Phòng bên cạnh.
Thái Tử đứng ở trước cửa sổ nhìn cảnh đêm kiều diễm của thành phố này, Hoàng Phủ Triệt ngồi trên ghế sofa vuốt vuốt khẩu súng ở trong tay mình, làm ra vẻ như muốn hủy nó đi. Sắc mặt hai người đều khó coi như nhau.
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Thi Duy Ân luôn theo quy luật, bình thường thời gian này đã sớm tiến vào mộng đẹp, giờ phút này đang ở bên người Dĩ Nhu cuộn thành một khối tròn nho nhỏ ngủ say.
“Anh hai, có thể cất đồ vật kia đi không?” Dĩ Nhu lễ phép hỏi. Cho dù bối cảnh hắc đạo của nhà Hoàng Phủ thâm hậu đến cỡ nào, Hoàng Phủ Dĩ Nhu cũng vẫn luôn sống trong thế giới thuần khiết, chưa từng bị một chút ô nhiễm. “Em không sợ, ngộ nhỡ Tiểu Trà Diệp nhìn thấy sẽ không tốt thôi.”
Dĩ Nhu nào biết rằng, hầu như mỗi ngày Thi Duy Ân đều bị Thi Dạ Diễm cầm tay dạy lắp ráp khẩu súng như thế nào.
Hoàng Phủ Triệt thu súng lại, tầm mắt không khỏi chăm chú vào bức tường phía đối diện, phía sau bức tường đó, cũng không ai biết chuyện gì đang xảy ra.
“Giữa chị họ, anh rể và cha có phải có chuyện gì hay không?” Mặc dù Dĩ Nhu đơn thuần, nhưng không có nghĩa cô là một cô gái ngốc.
Nhưng mà xem ra hai người anh trai của cô cũng không muốn trả lời câu hỏi của cô, cô liền biết điều không truy hỏi tới cùng. Cô nhìn ra được tình cảm của Thi Dạ Diễm đối với Du Nguyệt Như, cả người dường như còn đắm chìm trong khung cảnh cầu hôn lãng mạn. Suy nghĩ của cô rất đơn giản, mặc kệ giữa bọn họ đã từng xảy ra chuyện gì, từ giờ trở đi hạnh phúc là tốt rồi.
Thi Dạ Diễm nhìn qua rất hung hãn, cô có chút hơi sợ, đồng thời lại cảm thấy dường như chỉ có người đàn ông như vậy mới có thể bảo vệ được chị họ, cho chị ấy một cuộc sống hoàn mỹ.
Hai người yêu nhau, cộng thêm một đứa nhỏ đáng yêu, đây chính là định nghĩa của hạnh phúc, thật sự khiến cô không ngừng hâm mộ.
Mà ở vách tường bên kia, khoảnh khắc Thái Tử và Hoàng Phủ Triệt đóng cửa rời đi, Thi Dạ Diễm đã giáng một quyền vào ngực của Hoàng Phủ Dận.
Quyền rất nặng, giống như một thanh búa sắt, khiến ông gãy một cây xương sườn.
Thi Dạ Diễm không cho ông cơ hội thở dốc lại vung thêm một quyền nữa. Thân thể Hoàng Phủ Dận nặng nề đụng vào trên tường, ho ra máu tươi.
Thi Dạ Diễm vuốt vuốt tay của mình, khóe miệng tà tà nâng lên. “Cho rằng không né tôi sẽ xuống tay nhẹ?” Nắm cổ áo ông lên, hung ác tiến tới gần mặt của ông. “Tại sao tôi lại không nghĩ đến ông chính là người thao túng người của cô ấy?”
Hoàng Phủ Dận cười lạnh, “Cậu quả nhiên đã trưởng thành, sức lực cũng không thể so sánh với lúc nhỏ được nữa rồi.”
“Ông đang nhắc nhở tôi một lý do khác không thể không giết ông sao?” Trong mắt Thi Dạ Diễm tỏa ra ánh sáng hung ác.
Năm đó ở Prague, người đàn ông chạy ra từ phòng của Kỷ Linh đã giao thủ cùng với anh chính là Hoàng Phủ Dận. Sau này, anh tình cờ biết được giữa Kỷ Linh và Hoàng Phủ Dận có khúc mắc, người đàn ông này vô sỉ tới cực điểm, có thể nói nếu như không có ông, Kỷ Linh và Thi Thác Thần ít nhất sẽ không tới nỗi ly hôn.
Kỷ Linh cũng sẽ không hận Thi Thác Thần, cũng sẽ không dùng loại ánh mắt lạnh lùng và ác ngại đó nhìn chính mình.
“Cậu giết tôi sao?” Hoàng Phủ Dận cười xảo quyệt. “Kỷ Linh sẽ cho rằng là ý của Thi Thác Thần, như vậy ông ta mãi mãi không có được sự tha thứ của Kỷ Linh, Kỷ Linh sẽ hận ông ta suốt đời, dĩ nhiên còn có cậu nữa.”
Nét mặt Thi Dạ Diễm đông cứng, môi mỏng mím chặt, sau đó bỗng chốc lại giáng xuống một quyền nữa, đánh ngã Hoàng Phủ Dận ở trên mặt đất, suýt nữa đụng ngã bàn ăn, đĩa, mâm, chiếc đũa rơi tan nát ở dưới đất.
“Tôi đã thoát khỏi nhà họ Thi, chuyện của bọn họ tôi đã sớm không quan tâm, bằng không ông nghĩ rằng tôi sẽ cho Thái Tử sống đến bây giờ? Hai đứa con trai của ông tự tay giao ông cho tôi, ông không cảm thấy bản thân ông rất thất bại sao?”
Sở dĩ anh muốn giết Thái Tử chỉ bởi vì Hoàng Phủ Dận coi trọng người này nhất, nhưng Thi Dạ Diễm đã sớm vì Du Nguyệt Như mà từ bỏ ý nghĩ này. Mà khi anh ở ngoài cửa nghe được cuộc nói chuyện kia của Thái Tử thì không còn phương pháp kiềm chế sự phẫn nộ dời núi lấp biển của bản thân mình, còn cả sự đau lòng đối với Du Nguyệt Như.
Anh có thể hiểu được nguyên nhân Thái Tử ra tay không được, nhưng không có cách nào thuyết phục mình dễ dàng bỏ qua. Nếu như Đường Lạp An đáng chết, như vậy Hoàng Phủ Dận càng đáng chết hơn anh ta một vạn lần.
Hoàng Phủ Dận chỉ cảm thấy ngực đau đớn kịch liệt, đang muốn giãy giụa đứng lên, có một vật cứng đặt ở trên đỉnh ót.
“Tôi vốn không muốn vào ngày hôm nay lại giết người, nhưng lại cảm thấy cho ông sống thêm một giây đều thực có lỗi với người phụ nữ của tôi, tiễn ông về Tây Thiên sớm, ông sẽ không để ý chứ?” Họng súng của Thi Dạ Diễm đang chống đỡ ông ta, nhưng ánh mắt lại liếc về phía bao lì xì do đánh nhau lúc nãy mà rơi xuống trên mặt đất.
Mặt Tân Tiệp ngước lên, chạm nhẹ vào lông mi mềm mại của anh cứ như vậy nhảy vào trong đầu anh. Người phụ nữ, người vợ, người mẹ. Một người phụ nữ có thể có tất cả ưu điểm làm người khác cảm phục dường như toàn bộ đều tập trung trên người bà. Thi Dạ Diễm sợ mình không thể động thủ được nữa, ngay cả anh cũng vì Tân Tiệp mà động lòng trắc ẩn.
“Chờ một chút.”
Vào lúc này, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, phá vỡ bầu không khí hết sức căng thẳng.
Du Nguyệt Như với ánh mắt mờ mịt còn ngái ngủ ngồi dậy từ trên ghế sofa, thong dong điềm tĩnh, lảo đảo đi tới bên cạnh Thi Dạ Diễm, như chim nhỏ nép vào người chen vào trong ngực anh, đôi tay ôm chặt eo của anh. “Em buồn ngủ quá, đầu cũng mơ màng, chúng ta về phòng ngủ đi.”
Vẻ mặt Thi Dạ Diễm trầm xuống, “Đừng để anh cảm thấy em đang cầu xin cho ông ta.”
Du Nguyệt Như trầm mặc hơn nửa ngày, ở trong ngực anh hít vào thật sâu, “Em có thể tự mình bắn phát súng này không?”
Thi Dạ Diễm chau mày suy nghĩ, không nói một lời liền đưa khẩu súng cho cô. Du Nguyệt Như cảm thấy khẩu súng kia như có sức nặng nghìn cân, nhưng cô lại không chút do dự chĩa vào Hoàng Phủ Dận.
“Ông có biết hay không vào lúc tôi còn rất nhỏ, lúc còn có thể gọi ông là cha, tôi từng cho rằng ông là người đàn ông mạnh mẽ nhất trên thế giới này, cũng là ông tự tay phá hủy toàn bộ điều tốt đẹp của tôi, còn nhớ ông nói tôi không xứng đáng có được những điều đó, hiện tại bản thân tôi cho rằng ông mới là người thảm thương kia, thời điểm tôi có tất cả, mà ông vẫn hai bàn tay trắng như cũ.”
Cùng với chữ cuối cùng hạ xuống, Du Nguyệt Như bóp cò, một tiếng phịch vang lên, thân thể Hoàng Phủ Dận ngã ầm xuống đất, xụi lơ ở nơi đó, chỗ trúng đạn nhanh chóng nở thành một đóa hoa đỏ tươi, màu đỏ rực rỡ đến chói mắt.
Đôi mắt Thi Dạ Diễm híp lại, Du Nguyệt Như cũng không nhắm ngay chỗ hiểm. “Tiểu Như…”
Ngón tay của Du Nguyệt Như đặt lên môi anh, ngăn lại lời nói của anh. “Em không vì bất luận kẻ nào mà cầu xin. Thi Dạ Diễm, em chỉ muốn nói cho anh biết là em yêu anh.”
Cơ thể Thi Dạ Diễm rõ ràng bỗng chốc cứng đờ, trong mắt thoáng qua một cảm xúc phức tạp, kích động, ẩn nhẫn. Anh không ngờ tới vào thời điểm này sẽ nghe được câu nói gồm ba chữ này mà anh đã chờ đợi rất nhiều năm. Du Nguyệt Như nâng mặt của anh lên, cọ xát thân mật.
“Em yêu anh vì em mà đánh đổi cả giang sơn để biến mình trở nên mạnh mẽ, em yêu anh vì em mà buông tha hết tất cả dễ như trở bàn tay, em yêu anh cho nên đã sinh ra đứa con gái của chúng ta, bởi vì em tin chắc sẽ có ngày này gả cho anh. Không phải anh đã nói sẽ khiến cuộc sống sau này của em chỉ có hạnh phúc thôi sao? Vậy cũng đừng để cho cái chết của ông ta làm bẩn hạnh phúc của em, rất không đáng rồi, trước sau gì chúng ta đã chờ đợi tổng cộng mười hai năm, cuộc đời quá ngắn, thời gian còn lại trừ việc cùng anh yêu nhau chuyện gì em cũng không muốn làm, qua đêm nay chúng ta rời khỏi nơi này, tùy tiện đi theo anh tới bất cứ nơi nào đều được, thế giới lớn như vậy, chúng ta tất cả đều đi một lần, dẫn theo Tiểu Trà Diệp, anh nói có được hay không?”
Hơi thở ấm áp của cô lướt nhẹ trên cánh môi anh, nhẹ nhàng, dịu dàng, ấm áp.
Hóa ra thật sự có một người như vậy, chỉ với mấy câu nói, liền khiến cho anh cam tâm tình nguyện khoanh tay chịu trói. Cô đã bày ra một tương lai đẹp như vậy, anh nghĩ không ra lý do cự tuyệt.
Thật sự không phải có thể buông bỏ được nỗi thù hận đối với Hoàng Phủ Dận, nhưng giống như lời của cô:
Cả đời quá ngắn, ngắn đến chỉ đủ dùng để yêu nhau.
Thi Dạ Diễm mạnh mẽ ôm chặt eo của cô, dùng sức hôn cô, trong nụ hôn mềm mại kéo dài như cho cô đáp án.
“Được, đương nhiên được, em nói cái gì cũng được.”
Hiển nhiên Hoàng Phủ Dận được đưa tới bệnh viện tiếp nhận điều trị, viên đạn lệch qua cơ quan nội tạng, không tạo thành vết thương trí mạng. Chung quy Du Nguyệt Như còn hạ thủ lưu tình đối với ông, cô không muốn dùng hai chữ huyết thống để giải thích, bởi vì đặt ở trên người bọn họ quá mức châm chọc. Cô cũng không muốn suy nghĩ tại sao Hoàng Phủ Dận cũng không đánh trả đòn tấn công của Thi Dạ Diễm, chỉ hy vọng phát súng kia có thể khiến mọi chuyện chấm dứt.
Chuyện cũ trước kia xóa bỏ hết, từ nay về sau chỉ vì người đàn ông của cô và con gái của bọn họ sống vui vẻ.
Đã từng cảm thấy chỉ cần cô đủ cố gắng sẽ có thể cùng Đường Lạp An có một kết quả tốt, cô không tin số mệnh lại đối đãi cô như thế, kết quả thua thất bại thảm hại.
Từ đó về sau, cô liền cố chấp cho rằng quả nhiên cô chính là đứa trẻ bị Thượng Đế ruồng bỏ.
Cho đến lúc gặp được Thi Dạ Diễm.
Có lẽ chuyện này cũng chỉ do Thượng Đế trong lúc vô ý gẩy nhẹ đầu ngón tay đảo ngược bánh xe vận mệnh của bọn họ, sau đó lộ ra nụ cười thắng lợi xảo quyệt với cô:
Cô gái, cô lại thua rồi…
Thượng Đế không biết, lúc này đây, cô vui vẻ chịu đựng thua.