Cổ Bảo Đồng Cư Vật Ngữ

Trong ngày lễ Giáng Sinh, không trung tràn đầy mây trắng, không giống như là trời sắp mưa, rồi lại không có ánh mặt trời.

Giản Nguyệt ngồi ở nhà ăn cùng Áo Lôi Đức dùng bữa sáng, Lai Lạ Thường Á nói hôm nay rời giường trễ nên không ăn sáng, mà Địch Na bị Áo Lôi Đức bỏ qua không nhìn tới.

” Sớm an, Áo Lôi Đức. Sớm an, Tiểu Nguyệt!” Địch Na mặc áo ngủ khêu gợi đi đến nhà ăn, Áo Lôi Đức sau khi nhìn thấy nàng liền nhíu mày, không có đáp lại. Mà Giản Nguyệt nhìn thấy Địch Na liền ửng đỏ mặt, nhỏ giọng đáp lại.

” Ai nha! Tiểu Nguyệt là đứa nhỏ dễ dàng thẹn thùng nha! Đến đến, tỷ tỷ sẽ biến ngươi thành người lớn!” Địch Na hướng Giản Nguyệt phao cái mị nhãn, sau đó cho hắn một cái hôn gió.

Ánh mắt lạnh như băng của Áo Lôi Đức trực tiếp đâm vào trên người Địch Na, khiến nàng cứng đờ lại. Nàng sờ sờ cánh tay chính mình, như là đang rất rét lạnh.

Ngay lúc bọn họ đang ăn sáng, Lai Lạ Thường Á nhàn nhã xuất hiện.

” Các vị sớm a!” Lai Lạ Thường Á cũng chưa chú ý tới sự tồn tại của Địch Na, kỳ thật gã còn chưa biết Địch Na tạm thời sẽ ở lại cổ bảo.

” A! Lai Lạ Thường Á, sớm… sớm an.” Sau khi Địch Na nhìn thấy Lai Lạ Thường Á lập tức kinh hỉ đứng lên, nhỏ giọng hướng Lai Lạ Thường Á chào hỏi. Nàng còn lập tức chỉnh trang lại mái tóc dài, kéo áo lạp hảo, khẩn trương nhìn Lai Lạ Thường Á.


” Địch… Địch Na! Tại sao cô lại ở trong này?” Lai Lạ Thường Á giống như là thấy được thứ gì đó không nên nhìn thấy, sợ tới mức há mồm, ngón tay chỉ vào Địch Na hơi hơi phát run, đã không còn hình tượng tao nhã hào hoa như trước nữa.

” Đúng, chính là ta. Lai Lạ Thường Á, thì ra ngươi ở nơi này, tại sao ngươi lại không nói cho ta biết?” Địch Na đi đến trước mặt Lai Lạ Thường Á, mềm mại nhìn gã, như là một người vợ trẻ nhu thuận.

Giản Nguyệt kinh ngạc đến nói không ra lời, vừa rồi vẻ mặt Địch Na không phải rất quyến rũ khêu gợi sao? Tại sao hiện tại lại biến thành một nữ sinh nhu thuận dịu ngoan như vậy?

” Áo Lôi Đức, tại sao ngươi không nói cho ta biết?” Lai Lạ Thường Á không có đáp lại vấn đề của Địch Na, gã bi phẫn nhìn Áo Lôi Đức, giống như là Áo Lôi Đức vừa ra một đòn chí mạng với gã.

Áo Lôi Đức không nói gì, y nhíu mày, mang theo ánh mắt xem kịch vui nhìn hai người. Lai Lạ Thường Á biết là y cố ý, ngược lại nhìn Địch Na trước mắt, giờ khắc này, gã cảm thấy thật vô lực.

Lai Lạ Thường Á chỉ là trong một cơ hội ngẫu nhiên giúp nàng một việc nhỏ, lúc sau nàng liền vẫn nói phải báo ân, còn không phải gã không lấy chồng, làm cho gã mấy phen đều chạy trốn. Kỳ thật, không phải gã chán ghét Địch Na, chỉ là gã chịu không nổi sự nhiệt tình theo đuổi như vậy. Thử hỏi có ai chịu được vài ngày một bó hoa tươi, mấy ngày lại hai bình lớn máu tươi? Đối mặt ba phiên bốn lần cự tuyệt của gã, Địch Na vẫn hoàn toàn thờ ơ. Gã vì trốn nàng mà trốn tới nơi này, tại sao cũng trốn không được?

” Lai Lạ Thường Á, ngươi… rất chán ghét ta sao?” Địch Na nhìn thấy thái độ miễn cưỡng của Lai Lạ Thường Á, liền trở nên trầm buồn, tay không tự giác nắm lấy váy, nhẹ nhàng cắn môi đỏ mọng, mắt ứa lệ, bộ dáng thật đáng thương.


” Cũng không phải……” Lai Lạ Thường Á không muốn thấy nước mắt nữ nhân, nhất thời mềm lòng xuống, ngữ khí cũng nhu hoà một chút.

” Thật vậy chăng? Ta thật cao hứng!” Địch Na lau vội nước mắt vừa mới nhỏ xuống một chút, sau đó quyến rũ cười cười, hưng phấn mà nhào vào trong lòng Lai Lạ Thường Á, gắt gao ôm lấy gã.

Lai Lạ Thường Á chân tay luống cuống nhìn Địch Na trước người, hai tay không biết đặt ở chỗ nào cho phải. Gã không biết chính mình là làm sao vậy, đối mặt những người khác đều không có vấn đề, duy độc khi đối mặt Địch Na, hết thảy đều như là không thể khống chế cùng với khó có thể phỏng chừng.

” Từ năm ta 100 tuổi nhìn thấy ngươi, ta đã rất thích ngươi rồi!” Địch Na ôm Lai Lạ Thường Á cảm thán, trên mặt tràn đầy hạnh phúc cùng thần sắc hoài niệm.

” Chờ một chút, chúng ta lần đầu tiên gặp mặt không phải lúc ngươi 700 tuổi rồi sao?” Lai Lạ Thường Á nhíu mày, hai tay cầm lấy bả vai Địch Na, nhẹ nhàng đẩy ra.

” Không phải, là vào năm sinh nhật 100 tuổi của ta, khi đó ngươi theo ta nói thật nhiều chuyện.” Địch Na thẹn thùng nhìn Lai Lạ Thường Á, đan các ngón tay chính mình, gương mặt xinh đẹp hơi hơi chuyển hồng.

” Sinh nhật quý tộc màu đen a… A! A! Ngươi là cái thổ bao tử kia!” Lai Lạ Thường Á đem nữ nhân trước mắt cùng tiểu thổ bao tử ngày xưa so sánh một chút, phát hiện cô gái gặp lúc ấy, chính là người trước mắt này. Gã cảm thấy thật đau đầu, khi đó gã không nên xen vào việc của người khác, đáng lý ra khi ăn xong, chơi đủ liền rời đi, cái gì cũng không quản.


” Cái gì mà thổ bao tử, ngươi nên nói ta là bọc nhỏ đáng yêu.” Địch Na hai tay ôm cổ Lai Lạ Thường Á, bất mãn nhíu mày.

” Còn không phải thổ bao tử……” Khoé miệng Lai Lạ Thường Á run rẩy, không thể tưởng được cái cô gái thổ bao tử trong quá khứ ngay cả tên gã cũng không biết, lại biến thành yêu nữ hiện tại.

” Ta hiện tại có phải rất đẹp hay không? Ngươi đã từng nói qua, ngươi thích cô gái chủ động xinh đẹp, nếu ta trở nên đẹp, ngươi sẽ theo ta cùng nhau.” Địch Na hướng về Lai Lạ Thường Á phao cái mị nhãn, sau đó ở trên gương mặt gã hôn một cái. Lai Lạ Thường Á nhất thời ngây dại, nguyên lai hết thảy đều do một tay gã tạo thành.

” Ta… sự tình lâu lắm rồi, đều đã quên.” Lai Lạ Thường Á khó xử nói, gã đẩy Địch Na ra, bộ dáng như là muốn rời đi.

” Tại sao có thể như vậy?!” Địch Na ôm lấy Lai Lạ Thường Á không buông, nước mắt từ hai má chảy dài xuống, mặc cho ai đều nhìn ra nàng đang rất đỗi thương tâm.

” Lai Lạ Thường Á, ta nghĩ, nếu ngươi thật sự nói qua những lời này, tốt nhất là nên thừa nhận. Cho dù không muốn, cũng nên nói rõ ràng.” Sau khi Giản Nguyệt ăn xong bữa sáng, đối Lai Lạ Thường Á đang trong phiền não nói. Hắn cho rằng nếu đã làm thì phải thừa nhận, nếu không làm liền kiên trì phủ định. Nhưng nhìn thấy bộ dáng Lai Lạ Thường Á liền rõ ràng là gã có nói qua, như vậy gã không nên lừa gạt Địch Na, phải nói ra chân tướng.

Sau khi Địch Na nghe xong lời Giản Nguyệt nói, liền ngẩng đầu dùng ánh mắt chờ mong nhìn Lai Lạ Thường Á. Nước mắt của nàng không ngừng rơi xuống, làm cho Lai Lạ Thường Á nhịn không được cũng thấy đau lòng. Địch Na bình thường tự tin xinh đẹp, thế nhưng lại vì gã mà rơi lệ, khiến cho trong lòng gã có điểm không thoải mái. Kỳ thật nghĩ lại một chút, gã cũng không phải thật chán ghét Địch Na, nàng là một hảo nữ nhân, có khi còn rất đáng yêu.

” Ta đã từng nói qua những lời đó.” Suy nghĩ một hồi, Lai Lạ Thường Á trở nên nghiêm túc, trốn tránh cũng không phải biện pháp, gã quyết định phải đối mặt chuyện này, cho Địch Na, cũng cho chính mình một công đạo.

” Lai Lạ Thường Á, vậy là ngươi thừa nhận, như vậy……” Trong thanh âm Địch Na thu hoạch lớn hy vọng.


” Ân, chúng ta nếm thử cuộc sống cùng nhau đi.” Lai Lạ Thường Á nghiêm túc nói, gã từng hứa hẹn qua với nàng, vậy thì hiện tại cũng đến lúc thực hiện nó rồi. Huống hồ, hiện tại xem ra, cùng Địch Na bên nhau cũng không đến nỗi tệ giống như trong tưởng tượng!

Địch Na cao hứng đến nói không ra lời, liền ôm Lai Lạ Thường Á khóc, nhưng mà lần này chính là nước mắt khoái hoạt. Chờ sau khi tâm tình nàng bình phục, nàng xoay người đi đến trước mặt Giản Nguyệt, từ trong túi xuất ra một vòng tai hắc bảo thạch, sau đó đưa cho Giản Nguyệt.

” Tiểu Nguyệt, kỳ thật vật này ta vốn nghĩ sẽ đưa cho ngươi. Hiện tại ngươi lại giúp ta, ta đây liền nhất định đem thứ này tặng cho ngươi.” Địch Na cảm kích nhìn Giản Nguyệt, tuy rằng hai mắt khóc đến hồng hồng, nhưng một chút cũng không khiến cho dung mạo nàng thất sắc, trên mặt nàng tươi cười, so với khi nàng có được nó càng hạnh phúc, càng sung sướng.

Giản Nguyệt sau khi được Áo Lôi Đức đồng ý mới tiếp nhận vòng tai, hắn giơ vòng tai lên nhìn xem, hắc bảo thạch loáng thoáng có thể nhìn thấy những văn tự đơn giản. Hắn nghi hoặc nhìn nhìn mọi người, chỉ thấy mọi người nhìn hắn như thể phần lễ vật này hắn nhận được là đương nhiên, hắn bất đắc dĩ mà đem vòng tai thu hảo.

Lúc sau, Địch Na hưng phấn mà lôi kéo Lai Lạ Thường Á ra ngoài, nói muốn thế giới của hai người. Sau đó, Áo Lôi Đức cũng cùng Giản Nguyệt đi đến hoa viên nghỉ ngơi.

Áo Lôi Đức nắm tay Giản Nguyệt, đang ở hoa viên rảo bước. Đột nhiên, Giản Nguyệt dừng lại, hơi hơi ngẩng đầu, vươn tay, tiếp được một mảnh bông tuyết.

Giản Nguyệt khoái trá nở nụ cười, hắn nhìn nhìn Áo Lôi Đức, mà Áo Lôi Đức cũng đang nhìn chăm chú vào hắn, không nói gì. Giản Nguyệt bị Áo Lôi Đức nhìn mà ngượng ngùng, hơi hơi đỏ mặt, quay đầu nhìn về phía không trung.

Dưới bầu trời bắt đầu rơi những mảnh bông tuyết, giống như là lông chim, bay xuống ở trong vườn. Trong vườn đứng hai người, mà hai người nắm chặt tay, không có tách ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận