hiệu quả...
Tập Đoàn Ôn Thị.
Phòng tổng giám đốc.
Ôn Dịch Phàm ngồi trên ghế tổng xem bảng doanh lợi nhuận từ loại son môi của mình, khá ưng ý.
"Cạch."
Ngoài cửa Chung Hân bước vào, đập bàn một cái rầm, tờ tạp chí có khuôn mặt đại diện của Tiểu Mễ bị nhàu nát.
Ôn Dịch Phàm nhìn thấy cau mày khó chịu.
"Chung Hân, cô làm trò gì vậy? Ai cho phép cô tới công ty tôi quậy hả?"
"Dịch Phàm, em là vợ anh đó, tại sao lại để Tiểu Mễ đại diện hả?"
Chung Hân ấm ức chỉ vào khuôn mặt bị nhau nát trên bàn, Ôn Dịch Phàm hừ lạnh một tiếng, rồi gấp máy tính lại muốn bỏ ra ngoài.
Chung Hân không cam tâm kéo Ôn Dịch Phàm lại, nhón người hôn môi anh, anh phản xạ đẩy ra đưa tay lau chùi dư vị trên môi mình, anh trầm giọng.
"Con nhỏ kia, cô làm cái gì vậy hả?"
Chung Hân cười khổ, hai tay siết chặt:
"Em là người vị hôn thê của anh, hôn anh mà anh tỏ ra gớm gíp vậy sao?"
Ôn Dịch Phàm không hề do dự trả lời một tiếng.
"Ừ."
Câu trả lời ngắn gọn nhưng như ngàn mũi dao nhọn đâm vào trái tim Chung Hân, cô yêu anh mới tìm mọi cách làm anh xa Tiểu Mễ, vậy mà cái nhận lại là ghẻ lạnh sao?
"Xong rồi, cô có thể về."
Ôn Dịch Phàm tiếp tục đọc tài liệu, không hề quan tâm cô gái nước mắt đầm đìa nhìn anh.
Yêu anh là sai sao? cô mới là người lớn lên cùng anh.
Cô mới đúng là tác giác của bộ tiểu thuyết Thiếu Gia Đáng Yêu Của Tôi.
Tại sao Hà Tiểu Mễ lại hưởng lợi nhuận tiền bạc, rồi thuận lợi cướp đi trái tim của người cô yêu, trái tim của nam chính Ôn Dịch Phàm trong truyện đó.
"Dịch Phàm, anh thật sự không có tình cảm với em?"
Ôn Dịch Phàm dừng trang tài liệu đang lật, ngẩn lên nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, anh công nhận Chung Hân xinh đẹp hơn Tiểu Mễ, nhưng tình yêu mà, đâu dễ gì dịch từ người này đậu sang người kia.
Một tia hy vọng anh cũng không muốn ban phát cho cô gái trước mặt, bởi sai một bước là đi vạn dậm, yêu đậm sâu còn lâu mới xoá được.
"Không."
Chung Hân nghe một chữ đó, ánh mắt có tia bất kham, xoay người bỏ ra ngoài.
Ôn Dịch Phàm tiếp tục công việc dở dang.
Chung Hân ra ngoài tựa cửa khóc nấc, từ xa Mạc Dinh Hy bước tới, thấy Chung Hân khóc liền an ủi.
"Chung Hân, em hà cớ chi phải đeo bám Ôn Dịch Phàm chứ? Tình yêu không thể cưỡng cầu."
Chung Hân ngã đầu vào vai Mạc Dinh Hy, khẽ giọng:
" Anh Dinh Hy, em sai sao?"
"Em không sai, tại em và Ôn Dịch Phàm không có duyên."
Mạc Dinh Hy đã buông bỏ đoạn tình cảm với cô bạn thanh mai trúc mã này, giờ anh cũng tìm được chân ái của đời mình rồi.
Tuy cuộc tình của anh đang mang định kiến giới tính.
Nhưng hai trái tim chung nhịp đập thì anh tin sóng gió sẽ qua.
"Dinh Hy, anh sẽ không bỏ em chứ?"
"Không anh sẽ luôn bên cạnh em, như một người bạn tri kỹ."
Sau một hồi vỗ về Chung Hân cũng chịu nín khóc ra về.
Mạc Dinh Hy đẩy cửa bước vào phòng tổng giám đốc, thấy Ôn Dịch Phàm bình thản nhìn mình, liền nói.
"Dịch Phàm, anh có không thích Chung Hân thì cùng không nên làm cô ấy khóc chứ?"
Ôn Dịch Phàm chống cằm nhìn phong cách ăn mặc lãng tử của Mạc Dinh Hy, nhếch mép nói.
"Dinh Hy, từ sau không được mặc như này, còn nữa tôi muốn cắt hy vọng viễn vong của Chung Hân thôi."
Mạc Dinh Hy liếc nhìn tổng thể mình, thấy khá ổn, vừa đẹp vừa phóng khoáng.
"Này rất ổn mà!"
"Bộp..."
Tiếng đồ vật rớt xuống sàn, Ôn Dịch Phàm đè Mạc Dinh Hy lên bàn làm việc.
Hai tay Mạc Dinh Hy bị giữa chặt trên đầu, hoảng loạn ùa về trong tâm trí Mạc Dinh Hy.
"Con mẹ nó, Ôn Dịch Phàm anh chuyển giới hả? Mẹ nó 24/24 đè tôi vậy?"
"Cấm cậu ăn mặc khiêu gợi trai như vầy, sao cải tôi hả? Muốn tôi nhốt nữa không?"
Mạc Dinh Hy quát tháo: "Ôn Dịch Phàm, anh định kiến giới tính quá, chuyện tình cảm của tôi anh phá đám hoài thế, hết con gái giờ tới con trai...!
Ôn Dịch Phàm thả tay, Mạc Dinh Hy ngồi dậy chỉnh trang tươm tất, Ôn Dịch Phàm thấp giọng.
"Dinh Hy, cậu yêu con gái tôi hoan nghênh hai tay, nhưng con trai thì không được.
Ngoan đi đừng lỳ lợm.".