Cổ Bảo Đồng Cư Vật Ngữ

Giản Nguyệt nằm ở trên giường giơ tay lên, nhìn chiếc nhẫn trong tay, màu ru-bi chói mắt giống như là đôi con ngươi mê người của Áo Lôi Đức, làm cho người ta mê muội.

Chiếc nhẫn này là vào hôm sinh nhật Áo Lôi Đức đã tặng cho hắn, Áo Lôi Đức nói đó là đại biểu cho nhận định sẽ cùng đối phương vĩnh viễn bầu bạn. Khi đó, Áo Lôi Đức đã đeo nhẫn cho hắn, thật sự là cao hứng. Nghĩ đến đây, Giản Nguyệt mỉm cười đến ngọt ngào. Hết thảy mọi chuyện, đều phát sinh sau khi hắn dọn vào cổ bảo sống!

Nếu không phải ngay từ đầu hắn kiên quyết muốn đến ở trong cổ bảo này, vậy thì hắn cùng với Áo Lôi Đức sẽ không gặp nhau, hết thảy mọi chuyện sẽ không phát sinh, sẽ không có cơ hội nếm thử cảm giác tốt đẹp này.

Mà cổ bảo này thật sự rất đặc biệt, làm cho Giản Nguyệt đối với nó rất khó quên. Đột nhiên Giản Nguyệt nhớ tới một sự kiện, đó là sau khi hắn vào ở trong cổ bảo, đã không nằm mơ thấy về cổ bảo này nữa. Chẳng lẽ đây chính là ước định trong truyền thuyết, là vì làm cho hắn cùng với Áo Lôi Đức gặp nhau mà hình thành. Giản Nguyệt cười khẽ, ý niệm trong đầu này giống như là tình tiết trong tiểu thuyết vậy.

Giản Nguyệt ngồi dậy, sau khi sửa sang lại quần áo, liền muốn ra cổ bảo đi dạo một chút. Hôm nay chỉ có mỗi hắn tự thân vận động mà thôi, Lai Lạ Thường Á vào sáng sớm đã đi chơi. Mà Áo Lôi Đức phải đến công ty làm việc, tuy rằng hắn có điểm không vui, nhưng hắn cũng không hảo đi quấy rầy y, hắn không muốn trở ngại tiến độ công việc của Áo Lôi Đức, đành phải chính mình tìm chút sự tình để làm.

Đi trên đường lớn, đại khái là bởi vì thời tiết nóng bức, nên trên ngã tư đường không nhiều người lắm, cũng chỉ có hai ba người đi đường mồ hôi ướt đẫm.

Giản Nguyệt đi đến công viên tràn ngập màu xanh biếc, tìm một nơi râm mát ngồi xuống. Nhìn thấy xa xa vài đứa trẻ đang đùa giỡn, cảm thụ được cơn gió nhẹ thổi qua, tuy rằng thời tiết vẫn là thật nóng bức, nhưng không có ảnh hưởng đến tâm tình của hắn.

” Tiểu đệ đệ, tại sao lại ngồi một mình?” Một phen giọng nữ trang nghiêm ở bên cạnh truyền đến, Giản Nguyệt quay đầu nhìn về phía thanh âm vừa vang lên, một lão phụ nhân mặc trường bào màu đỏ nhạt đứng ở dưới tán cây. Lão phụ nhân thoạt nhìn rất có uy nghiêm, từ vẻ bề ngoài của bà, cũng có thể biết lúc còn trẻ bà đại khái là một mỹ nhân.

” Ân, bà bà có việc gì không?” Giản Nguyệt đứng lên, lễ phép nói. Đối với người già, Giản Nguyệt đều luôn luôn tôn trọng.

” Ta có thể biết tên của ngươi không?” Đánh giá Giản Nguyệt một hồi, lão phụ nhân nhẹ nhàng hỏi, trên mặt không có biểu tình quá lớn, làm cho người ta nhìn không ra ý tưởng của bà.

” Vâng… có thể, ta gọi là Giản Nguyệt, thỉnh bà chỉ giáo nhiều hơn.” Giản Nguyệt hơi hơi cúi đầu, đột nhiên bị hỏi tên, cho nên hắn có vẻ khẩn trương cùng kinh hách.

Lão phụ nhân nhẹ nhàng gật đầu, bộ dáng như là thật vừa lòng. Bà vươn tay phải, đầu ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào trán Giản Nguyệt, nhất điểm hồng quang theo đầu ngón tay phát ra, bay nhanh tiến nhập vào trán Giản Nguyệt. Giản Nguyệt bị hoảng sợ, nhưng mà không có lui ra phía sau. Bởi vì hắn biết, nếu đối phương muốn yếu hại hắn, không cần làm rườm rà như vậy, trực tiếp là có thể đem hắn giải quyết.

” Đây là chúc phúc ta đưa cho ngươi, linh hồn tinh thuần.” Lão phụ nhân mỉm cười, nhất thời làm cho Giản Nguyệt có một loại cảm giác khoái hoạt. Đó là một loại khoái hoạt phát ra từ nội tâm, từ lúc bắt đầu nhìn thấy lão phụ nhân, tâm tình ngoại trừ khẩn trương vì nhìn thấy người xa lạ ra, còn có một chút khoái trá.

” Xin đợi một chút, linh hồn tinh thuần là có ý gì?” Giản Nguyệt gọi lại lão phụ nhân đang muốn xoay người rời đi. Hắn không rõ vì cái gì lão phụ nhân này bảo hắn là linh hồn tinh thuần.

” Giản Nguyệt, một linh hồn tinh thuần có thể nhận được lời chúc phúc từ người lương thiện, đồng thời cũng sẽ bị ác nhân nhìn trộm. Ta có thể nhìn thấy trên người của ngươi tràn ngập chúc phúc của người khác, mà chuyện ngươi phải làm chính là vẫn duy trì hồn nhiên cùng chân thành của ngươi, như vậy ngươi có thể đạt được năng lực càng mạnh.” Lão phụ nhân sau khi nói xong liền ly khai, chỉ để lại Giản Nguyệt mê mang.

Giản Nguyệt mang theo tràn đầy nghi hoặc trở lại cổ bảo, đổi qua dép lê, đi đến phòng khách, hắn phát hiện Áo Lôi Đức đã trở lại. Áo Lôi Đức tự nhiên ôm Giản Nguyệt ngồi vào bên cạnh y, lấy tay sờ sờ tóc của hắn, sau đó ngừng lại trên trán.

” Gặp được người nào?” Áo Lôi Đức nhìn vào mắt Giản Nguyệt hỏi. Tuy rằng trong lòng đã có một đáp án, nhưng vẫn muốn hảo hảo xác nhận một phen.

” Ân, là một lão bà bà. Ngón tay của bà bà điểm cái trán của ta, sau đó một trận hồng quang xuất hiện. Bà bà nói, đây là chúc phúc cho ta.” Đôi mày thanh tú của Giản Nguyệt khẽ nhăn lại, bộ dáng như là rất nghi hoặc.

” Còn có nói cái gì không?” Áo Lôi Đức xoa xoa tóc hắn, cảm giác mềm mại làm cho y cảm thấy tâm tình thư sướng. Tay kia thì nhẹ nhàng kéo giãn đôi mày đang nhăn lại của Giản Nguyệt, sau đó bắt tay phóng tới trên lưng hắn.

” Bà bà nói ta là một linh hồn tinh thuần, còn nói linh hồn tinh thuần có thể được người lương thiện chúc phúc, nhưng sẽ bị người xấu nhìn trộm.” Giản Nguyệt đem lời của lão phụ nhân thuật lại một lần, sau đó đôi mắt thật to nhìn chăm chú vào Áo Lôi Đức, chờ mong y đáp lại.

” Linh hồn tinh thuần… thì ra là thế.” Áo Lôi Đức lẩm bẩm, sau đó đem Giản Nguyệt ôm đến trên đùi chính mình, làm cho Giản Nguyệt dựa vào càng thoải mái. ” Phụ nhân kia là Chu Tước, vào mùa hạ thường lui tới, sau đó người trong tộc sẽ được bà đưa lên lời chúc phúc.”

” Ách? Chu Tước a……” Giản Nguyệt một bên nhìn Áo Lôi Đức, một bên sợ hãi than. Hắn lại gặp gỡ đại nhân vật, kia thật sự là hắn may mắn. Đột nhiên nhớ tới lão phụ nhân kia còn nói qua trên người hắn được rất nhiều người khác chúc phúc, đại khái chắc là lễ vật mà mọi người cho hắn đi.

” Ân, đó là người rất khó gặp được. Nguyệt, ngươi thật may mắn.” Áo Lôi Đức tiếp tục vuốt tóc Giản Nguyệt, nhẹ nhàng nói. Tuy rằng lời nói thản nhiên, nhưng Giản Nguyệt lại cảm giác được y là thật tình.

” Hì hì, ta vốn rất may mắn mà.” Giản Nguyệt nhắm mắt lại, hoàn toàn thả lỏng tựa vào trên người Áo Lôi Đức. Hắn quả thật là rất may mắn, bằng không cũng sẽ không gặp được Áo Lôi Đức. Hắn lẳng lặng nghe tiếng tim đập vững vàng của Áo Lôi Đức, như vậy khiến cho hắn cảm thấy thật an tâm, thật khoái nhạc.

Chỉ cần có Áo Lôi Đức bên cạnh, hắn luôn có một loại cảm giác, một loại cảm giác được yêu thương, được chúc phúc. Làm cho Giản Nguyệt nhịn không được ngày một sa vào, hưởng thụ loại cảm giác hạnh phúc này.

Áo Lôi Đức nghe được lời nói của Giản Nguyệt, gật gật đầu không nói gì. Nhưng mà, lúc này nhắm lại mắt nên Giản Nguyệt cũng nhìn không thấy. Y cũng không để ý Giản Nguyệt nhìn thấy y đáp lại hay không, y siết hai tay, đem Giản Nguyệt ôm càng chặt.

Y biết, chính mình cũng là may mắn, bằng không khi đó sẽ không cùng Giản Nguyệt hội ngộ, cũng sẽ không đem Giản Nguyệt cứu về cổ bảo, dụng tâm chiếu cố hắn, lo lắng hắn. Y hiểu được, ngay từ đầu cảm giác đối với Giản Nguyệt, không phải bởi vì lời tiên đoán kia, cũng không phải bởi vì bị linh hồn tinh thuần của Giản Nguyệt hấp dẫn, mà là từ lúc bắt đầu đã yêu thương hắn.

Đó là tình cảm đến từ chỗ sâu trong tâm hồn làm cho Áo Lôi Đức khống chế không được chính mình, tưởng niệm hắn, chú ý hắn, đem những gì hắn muốn đều cho hắn. Chỉ cần có thể nhìn thấy Giản Nguyệt tươi cười, y liền cảm thấy thoả mãn.

Lúc này Áo Lôi Đức cùng Giản Nguyệt gắt gao dựa vào đối phương, cảm thụ loại tình cảm khắc sâu này, đây là một phần đến từ hai tâm hồn yêu thương nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui