Ôn Dịch Phàm ngã người kề tai Tiểu Mễ hỏi nhỏ, ánh mắt ma mị, trêu chọc cô tác giả đỏ mặt.
“Ê rồi chuyện * đó của nam với nam cô tưởng tượng ra sao? Viết thế nào?”
Tiểu Mễ làm sao mà biết chuyện đó của con trai, thì đọc trên trang mạng chuyện * đó thôi.
“Anh im cái mỏ lại đi, coi họ kìa!”
“Ừ!”
Ôn Dịch Phàm kéo Tiễu Mễ vào lòng xem bộ phim đam mỹ chân thật này, cô xem để lên ý tưởng viết truyện, anh xem để mở mang trí não.
Bên trong nhà Vương Niệm đè lên người Trầm Di Anh, muốn vượt quá giới hạng. Xé toạc áo somi trắng của đối phương lộ ra da thịt trắng nõn, cơ ngực rắn rỏi, mặc kệ sự phản kháng vô lực. Anh luồn bàn tay vào cậu nhỏ của Trầm Di Anh, giọng khẽ khàng hỏi:
“Di Anh trở về bên anh được không?”
Trầm Di liếc nhìn phần dưới đang được bàn tay ấm kích thích sắp chịu hết nỗi mà rên, cậu rùng mình, khuôn mặt ửng đỏ tự bao giờ, cậu không ngờ Vương Niệm 3 năm rồi vẫn không bỏ đi tính chiếm hữu.
Ngày trước yêu nhau Vương Niệm quản lý Trầm Di Anh rất chặt, chỉ cần cậu lỡ chạm nam nhân khác khi giao lưu khác giả, hay đóng phim couple với diễn viên nam khác, tối về nhà là bị Vương Niệm lôi ra bạo hành. Quan h* đồng tính mạnh bạo. Cắn quất roi lên người cậu.
Sau này cha của Vương Niệm ngăn cấm mối tình môn đăng hộ đối, nhưng rối loạn giới tính. Vương Niệm nói lời chia tay, khiến Trầm Di Anh chìm trong đau khổ, cậu tìm ra biển bước xuống dòng nước sâu muốn kết liễu cuộc sống.
Chính lúc cậu mất hy vọng chìm dần xuống biển nước mặn. Có một bàn tay ai đó ôm lấy eo cậu bơi vào bờ, sau khi sơ cứu ói nước ra, cậu mở mắt thấy một chàng trai ướt ngôi ướt ngót, khuôn mặt tuấn mĩ. Và người đó chính là Ôn Dịch Thật.
Sau hôm định mệnh đó, họ chính làm bạn với nhau, rồi trên màn ảnh là couple được yêu thích nhất. Mọi tài trợ phía công ty giải trí Trầm Di khá mạnh, tên tuổi Ôn Dịch Thật được công ty người yêu lăng xê chẳng bao lâu đứng trong top ngôi sao hạng A.
Mối tình đẹp của họ được cha Trầm Di Anh chấp thuận, những tưởng hạnh phúc đến bách niên giai lão. Ai ngờ sóng ập xuống, Vương Niệm vì muốn cướp lại Trầm Di Anh nên đã gửi thư nạt danh đến Ôn Gia, cốt ý báo cho cha Ôn Dịch Thật biết cong trai ông là đồng tính.
Đến giờ Trầm Di Anh không hề biết năm đó chính Vương Niệm nhúng tay vào hại mối tình của cậu bị phát hiện và ngăn cấm…
Vương Niệm bên ngoài nho nhã, nhưng khi ghen không khác gì dã thú, thấy đối phương im lặng trừng mắt câm phẫn mình. Anh nhớ cảnh hôn hít thân mật của Trầm Di Anh với Ôn Dịch Thật, anh nghiến răng bấu chặt cổ người anh yêu, gào thét:
“Rõ ràng Ôn Dịch Thật chết rồi!..sao em còn cố chấp tôn thờ hắn hả?”
“Vì yêu!”
Hai chữ “vì yêu” đúng là chọc vào trái tim yêu thương của Vương Niệm. Cả đời tim anh chỉ có cậu, thế mà mới chia tay cậu đã ngã vào lòng tên đàn ông đó, còn vì cái chết của hắn mà trốn anh, giờ lại nói vì yêu một người đã chết 3 năm, mà cự tuyệt anh ư?
“Tiểu Anh, chúng ta bắt đầu yêu lại. Em là Tiểu Niệm yếu đuối cần anh Hàn Vương Niệm chở che được không? Anh sẽ không để tâm chuyện em đã ngủ với tên đàn ông khác.”
“Chát.”
Cụm từ ‘ngủ với tên đàn ông khác’ đúng là chạm vào lòng tự trọng của Trầm Di Anh, cái tát cậu ban cho anh vừa rồi là dồn hết phẫn nộ vào. Vương Niệm bị tát một cái đau điến đơ cứng, mất hoàn toàn ý thức trong vài giây, rồi bàn tay bóp chặt đôi gò má Trầm Di Anh gằn giọng:
“Tiểu Anh, em…dám đánh anh!”
Vương Niệm kéo Trầm Di Anh đứng lên đẩy mạnh lưng cậu va mạnh vào cửa, đau đớn khiến nước mắt rỉ ra khoé mi, chỉ khi cậu lên gối chỗ hiểm của đàn ông, thì bàn tay trên mặt cậu mới thả ra. Cậu thuận thế tấn công đẩy đối phương va vào cột mái hiên.
