Cổ Bảo Đồng Cư Vật Ngữ

Ngày hôm sau, Giản Nguyệt rất sớm liền rời giường. Hắn đi đến nhà ăn, cũng chỉ có Mã Toa đang đợi hắn.

” Giản thiếu gia, đây là cà mên của ngươi.” Mã Toa cung kính mà đem cà mên đưa cho Giản Nguyệt, sau đó lại do dự nhìn nhìn Giản Nguyệt, tiếp theo như quyết định gì đó mở miệng nói. ” Thỉnh thiếu gia nghe Mã Toa nói chuyện một chút. Chủ nhân rất để ý thiếu gia cho nên mới có thể tức giận như vậy, thỉnh thiếu gia không cần vì thế mà rời xa chủ nhân.”

Giản Nguyệt hé miệng không nói, hắn nhìn Mã Toa một hồi, sau đó xoay người đi ra ngoài, không có đáp lại Mã Toa. Hắn một mình đi trên đường, cảm giác đặc biệt cô tịch. Bình thường có Áo Lôi Đức đưa hắn đến trường, hiện giờ lại chỉ có mỗi hắn mà thôi.

Hắn lắc lắc đầu, quyết định không nghĩ đến chuyện Áo Lôi Đức nữa. Hắn bước nhanh về hướng trường học, muốn mau chân đến xem tình huống của Vân.

Hắn không có tư liệu về Vân, cũng không biết lớp của gã, không có số điện thoại, vốn đêm qua đã muốn liên lạc với gã, nhưng phát hiện hắn không có phương pháp tìm được Vân, đành phải đến trường hỏi thăm một chút.

Đến trường, hắn đi đến bên cạnh thư viện. Tuy rằng Vân không hẳn còn ở trong này, nhưng vẫn muốn đến nhìn một chút mới an tâm.

Đi đến băng ghế gần đó, phát hiện Vân đang nằm ở trên ghế, sợ tới mức Giản Nguyệt lập tức chạy tới.

” Vân! Vân! Ngươi không có việc gì chứ?” Giản Nguyệt dùng sức lắc lắc Vân đang nhắm mắt lại, hắn không thể ngờ là Vân còn ở nơi này, thế nhưng không ai phát hiện ra Vân. Áy náy trong lòng hắn càng mãnh liệt, nếu bởi vì hắn rời đi mà làm cho Vân có cái gì bất trắc, hắn liền thật sự áy náy cả đời.

” Ân…” Vân đang nhắm hai mắt khẽ nhíu mày, bộ dáng như là rất không thoải mái. Gã chậm rãi mở mắt, sắc mặt có điểm tái nhợt, tinh thần trạng thái như là thật không tốt.

” Vân, ngươi tỉnh. Thật xin lỗi, để lại ngươi ở trong này, ngươi không có chuyện thì tốt rồi.” Giản Nguyệt thở dài nhẹ nhõm một hơi nói.

” Giản Nguyệt? Ta không sao, ta ngày hôm qua đã về được đến nhà rồi. Nhưng ta nghĩ có thể ngươi sẽ đến nơi này tìm ta, mới đến sớm một chút. Nhưng mà lại đến quá sớm, mới ở trong này ngủ một hồi. Ta mới là người phải nói câu xin lỗi, là ta làm cho ngươi lo lắng.” Vân tươi cười vẻ hối lỗi, gã mềm nhẹ mà đem Giản Nguyệt kéo đến ngồi xuống bên cạnh gã.

” Không… là ta không tốt……” Giản Nguyệt khẩn trương nói.

” Không cần tự trách, ngươi không có sai. Ngược lại là ta hại ngươi, ngày hôm qua ngươi về đến nhà không có việc gì chứ? Người kia… có đối với ngươi làm cái gì không?” Vân lo lắng nhìn Giản Nguyệt, ánh mắt chân thành làm cho Giản Nguyệt cảm thấy hốc mắt nóng lên.

” Không… không có việc gì.” Giản Nguyệt chịu đựng nước mắt, môi hơi hơi phát run. Chỉ cần nghĩ đến ánh mắt Áo Lôi Đức ngay lúc đó, khiến cho Giản Nguyệt nhịn không được lại bắt đầu thương tâm. Trong lòng giống như là bị ai đó giằng xé, làm cho hắn cảm thấy rất khó chịu.

” Nếu thấy khó chịu, thì cứ khóc đi, ta nghĩ như vậy ngươi sẽ thoải mái một chút.” Vân vỗ vỗ lưng Giản Nguyệt, nhẹ giọng nói. Thanh âm gã như là tràn ngập ma lực, làm cho Giản Nguyệt sau khi nghe được liền rớt nước mắt, nhỏ giọng khóc lên.

Vân vỗ lưng Giản Nguyệt, an ủi hắn. Tiếng khóc của Giản Nguyệt cũng liền dần dần lớn lên, Vân nhẹ nhàng ôm lấy Giản Nguyệt, làm cho Giản Nguyệt cảm thấy an tâm một chút.

Khóc một hồi lâu, tâm tình Giản Nguyệt cũng chậm chậm bình phục lại, hắn hít sâu vài hơi, lung tung lau lau hai mắt. Vân nhìn thấy Giản Nguyệt như vậy hơi hơi thở dài, lấy ra một cái khăn tay màu lam, kéo tay Giản Nguyệt ra, cẩn thận vì Giản Nguyệt lau lệ.

Động tác của gã nhẹ nhàng, mềm mại như là được lông chim chạm đến, ánh mắt ôn nhu nhìn Giản Nguyệt, làm cho nước mắt Giản Nguyệt lại chảy xuống.

Chẳng lâu trước đây, Áo Lôi Đức cũng đối với hắn lộ ra ánh mắt ấm áp nhu hoà như thế, thế nhưng, hiện tại nhìn không thấy. Áo Lôi Đức nhất định là rất chán ghét hắn, nhất định không muốn lại nhìn thấy hắn.

” Giản Nguyệt, không cần thương tâm, nếu người kia thật sự để ý ngươi, sẽ không làm ngươi khóc.” Vân đau lòng nhìn Giản Nguyệt, tay xoa mặt hắn, lạnh lùng, lại làm cho trong lòng Giản Nguyệt cảm thấy một tia ấm áp.

Trong lòng Giản Nguyệt bắt đầu xuất hiện do dự, có lẽ Áo Lôi Đức cũng không phải để ý hắn, có lẽ y cũng không phải thật sự thích hắn.

” Ta hy vọng nói với ngươi, vô luận như thế nào, đều phải tin tưởng Áo Lôi Đức, không cần rời đi hắn.” Thanh âm kia giống như còn đang vang lên bên tai Giản Nguyệt.

Giản Nguyệt cúi đầu nghĩ, chậm rãi tỉnh táo lại. Khải Nhân đã sớm đoán biết, cho nên mới nói ra những lời kia. Nếu là lời Khải Nhân nói, cũng có thể đáng giá tin tưởng. Như vậy, tin tưởng Áo Lôi Đức thêm một lần nữa đi. Giản Nguyệt lau lau nước mắt, trong lòng hạ một quyết định.

” Giản Nguyệt, một mình ngươi có thể về nhà chứ?” Tới giờ tan học, Vân lo lắng nhìn Giản Nguyệt. Giản Nguyệt thoạt nhìn tinh thần không tốt lắm, nhưng vẫn miễn cưỡng làm như không có việc gì, nhưng chỉ cần lưu ý một chút sẽ biết đó chỉ là một biểu hiện giả dối.

” Đương nhiên có thể, Vân cũng sớm một chút về nhà đi, bệnh của ngươi không tốt, ngươi phải cẩn thận thân thể.” Giản Nguyệt cười nói, liền xoay người rời đi, trong lòng muốn mau một chút trở lại cổ bảo, bình tĩnh cùng Áo Lôi Đức nói chuyện.

Trở lại cổ bảo, Giản Nguyệt gấp gáp chạy vào. Thế nhưng, cổ bảo không thấy bóng dáng Áo Lôi Đức. Hắn tìm khắp cả cổ bảo, cũng chưa tìm được Áo Lôi Đức.

” Giản thiếu gia, chủ nhân đến công ty rồi, hôm nay đại khái sẽ không trở về.” Mã Toa cúi đầu nhẹ giọng nói, pha một chút bất đắc dĩ. Nàng làm sao không biết chủ nhân của nàng là vì không muốn gặp Giản Nguyệt mà rời đi cổ bảo, nhưng mà, nàng thật sự không muốn thấy hai người trở nên như vậy.

Đối nàng mà nói, Áo Lôi Đức cùng Giản Nguyệt đều là người nàng tối kính trọng, là người mà nàng tối muốn hỗ trợ. Nếu có thể, nàng cũng hy vọng có thể vì hai người làm chút gì đó. Nhưng mà, năng lực của nàng quá ít, tình cảm giữa bọn họ, nàng không có khả năng nhúng tay can thiệp.

” Phải không… ta đây về phòng ngủ trước.” Giản Nguyệt miễn cưỡng gợi lên khoé miệng, đối Mã Toa gật gật đầu, trở về phòng ngủ. Hắn nằm ở trên giường, nhìn chăm chú lên trần nhà, trong óc vẫn nghĩ đến chuyện của Áo Lôi Đức.

Quả nhiên Áo Lôi Đức không muốn nhìn thấy hắn, bằng không, y cũng sẽ không đến công ty. Trước đây mỗi lần Áo Lôi Đức đến công ty, buổi tối liền nhất định sẽ trở về, ít nhất là đến nhìn hắn. Nhớ lại, cả ngày hôm nay hắn chưa nhìn thấy Áo Lôi Đức.

Tay Giản Nguyệt không tự giác bấu chặt lấy áo trước ngực, muốn ngăn chặn cái loại cảm giác lo lắng này. Trong lúc vô tình, hắn sờ lên chiếc nhẫn trên tay. Hắn nhìn nhìn, chiếc nhẫn ru-bi quang mang như đã ảm đạm một chút, đã không còn vẻ chói mắt như khi vừa mới đeo.

Hắn khẩn trương ngồi bật dậy, cẩn thận nhìn chiếc nhẫn trên tay. Hắn không có nhìn lầm, chiếc nhẫn quang mang thật là ảm đạm, giống như tuỳ thời sẽ tắt đi, hào quang trở nên như ẩn như hiện.

Đó là đại biểu cho cái gì? Giản Nguyệt sợ hãi nghĩ. Nhớ lại lần đó Áo Lôi Đức tìm được hắn, y từng nói qua, hai chiếc nhẫn là có sự liên hệ. Hắn còn nhớ rõ khi hai chiếc nhẫn chạm vào nhau, tản ra quang mang chói mắt, làm cho hắn cảm thấy thật an tâm, hạnh phúc.

Hiện tại, chiếc nhẫn biến thành như vậy, có phải đại biểu cho bọn họ đã đến lúc kết thúc hay không? Hay đại biểu cho hai người đã không thể liên hệ tâm ý nữa?

Giản Nguyệt cắn môi, không thể tin chuyện vừa nghĩ đến. Không có đích thân nhìn thấy, không có chính tai nghe được, hắn không muốn thừa nhận chuyện này.

Hắn đột nhiên nhảy xuống giường, chạy ra phòng ngủ. Hắn nghĩ, nếu hắn muốn biết đáp án, nên chủ động đi tìm. Hắn có thể đi tìm Áo Lôi Đức, cùng Áo Lôi Đức giáp mặt nói rõ ràng. Vô luận sự tình là thế nào, hắn đều muốn nhận được một đáp án xác thật nhất.

Hắn không thay quần áo bỏ chạy ra ngoài cửa, Mã Toa nhìn thấy Giản Nguyệt khác thường, liền kêu hắn lại.

” Thiếu gia, ngươi muốn đi đâu?” Ngữ khí Mã Toa có điểm lo lắng, nàng muốn đem Giản Nguyệt quay vào cổ bảo, cho hắn mặc thêm quần áo. Dù sao nhiệt độ không khí bên ngoài vẫn có điểm lạnh, cho dù hắn muốn làm chuyện gì, cũng phải cẩn thận thân thể.

” Ta muốn đi tìm Áo Lôi Đức, ta muốn tìm hắn nói rõ ràng.” Giản Nguyệt tuỳ tiện đáp một câu, lại lách qua Mã Toa, hướng ra phía ngoài chạy đi.

” Chờ một chút, thiếu gia.” Mã Toa mặc kệ lễ tiết bắt được tay Giản Nguyệt, tuy rằng thoạt nhìn nàng nhỏ xinh, nhưng sức lực cũng không phải tầm thường, Giản Nguyệt bị nàng nắm lại muốn bỏ chạy tiếp cũng không cách nào.

” Mã Toa! Ngươi cho ta đi đi! Ít nhất để cho ta biết rõ ràng quan hệ giữa chúng ta có phải đã kết thúc hay không.” Giản Nguyệt có điểm kích động nhìn về phía Mã Toa kêu lên. Hắn không ngừng giãy giụa, nhưng Mã Toa không buông tay ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui