Hắn bần thần ngồi trong phòng hội học sinh suy nghĩ vu vơ .
Chính bản thân hắn cũng chẳng hề biết mình bị làm sao , rõ ràng lúc trước hắn thấy đó là một cô gái , người đem lại cho hắn sự thích thú, đem lại cho hắn một điều gì đó mới lạ , khiến cho tim hắn có những phút giây đập mạnh .
Ghét hắn có ghét , thầm rủa mắng hắn cũng rủa , cáu gắt muốn tránh thật xa hắn hắn cũng làm , vậy tại sao trong sâu thẳm hắn vẫn thấy nuối tiếc , xao xuyến .
Hắn chẳng hiểu nữa , lúc thì tự giới thiệu mình tên là Bảo , lúc thì hắn lại biết được người đó tên là Tú , cùng một khuân mặt , từng đường nét đó , sao lúc nào nó cũng lởn vởn quanh hắn .
Chẳng lẽ người đó cứ muốn trêu chọc hắn sao , hắn không thích bị con gái làm phiền nhưng điều đó đâu có nói lên hắn là gay chứ , hắn chỉ không thích bị lũ đàn bà đó làm phiền thôi , người con gái hắn yêu chẳng qua chưa xuất hiện .
Hắn không ngờ chính bản thân mình lại rung động trước một thằng con trai khác , có phải thật sự hắn cũng là gay .
Không được , hắn nhất định phải ngăn chặn , không thể biến mình thành một con người lố bịch ọi người cười nhạo được .
Hắn phải tránh xa tránh thật xa .
Bỗng hắn lấy trong áo ra chiếc vòng cổ mà mẹ hắn đã tặng lên mân mê , hắn phải công nhận chiếc vòng này có một sức hút đối với hắn kì lạ, hắn là người kỹ tính , đồ có thể thu hút hắn cũng rất ít , trước mắt hắn bỗng nhiên sáng lên một tia rồi lại tắt nghịm .
Hắn đứng dậy ra khỏi phòng, hắn phải đến công ty , cả buổi sáng hắn đã mất khá nhiều thời gian ở trường rồi .
———————————-
- chị , sao chị làm vậy ?,sao chị lại giấu em? -nóvừa về đến nhà đã bị thằngem tra khảo kịch liệt .
- mày là em trai chị tất nhiên chị phải bảo vệ không thể để ai bắt nạt mày rồi –
- nhưng chị làm thế sẽ khiến em khó xử , anh ấy chắc đau lắm – Tú nói với vẻ quan tâm , cùng xót xa .
- này này , mày có phải em chị không ? chị mày đây sao không quan tâm, sao không hỏi han xem chị mày giúp mày trả thù có bị xây xát gì không ? – nó bất bình tưởng như có thể xé xác thằng em vô tâm .
- xì , ai mượn chị đâu chứ , tại chị tìm người ta gây sự có bị làm sao thì cũng đáng đời –
nó dường như hóa đá , không biết thằng này là em nó hay em hắn nữa , rõ ràng là nó đi trả thù hộ thằng nhóc , mà giờ lại quay ra rủa chị là sao , nó có phải quá bất công với bà chị này không ?
-được ,giờ chị mày sẽ xử mày , cạo sạch lông mày rồi ninh cháo tẩm bổ đem đi tặng hắn nhá , tiện thể chị mày sẽ gửi lời xin lỗi đến hắn luôn –
Nghe tiếng kèn kẹt thoát ra từ mụ quai thai , cả người cậu thật sự run bần bật , đúng như Dung nói , cậu là nam nhi “ đầu đội trời chân đạp đất ,” trời không sợ , đất không sợ nhưng thực sự cậu sợ nhất bà Bảo Anh này .
- ý …ý em không phải như thế , ý em là ..là lần sau chị có ra tay thì ..nhẹ ..nhẹ nhàng một chút và …..-
- và sao – nó từng bước tiến gần Tú , cậu càng lùi nó càng tiến
- và …và..nhớ ……nhớ chừa cái mặt ra –
Nó thật sự bó cánh với thằng em , không biết từ bao giờ thằng nhóc lại có sở thích quái dị là ngắm trai đẹp .
- thôi mặc mày ,chị lên phòng đây mệt rồi , à mà chị mới nghĩ ra một trò rất hay , khi nào có bài kiểm tra mày sẽ giả chị đi làm kiểm tra cho chị , còn chị sẽ đi học hộ mày , thế nhé bye em yêu –
Nó ban cho thằng em một nụ hôn gió rồi biến tăm trên cầu thang mà không hề biết thằng em mình ngã chổng kềnh tạm thời bất tỉnh nhân sự .
———————–
Nó quẳng cặp xuống giường rồi đổ ầm cả thân người xuống .
Nó suy nghĩ vu vơ rồi bỗng với tay lấy thoại , lần tìm danh bạ thật nhanh , điện thoai hiện lên một dãy số và một gương mặt thân quen đẹp trai và trông trẻ hơn tuổi rất nhiều .
Nhanh chóng nó nhấn nút call , điện thoại vang lên những tiếng tút tút đều đặn .
- sao vậy nhóc -đầu giây vang lên cái giọng ngái ngủ .
- hé hé nhớ cậu quá à , bỗng nhiên lại muốn ôm cậu ghê – nó vừa nói vừa làm ra cái bộ mặt nũng nịu .
- nhóc có biết đang làm phiền giấc ngủ của một người rất đáng thương không? –
- hì vì biết cậu đang ngủ lên mới giám làm phiền chứ -
đầu giây bên kia có thể nói là xì ra khói
- người ta thường nói là không giám làm phiền còn cháu thì lại chọn giờ để làm phiền , cậu đang rất buồn ngủ đó –
- cháu tính giờ hết rồi , phải căn cái giờ mà cậu say ngủ nhất để gọi chứ hé hé –
- cậu rất hối hận khi có một đứa cháu nghịch như cháu –
- cảm ơn cậu quá khen , cháu nhớ cậu lên mới gọi chứ bộ -
Zin bên đầu giây thật sự đang nở một nụ cười sau bao lâu ngái ngủ , bao nhiêu năm nay vẫn vậy , cậu thích sự đáng yêu này của nó, thích cái cách quậy phá của nó , thích cách nó làm nũng cậu , cô cháu giái này thực sự làm cậu hết cách .
Do chênh lệch giờ giữ hai nước mà nó canh đúng lúc nửa đêm cậu đang say giấc nồng mà quậy phá .
- cậu , lại ngủ gật à mà im nặng , chảy ke kìa – nó thấy cậu im lặng mà cười gian tiếp tục trêu chọc .
- này nhóc , cậu đang suy nghĩ chứ ngủ gật gì mà chảy ke , ghê quá à –
- ai ở đấy mà biết , cháu thì lạ thừa gì cậu từ xưa xửa xừa xưa rùi –
Zin tức không nói nổi, cậu thật là không cãi được đành phải chuyển đề tài để đánh trống lảng .
- nhờ ơn cháu mà ta đã quyên góp được rất nhiều tiền cho hội cứu trợ đấy – cậu mỉm cười tự hào .
- hả , sao lại nhờ cháu , cháu còn chả nhớ mình làm được gì ý –nó nhăn nhăn nhở nhở đăm chiêu suy nghĩ , mà nó nghĩ cả đời có khi còn chả ra .
- cháu nhớ bức tranh cháu vẽ tặng cậu lúc cháu 6 tuổi không ? bắt cậu treo trong phòng làm việc đó –
- á , tranh nào nhở , từ từ để cháu nhớ đã , tranh nào …tranh nào …tranh nào nhở ……- nó cứ lẩm bầm đi lẩm bẩm lại mà chả nhớ.
- á …nhớ ..nhớ rồi có phải cái bức tranh cháu gọi là “ BẠO LỰC GIA ĐÌNH ‘ không ? – nó nhắc đến bức tranh mà cười khúc khích .
Zin nghĩ đến cái bức tranh mà cũng bực mình, ai ngờ đâu cái đứa 6 tuổi mà chí tưởng tượng của nó phong phú thế , nó vẽ bức tranh cậu ngã chổng kềnh còn nó thì đang nắm tóc kéo cậu đi .
Nó nằng nặc bắt cậu treo tranh trong phòng làm việc không được gỡ xuống .trước thì thấy khó chịu nhưng lâu dần thì cậu lại thấy bức tranh thật đáng yêu.
Cũng nhờ cái đấy mà cậu mới nhận thấy thật sự nó là thiên tài bẩm sinh về nghệ thuật ,nó giỏi nghệ thuật nhưng Tú lại mù tịt về nghệ thuật .
- ông Coson đến phòng làm việc của cậu và thực sự ông ấn tượng về bức tranh của cháu , ông ấy hỏi cậu về bức tranh và đề nghị cậu mang bức tranh đi đấu giá , và điều kinh ngạc đã xảy ra , số tiền là con số khủng lồ -
nó cười vui vẻ , nó đâu chỉ biết phá thôi đâu
- cháu rất vui cậu ạ , mong là quỹ cứu trợ sẽ ngày càng phát triển –
- Bảo Anh à – bỗng nhiên cậu nhẹ giọng nó
- cậu dừng dọa cháu chứ ,cháu đau tim đó –
cậu thực sự đang nghiêm túc mà lại bị nó chặn họng
- 3 năm rồi , không vẽ tranh , không chơi đàn , không tập hát , không tập múa ….cháu có thể từ bỏ sao ?-
-
Câu hỏi của cậu đánh trúng vào tâm can nó , nó im lặng , chính nó cũng chẳng biết nói gì lúc này , bình thường nó nhiều lời lắm mà sao giờ đây nó thấy bí vậy .
- 3 năm rồi cháu không thể quên sao , hãy xóa nó đi , hãy vứt nó ra khỏi trí óc đi , chính bản thân cháu biết cháu không thể từ bỏ nghệ thuật mà , hãy quay lại , hãy quên đi và bắt đầu lại ..-
- không ….cậu sai rồi …..3 năm …3 năm cháu đã từ bỏ rồi , cháu đã bỏ được rồi mà ,cậu sai rồi sai rồi , cậu không hiểu cháu , cậu không hiểu hết được cháu đâu – nó hét lên giận giữ , nó vô cùng bối dối, sao tâm trạng nó càng tệ thế này
cậu không hiểu hết nó sao , đó chỉ là cái cớ để nó tự phủ nhận ình, cậu hiểu , hiểu hơn ai hết , cháu cậu vẫn còn bé lắm ,vẫn non nớt lắm .
-cháu vẫn không từ bỏ nghệ thuật đó thôi , cháu vẫn luôn đắm chìm trong những bản DJ điên cuồng của riêng mình, đừng phủ nhận nó , nó là một phần cuộc sống của cháu rồi , hãy quay lại đi –
cậu khiến nó bối dối
- AAAA, cậu câu giờ của cháu , cháu sắp hết tiền rồi bye cậu nhé, có gì cháu gọi sau –
Nó cụp máy luôn .
quẳng chiếc điện thoại xang một bên , nó bật khóc
cậu quá đáng , sao tự nhiên lại nhắc lại chứ , nó đang cố quên , nó đang cố để giảm đi nỗi buồn sau những phút giây ngứa ngáy chân tay muốn vẽ tranh , chơi đàn hay múa hát , nó nhớ….. , nó thèm……. , nó muốn …..nhưng nó cố kìm nén , nó phải từ bò , phải quên đi .
nghệ thuật là một phần của nó ,là máu thịt của nó nhưng nó không thể , nó phải từ bỏ , phải tách nó ra khỏi cuộc sống , nó không muốn mỗi lúc nhớ lại phải khóc , nó không muốn nó yếu đuối . nó nhất định phải mạnh mẽ .