“Ách…Tiểu Anh em…!”
Cậu chấn khủy tay ngang cổ họng Vương Niệm, nhếch mép nói: “Tôi nhịn anh đủ rồi! Cút khỏi cuộc đời tôi! Tiểu Anh ư? Tên Tiểu Anh đó đã bị Hàn Vương Niệm bỏ rơi, hắn ta đã chìm xuống biển chết rồi.”
“Tiểu Anh…”
Vương Niệm trừng mắt gằn một tiếng, anh không ngờ khi tay Trầm Di Anh lại ra biển tự vẫn, khi anh hay từ vệ sĩ mà anh cử theo bảo vệ Trầm Di Anh báo lại.
Thì khi đó anh đang bị cha anh giam cầm trong mật thất Hàn Gia. Gây nên hiểu lầm sâu nặng trong lòng Trầm Di Anh, chia tay là vì không muốn cha anh hủy hoại thanh danh diễn viên của của người anh yêu. Kết thúc tình cảm sâu nặng với một người anh rất thương, cõi lòng anh tan nát thua gì cậu đâu.
Thời gian trôi qua Vương Niệm không trở về Hàn Gia nữa, anh không muốn đối diện với người cha độc đoán. Anh hối hận khi đánh mất cậu, nhưng cũng tự trách bản thân đã gián tiếp hại chết người cậu đã yêu kia.
“Tiểu Anh, anh thật sự xin lỗi em. Đừng dày vò anh nữa được không em.”
“Bộp.” Lưng Vương Niệm vào tường do cứu đẩy mạnh của Trầm Di anh.
Phía ngoài xe Tiểu Mễ tròn mắt nhìn họ, bất giác nói: “Trời ạ! Con trai mấy anh yêu lắm đấm nhau đau à! Yêu nhẹ nhàng ngôn tình xíu không được ư?”
Tiêủ Mễ vô tư vừa khiều nói, không hề biết mặt của người được cho là ‘con trai mấy anh’ đen hơn đít nồi rồi.
“Tôi không bao lực nha!”
Giọng nói nhấn mạnh đầy ghê rợn, xoay lại thấy ai kia như muốn nhai sống mình.Cô lập tức nhíu mày hỏi: “Anh không phải con trai à!”
“Cô muốn thử tại đây không?”
“Anh…lưu manh…biến thái!”
“Suỵt! Bé cái miệng lại, nhìn kìa!”
Đang cự cãi anh đặt ngón tay ngay miệng cô ngăn lời, đồng thời chỉ vào trong nhà kia. Thấy hai người kia bơi dưới hồ lớn, có vẻ anh trai của cô không biết bơi và Vương Niệm đang ôm anh ấy bơi vào bám trên lang can nhà.
“Chết rồi! Cứu người.”
“Không cần vội.”
Ôn Dịch Phàm khoanh tay nga lưng nhịp chân thảnh thơi nói, Tiểu Mễ thì rối bời lo lắng. Đẩy cửa muốn ra thì bị anh kéo lại.
“Anh vô tâm thế, họ đánh tới nỗi, lội dưới hồ luôn rồi kìa!”
“Thì đã sao? Tên Vương Niệm đó đáng thế.”
Tiểu Mễ nhớ ra lần trước Ôn Dịch Phàm gặp Vương Niệm ở nhà cô, anh ta còn muốn nhau vào đánh Vương Niệm. Vương Niệm lúc đó có nói lời chọc gan anh ta. Đây rõ ràng mượn đao giết người, mượn người trả thù riêng.
“Ôn Dịch, anh là trả thù riêng đúng không?”
Ôn Dịch Phàm không ngờ Tiểu Mễ nhìn ra rồi, nhếch mép nói: “Ừ, ai biểu bữa cô bên vực anh ta.”
“Anh lớn rồi mà như trẻ con.”
Ôn Dịch Phàm đột nhiên im phắt nhìn vào điện thoại. Đọc dòng tin nhắn từ số điện thoại lạ: (Đúng là người Ôn tổng tìm đang ở vùng biển đó.)
Tiểu Mễ xuống xe muốn vào nói chuyện với hai người trong nhà, nhưng Ôn Dịch Phàm lôi cô qua xe anh lái đi. Cô ngồi sau ngơ ngác hỏi:
“Anh đưa tôi đi đâu, anh trai tôi đang gặp nguy hiểm đó.”
Ôn Dịch Phàm nhìn qua gương chiếu sau, cười ám muội.
“Không sao đâu, bây giờ tôi với cô đi du lịch.”
“Hả?”
Anh ta bị thần kinh à, du lịch gì tầm này. Tiểu Mễ nhìn những hàng cây xa bên đường, rồi nhìn qua người lái xe, khuôn mặt anh bây giờ khá nghiêm túc…
Đoạn đường dài khiến Tiểu Mễ ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại là đang trên du thuyền. Chiếc du thuyền hướng ra hòn đảo mà lúc trước cô và Ôn Dịch Phàm trôi dạt vào. Nơi đây có một ngôi nhà bí ẩn, và một chàng trai giống Ôn Dịch Phàm.
Đầu cô bắt đầu nhảy số. Giống ư? Lẽ nào…