Cổ Bảo Đồng Cư Vật Ngữ

Giản Nguyệt rất nhanh liền thích ứng với sinh hoạt ở trường mới, cũng quen biết không ít bạn mới. Điều thú vị nhất chính là mọi người đều rất thân mật với hắn, cho nên mỗi ngày ở trường đối với hắn đều thật sự vô cùng khoái hoạt.

” Tiểu Nguyệt, ta thật hâm mộ ngươi a! Cơm trưa mỗi ngày của ngươi đều mỹ vị như vậy!” Susan hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào cà mên của Giản Nguyệt.

” Thật có lỗi a… Tiểu San, ta không thể chia cho ngươi……” Giản Nguyệt vẻ mặt xin lỗi nói. Kỳ thật hắn cũng rất muốn chia một ít cho Susan, nhưng mà Áo Lôi Đức không cho.

Vì cái gì chuyện ăn cơm trưa trong trường học lại có quan hệ với Áo Lôi Đức? Cái này phải nói tới sự kiện xảy ra sau ngày khai giảng không lâu.

Ngày đó, sau khi Giản Nguyệt tan học, cao hứng phấn chấn trở lại cổ bảo, khi đó Áo Lôi Đức đang ở trong đại sảnh đọc sách. Giản Nguyệt thay quần áo mặc ở nhà xong liền đến ngồi bên cạnh Áo Lôi Đức, mở ra TV.

Mã Toa đem cho Giản Nguyệt một ít đồ ăn vặt, để Giản Nguyệt có thể vừa xem TV vừa nhấm nháp, đây là một thói quen nhỏ của Giản Nguyệt khi trở về.

” Mã Toa, cám ơn ngươi, nhưng mà hôm nay ta không cần ăn.” Giản Nguyệt nheo lại mắt to cười, bộ dáng phi thường vui vẻ. Mã Toa gật đầu, thu hồi lại quà vặt. Cho dù Mã Toa không hỏi, nàng cũng biết chắc chắn ở trường Giản Nguyệt đã gặp được những chuyện khoái hoạt.

Đôi mắt Áo Lôi Đức dời từ quyển sách về phía Giản Nguyệt, không có đặt câu hỏi, chỉ lẳng lặng nhìn, thế nhưng, Giản Nguyệt cũng thật tự nhiên mà đem những chuyện diễn ra ở trường nói cho Áo Lôi Đức biết.


” Các học sinh khác đối xử với ta tốt lắm, đặc biệt là vào giờ cơm trưa. Bọn họ đều mời ta ăn, các nữ sinh cũng đem các món ăn chia cho ta một phần, hương vị thật sự rất ngon!” Giản Nguyệt ngồi xếp bằng ở trên sô pha, vẻ mặt tỏ ra rất hưng phấn.

Chỉ vì bộ dáng Giản Nguyệt rất đáng yêu, cho nên bất luận là nam sinh hay nữ sinh, đều muốn phát huy ý muốn bảo hộ của bọn họ, đều muốn hảo hảo chiếu cố Giản Nguyệt. Chính vì vậy mà tạo thành sự kiện mọi người tranh nhau cùng tặng cơm trưa cho Giản Nguyệt.

Nghe Giản Nguyệt nói thế, Áo Lôi Đức không tự giác nhíu mày. Trước hết không nói tới việc hắn không thích Giản Nguyệt thân cận với người khác như vậy, điều mà hắn lo lắng hơn chính là Giản Nguyệt tại sao lại có thể ăn uống lung tung như vậy, vạn nhất có vấn đề gì thì phải làm sao đây?

” Đừng ăn lung tung đồ của bọn họ.” Áo Lôi Đức hơi bất mãn nói. Giản Nguyệt được hoan nghênh như vậy, với hắn mà nói cũng là một sự phiền toái. Tuy rằng Áo Lôi Đức hy vọng Giản Nguyệt đừng để ý đến những người khác, trừ hắn ra, nhưng hắn cũng không muốn can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của Giản Nguyệt. Hơn nữa, Áo Lôi Đức càng không muốn gây áp lực cho Giản Nguyệt, hết thảy cứ từ từ sẽ tốt hơn.

” Ngươi nói vậy, đó là đố kỵ!” Cái miệng nhỏ nhắn của Giản Nguyệt cong lên. Hắn cho rằng Áo Lôi Đức bởi vì đố kỵ hắn có nhiều bạn bè quan tâm hắn cho nên mới nói như vậy.

” Ngươi rất đơn thuần.” Áo Lôi Đức nhíu mày, hắn biết chỉ nói như vậy, Giản Nguyệt sẽ không đồng tình. Nhưng mà, vô luận như thế nào, hắn vẫn phải cẩn thận nhắc nhở một chút.

” Hừ!” Lần này Giản Nguyệt ngay cả nói cũng không nói, cứ như vậy im lặng ngồi xem TV. Áo Lôi Đức ở trong lòng thầm than một hơi, tiếp tục chăm chú vào quyển sách vẫn chưa xem xong.


Cho đến giờ cơm chiều, Giản Nguyệt vẫn chưa tha thứ cho Áo Lôi Đức. Lúc ăn cơm cũng chỉ là cúi đầu, ăn đồ ăn trước mắt, mặt khác không thèm để ý tới. Sau khi ăn xong cơm chiều, lại một tiếng cũng không nói tiêu sái trở về phòng, hoàn toàn không nhìn Áo Lôi Đức.

Áo Lôi Đức trầm mặc nhìn Giản Nguyệt đóng cửa lại, đứng trước cửa trong chốc lát, cuối cùng vẫn là không hề lên tiếng, liền xoay người trở lại phòng ngủ chính mình.

Qua vài ngày, Giản Nguyệt đã hoàn toàn quên chính mình từng vì lời nói của Áo Lôi Đức mà tức giận, giống như bình thường vui vẻ để Áo Lôi Đức đưa đi học.

Thế nhưng, niềm vui được ăn cơm trưa “miễn phí” của Giản Nguyệt đến một ngày lại đột nhiên bị phá hủy. Cũng vào giờ cơm trưa như thường ngày, một vị nữ sinh cùng lớp đưa cho Giản Nguyệt một chiếc bánh ngọt. Mà lúc ấy, Giản Nguyệt vô cùng vui sướng nên ăn thấy rất đỗi ngon miệng, không phát hiện bánh ngọt có điểm dị thường.

Sau đó, vào đầu giờ học buổi chiều, Giản Nguyệt đột nhiên cảm thấy bụng rất đau, tựa như ruột đều xoắn lại với nhau, quặn lên từng cơn. Về sau mới biết được, thì ra là do nữ sinh kia dùng sữa quá hạn để làm bánh ngọt.

” Thưa thầy, Giản Nguyệt đau bụng, không thể học tiếp được, cho phép ta đưa hắn về nhà.” Susan vẻ mặt chính nghĩa nói, làm cho người ta không thể cự tuyệt. Vì thế, Susan liền xung phong nhận việc đưa Giản Nguyệt về nhà.

Khi bọn hắn trở lại cổ bảo, Áo Lôi Đức vừa vặn từ công ty trở về. Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhăn nhíu lại đầy đau đớn của Giản Nguyệt, liền lập tức sắc mặt trở nên hắc sát, làm Susan sợ tới mức nhất thời đành ly khai.


Áo Lôi Đức đem Giản Nguyệt ôm lấy, sau đó bay nhanh đến phòng ngủ của hắn, nhẹ nhàng mà đem hắn đặt ở trên giường, bộ dáng thật cẩn thận giống như đang ôm trong tay một bảo vật trân quý.

Hắn phất tay ý bảo Mã Toa vẫn theo phía sau hắn đi lấy nước thuốc đem đến, còn hắn thì ngồi ở bên cạnh Giản Nguyệt. Áo Lôi Đức nhẹ nhàng dùng tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ lựng lên của Giản Nguyệt, trong mắt hàm chứa một tia đau đớn mà ngay cả hắn cũng không có lưu ý đến.

Hai hàng lông mày Giản Nguyệt gắt gao nhíu lại, nguyên bản đôi môi hồng nhuận cũng bị hắn cắn đến trắng bệch, hai tay của hắn ôm bụng, vẻ mặt vô cùng khó chịu.

” Nhẫn một hồi, nước thuốc rất nhanh sẽ đưa tới.” Áo Lôi Đức lo lắng, lau mồ hôi đang rịn ra ướt đẫm trên trán Giản Nguyệt, nhẹ giọng nói.

Qua không lâu, Mã Toa mang theo nước thuốc đã trở lại. Nàng đem nước thuốc giao cho Áo Lôi Đức, mà Áo Lôi Đức lập tức tiếp nhận nước thuốc, nhẹ nhàng nâng Giản Nguyệt dậy, đem nước thuốc chậm rãi tiến vào miệng Giản Nguyệt. Giản Nguyệt khó khăn đem nước thuốc nuốt xuống, sau đó nằm quay về trên giường, một lát sau, liền nặng nề ngủ.

Lúc Giản Nguyệt mở mắt tỉnh lại, hắn phát hiện Áo Lôi Đức đang ngồi ở một bên nhìn chăm chú vào hắn. Giản Nguyệt cảm thấy hai má có điểm nhiệt, lúc trước hắn không chịu nghe lời Áo Lôi Đức, cứ ăn uống lung tung những thứ bạn bè đưa cho, hiện tại sinh bệnh, lại phiền Áo Lôi Đức tới chiếu cố, hắn thật sự là không biết phải đối mặt Áo Lôi Đức như thế nào.

” Còn đau không?” Áo Lôi Đức khẽ nhíu mày hỏi. Hắn nghĩ rằng chắc Giản Nguyệt vẫn còn đau bụng nên không lên tiếng khi nhìn thấy hắn, hắn đang chuẩn bị bảo Mã Toa đi đem thêm nước thuốc mang tới.

” Không, ta không sao.” Giản Nguyệt ngồi thẳng dậy, cúi đầu đáp lại. Tiếp theo, hắn thật sự không biết phải nói cái gì. Trong đầu Giản Nguyệt đang nghĩ là nên giải thích trước, hay là nói lời cảm tạ trước.

Áo Lôi Đức đưa tay xoa xoa mái tóc ngắn mềm mại của Giản Nguyệt, trên mặt lộ ra thần sắc an tâm. Giản Nguyệt nhìn thấy mà trong lòng áy náy, Áo Lôi Đức đối với hắn tốt như vậy, vậy mà trước đây hắn còn làm thương tổn Áo Lôi Đức.


” Thật xin lỗi, ta lúc trước nói chuyện có điểm xúc động. Còn có, cám ơn ngươi.” Đôi mắt to của Giản Nguyệt nhìn thẳng vào Áo Lôi Đức, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, bộ dáng thẹn thùng.

” Không cần.” Áo Lôi Đức lạnh nhạt nói. Hắn không cần Giản Nguyệt giải thích, lại càng không cần một lời cảm tạ. Điều mà hắn cần là Giản Nguyệt tín nhiệm hắn nhiều một chút, để ý hắn nhiều một chút. Hắn sẽ chậm rãi chờ, chờ cho đến một ngày Giản Nguyệt hoàn toàn thuộc về hắn. Nghĩ đến đây, khóe miệng Áo Lôi Đức gợi lên một cái nhếch môi xinh đẹp.

” Đúng rồi, về sau để ta chuẩn bị cơm trưa cho ngươi.” Trong khi Giản Nguyệt gần như bị nhấn chìm trong mê đắm vì mải ngắm nhìn nụ cười đẹp tuyệt kia thì Áo Lôi Đức lên tiếng nói ra những lời này, một câu nói đủ để cho tất cả những người từng biết đến hắn kinh ngạc, ngỡ ngàng. Nhưng mà Giản Nguyệt đang say mê nên lại một lần nữa gật đầu một cách vô thức, xác định về sau Áo Lôi Đức chính là đầu bếp của mình.

Chính là như vậy, Giản Nguyệt liền mỗi ngày đều mang theo một cái cà mên được trang trí hoa lệ cùng các món ăn phong phú đến trường. Cho tới bây giờ hắn mới biết thì ra Áo Lôi Đức lại có tài nấu nướng ngon đến như vậy, thế nhưng, Áo Lôi Đức cũng không cho Giản Nguyệt đem thức ăn đó chia xẻ với người khác, bằng không sẽ có kết cục đáng sợ.

Giản Nguyệt không biết cái kết cục đáng sợ kia là gì, nhưng mà, cứ nghe lời của Áo Lôi Đức là được, không cần biết là tốt nhất.

” Hừ! Giản Nguyệt là một tiểu quỷ nhỏ nhen! Có cái gì ngon liền giấu giếm ăn một mình!” Susan không có một chút phẫn nộ, ngược lại còn cười cười đầy tà ác. Cách nói chuyện của nàng thành công làm cho người bên cạnh chú ý.

” Ngươi đang nói cái gì a! Đây chỉ là bình thường thôi.” Giản Nguyệt bất mãn cãi lại …, Susan luôn thích nói chuyện như vậy, làm cho Giản Nguyệt thật bất đắc dĩ.

Lúc này, Từ Diệp Minh đang ở bên cạnh Giản Nguyệt cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì, nhưng mà không ai chú ý đến, trong mắt hắn loé lên một tia hàm xúc không rõ quang mang.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận