Cô Bé Dễ Thương Và Hai Cậu Hotboy

Giới thiệu nhân vật:

-Trần Thị Linh Đan(nó): (17 tuổi) là một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, dễ thương cao 1m62. Không đẹp lộng lẫy như những hotgirl nhưng nếu  tiếp xúc với nó nhiều thì sẽ càng cảm thấy nó xinh hơn.

-tính tình: hài hước con nít, đôi lúc hơi điên điên, rõ bướng bỉnh nhưng lại rất tốt bụng. Hay mộng mơ và đặc biệt là rất lắm chuyện. Nó có một tính cách rất dễ thương mà anh chàng nào cũng phải xiêu lòng, bên cạnh đó nó cũng có những tật xấu như là ham ăn, đụng tí là ngủ,…

-gia thế: cũng được, ko giàu cũng ko nghèo.

Đỗ Quang Thành (cậu ta): (17 tuổi) là một anh chàng hotboy nhất nhì ngôi trường "Dream blue" với body chuẩn cao 1m75, ăn chơi...

-tính tình khó hiểu, lòng tự trọng thì cao ngất ngưởng trên trời.

-gia thế: con một gia đình giàu có và là mơ ước của bao nhiêu cô bé cùng trường.

Lê Mai Hồng(con bạn thân nhất hay được nó gọi là Hồng Dog ), Nguyễn Khánh An, Cao Thùy Chi…là những con bạn thân và trong hội ăn vặt của nó.

Chap 1: action >.

Một cô bé dễ thương đang rất vui vẻ với cuộc sống mà mk đang có, luôn lạc quan và yêu đời. Một buổi tối, khi nó đang đi dạo trong một công viên nhỏ gần nhà cùng 3 con bạn thân và tận hưởng n cơn gió mát luồn qua mái tóc óng mượt của mk. Đi đâu cũng gặp n cặp tình nhân tuổi teen nắm tay nhau hp mà nó buồn cho số phận của mk.

-Yêu với chả đương nhí nha nhí nhố -Hồng Dog liếc mắt sang Khánh An chí chóe nói (bà này chưa có người iu nên nói xấu người ta vậy đó).

-hix! Chứ đc như người ta đi rồi hãy nói- Khán An hếch cằm đắc thắng.

Hồng hậm hực lại ngoắc tay nó nói:

-chỉ có hai đứa mk là trong sáng ko iu ai hết bà nhỉ (thời đại này ngta gọi là NiCô đó).

-Uk! Đúng rồi đó..! - nó nhí nhảnh đáp. Nó nghĩ mk xinh xắn dễ thương như vầy mà hỏng có ng iu đúng là “hồng nhan bạc phận” (thấy bả tưởng tượng gê ko, tại bả chảnh chứ bộ, bả bit bả dễ thương rùi nên kén như cua. Bả mà ngồi cùng vs thằng nào là thằng đó sập bẫy tình liền, cao tay ghê).


 Khi nó đang vui vẻ đấu khẩu với mấy con bạn quỷ sứ và ăn món chè iu thích thì nó chợt rống lên:

-THÔI CHẾT RỒI! MẤY GIỜ RỒI?...

Mấy đứa giật mk mà mún ói cả chè ra.

-8h40 mày! Lên cơn ak- Long ng iu Khánh An lên tiếng.

-Thôi xong! Tiêu đời tao rồi ( baba nó dặn rồi 8h về sớm để còn học bài mà h là 8h40 rồi)

-sao vậy mày! Baba mày bắt về sớm ak?- Hồng Dog hỏi nó (đúng là bạn thân có khác).

-uk! Bibi bây nha!- mặt nó nhăn lại, haizz nó ko nỡ chào tạm biệt mấy con bạn vì n lúc ở bên chúng nó rất vui và thoải mái (có mà ko nỡ nào chào tạm biệt mấy cốc chè miễn phí ạ) nó đi từ từ cho đến khi khuất bóng mấy đứa bạn là nó phóng “ba chân bốn cẳng” một mạch về nhà. Bình thường nó sợ tối lắm nhưng hôm nay gấp gáp quá nên nó quyết định đi đường tắt về nhà.  Ai mà chẳng biết cái đường đó tối thui ak, cách 100m mới có một ánh đèn mờ mờ. Khi nó đang chạy như bay qua một đống rác bỏ hoang thì chợt nghe xa xa có tiếng rượt đuổi. Đó là một đám côn đồ đang đang đuổi theo một anh chàng tầm tuổi nó. Lúc này mắt nó mở to hết cỡ. Đứng đơ một lúc nó chợt tỉnh mộng và điều đầu tiên nó nghĩ đến là:

-CHẠY!- nó hét toáng lên và cắm đầu chạy.

Nó chạy nhanh lắm nhưng dù gì thì cũng là con gái mà nó càng chạy lại càng thấy khoảng cách giữa nó và đám xã hội đen kia gần hơn. Nó vừa chạy vừa quay lại nhìn, tim nó muốn bắn ra ngoài luôn vì bọn chúng sắp đuổi kịp nó rồi mà nó ko tìm thấy chỗ nào để trốn cả.Mỗi lúc chần chừ tìm chỗ trốn thì khoảng cách lại ngày càng gần hơn nên thôi cứ chạy là tốt nhất.

-Dời ơi! Cái thằng chết giẫm kia sao mk chạy đường nào thì nó chạy đường đó vậy (chỉ cái anh chàng đang bị bọn xã hội đen rượt)- Nó nói trong đau khổ và nheo mắt lại.

Đang trong cái tâm trạng hỗn loạn thì:

-Oái! -Nó vấp phải cục đá bên đường và mặt mũi chân tay gì đó là tiếp đất hết.

Khổ chưa chứ lị, xui hết chỗ nói!- nó thầm trách bản thân mk hậu đậu qtqđ.

Nó cố gắng đứng dậy chạy tiếp nhưng bọn chúng đến gần quá.Nó chẳng biết làm gì khác ngoài việc ngồi xụp xuống nhắm mắt, ôm đầu (để tránh hậu quả đáng tiếc về sau) và cầu nguyện.


Chợt nó bị ai đó cầm khủy tay kéo đi với một vận tốc đáng sợ.

-Cô điên ak? Sao ko chạy ngồi đó đợi chết ak…?.-anh bạn đó vừa chạy vừa mắng xối xả vào mặt nó.

Với cái tốc độ bàn thờ của cậu ta nó gần như ko thể theo nổi, nó cũng ko biết là mk đã rẽ bao nhiêu ngã trong cái bãi rác bỏ hoang này.

-Thả…ra…coi! Mệt..t.. lắm..m…rồiiiii-nó vùng vằng giật tay mk ra.

-Ax…! Cô tưởng tôi ko mệt chắc, để chúng tóm được là chúng oánh cho vễ sọ bây giờ…!

-Xa lắm rồi đó. Ko còn ai đuổi theo nữa đâu.- nói xong nó ngồi xuống thở dốc.

-Đi ko?

-…

Nói rồi cậu ta quay mặt đi bỏ luôn.

-Đồ điên! Đợi với coi!...-nó mệt mỏi cố gắng lê người đi theo cậu ta thầm nguyển rủa cái con người đã làm nó ra nông nỗi này.

Tuy rất mệt nhưng cái bản tính lắm chuyện của nó ko cho phép nó im lặng.

-Này!-nó bắt chuyện.

Nhưng cậu ta chẵng đoái hoài.Nó lại tiếp tục hỏi:

-Tại cậu mà tôi ko về được nhà đó!


-…

-Làm gì mà lại bị bọn xã hội đen đó đuổi đánh cậu vậy? chắc ăn ở thất đức nên mới bị nv! Đi với cậu ko biết tính mạng tôi có được đảm bảo ko đây.

Nó cứ lảm nhảm hoài mà cậu ta vẫn ko nói lấy một câu, nhìn cái vẻ thản nhiên của cậu ta mà nó bực mk, cậu ta cứ im lặng đút hai tay vào túi quần trông rất lãng tử mà bước đi.Càng im lặng thì nó càng nói nhiều cho đến khi cậu ta cảm thấy bực tức quay phắt lại làm nó giật bắn cả mk:

-Có tin là tôi bắt cóc cô rồi đem đi bán thận ko?- cậu ta nói một cách lạnh lùng làm nó rùng mk.

-Đó tôi biết ngay mà! Đúng là ko phải hạng người tốt đẹp gì. Cuối cùng thì tôi cũng đã vạch trần được bộ mặt xấu xa của cậu. Ha ha vui chết đi được…-nó nói mà hí ha hí hửng như phát hiện ra được điều gì đó vĩ đại lắm.

-Úi chà chà...mk phục mk quá đi- nó tự nói với mk.

-Biết cô thế này tôi đã ko cứu cô làm gì! Chưa thấy đứa con gái nào nhiều chuyện như cô.

-Ồh! tôi tự hào về điều đó đó, có phải ai cũng được như tôi đâu-Nó biết cậu ta nói đểu nó nhưng nó vẫn tự hào về mk và trêu máu cậu ta (miệng lưỡi nó thâm thiệc, chẵng biết có ai đấu khẩu nỗi với nó được ko).

Lúc này cậu ta bắt đầu bực mk thật sự, cậu ta đi nhanh hơn còn nó thì phải chạy theo nếu ko muốn bị ở lại cái nơi khỉ ho cò gáy như thế này, một bước của cậu ta cũng bằng ba bước của nó. Nó ko bực mk mà lại thấy cậu bạn này thú vị làm sao ý. Nó chạy lên trước cậu ta và trêu chọc cậu:

-Này! Dỗi ak! Con trai gì mà mau khi thế?- nó nói mà ko thể nhịn được cười.

Cậu ta tỏ thái độ khó chịu với nó. Chắc bị nó chọc cho đến phát tức rồi (con bé này giỏi nhất môn chọc người khác tức điên, cậu bạn này xấu số thiệc).

-HAHA! Xin lỗi cậu nha!- nhìn cậu bạn bực tức nó lại càng buồn cười, nhìn cái mặt cậu ta khi tức ngồ ngộ thế nào ý.

- Đùa tí thôi đừng giận đó! Tôi biết cậu dễ thương chắc ko để bụng đâu ha..ha…ha (nịnh gê chưa).

Cuối cùng sau bao nhiêu nỗ lực chọc tức của nó thì cậu ta cũng đã trả lời:

-Cô giỏi ha…! Chọc tức tôi rồi xin lỗi…! bộ cô tưởng tôi là trò đùa của cô ak…!

-hix…!giỡn tí thôi mà làm gì ghê vậy.nó chu mỏ ra nói.


Nó mãi nói chuyện mà ko để ý rằng xung quanh nó toàn là một mà đen nghịt. Cậu ta lôi chiếc đt xịn của mk ra làm đèn để thấy đường còn nó ko dám rời cậu nửa bước. Thấy nó như con rùa rụt cổ cậu ta nhếch môi cười một cái rồi lên tiếng, đó là một câu nói lạnh lùng khiến nó dựng cả tóc gáy:

-  Sợ rồi ak!

- Đâu đâu…! Tui đâu có sợ, tui đâu có phải tiểu thư bột đâu.

-Hix!Mơ đi nha!-tuy nó sợ lắm, sợ tối lắm n cái tính bướng bỉnh của nó thì ko bao giờ chịu thua ai.

Chẳng biết từ đâu lại mò ra một đống chuột. Một con thì ko sao chứ nhiều nv thì quả là quá sức chịu đựng của nó. Tuy là rất sợ n nó cố gắng ko hét tại vì nó ko muốn mk là một cô bé yếu đuối đặc biệt là trước cái tên chết bầm này. Nó cố gắng trấn an mk rằng "ko sao nó đâu nó có đụng vào người mk đâu mà sợ chứ". Bọn chuột đang đi về hướng Đông tự nhiên đâu lại có mấy con chuyển qua Bắc chỗ nó đang đứng. Nó toát mồ hôi ướt cả trán đứng bất động để cho đàn chuột đi qua còn cậu ta thì đang rất hứng khởi chờ kịch hay để xem. Chúng nó ko hiểu ý nó gì hết cứ tiến lại gần nó và rồi:

-Á…Á…Á!- tiếng hét vĩ đại nhất mọi thời đại.

 Bọn chuột bò lên chân nó (eo ơi) nó hết nhảy rồi la. Nó ngoắc lấy cánh tay của cậu ta dùng tuyệt chiêu “khuôn mặt cún con” để cầu xin sự giúp đỡ từ cậu ta. Quả là ko thể từ chối cái bộ mặt dễ thương đó mà.

-Thôi đi…!

Đôi mắt của nó long lanh, chớp chớp.

-Bỏ cái bộ mặt đó đi.

Nói xong cậu ta cầm chiếc giầy thời trang của mk đập, đánh, đuổi lũ chuột hỗn xược đó đi.

Mặt nó mếu máo như sắp khóc làm cho cậu ta bật cười. Tuy ở đây rất tối nhưng nụ cười đó vẫn tỏa sáng và làm nó thoáng ngỡ ngàng.

-Thả!-một câu nói nhanh, gọn, lẹ của cậu ta nhưng cũng làm nó giật mk vội buông tay cậu ta ra.

Nó nghĩ bụng:

-hix…! làm giá cơ ai thèm lần sau có quỳ xuống cầu xin tôi cũng ko đụng vào tay cậu đâu.

Sau đó nó cứ cuối sầm mặt xuống xấu hổ và ko dám nhìn cậu ta nữa. Nó cảm thấy mk thực sự rất là quê ý, tức chết được.

Đang suy nghĩ vẫn vơ thì nó chợt thấy tiếng còi xe inh ỏi. Mắt nó sáng lên như người sắp chết đuối mà vớ được phao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận