Có người đang gọi hắn!
Đôi mắt đen tròn bỗng dưng mở to, đồng tử trong bóng đêm nhanh chóng giãn ra, hắn yên lặng không một tiếng động đứng dậy, lướt qua thân mình Uyển Trúc nhảy xuống giường, theo tiếng gọi đi vào trong vườn, một người đàn ông cao lớn đang vuốt cằm nhìn hắn .
“Thực xin lỗi, đây là sai lầm thật nghiêm trọng, ta đặc biệt đến cải chính.”
“Meo ~!” Cuối cùng cũng đến!
“Phải, có sai lầm đương nhiên chúng ta phải lập tức sửa, đối với ngươi chúng ta sẽ có cách bồi thường thích ứng. Chẳng qua …” Người cao lớn mỉm cười. “Có lẽ ngươi đã tìm được cái ngươi muốn bồi thường nhất rồi.”
“Meo ~?” Cái gì bồi thường?
“Về sau ngươi sẽ hiểu được. Hiện tại, ngươi có thể đi theo ta chứ?”
Hắn quay đầu nhìn về phía cửa sổ phòng Uyển Trúc ở lầu 2 một lát rồi mới chậm rãi quay đi.
“Meo ~!” Đi thôi!
Sáng sớm hôm sau, Kha Quý Thương đang say giấc thì bị vợ mình hoảng hốt đánh thức.
“Làm sao! Làm sao? Hôm nay là chủ nhật, không thể để tôi ngủ thêm một lát được sao?”
“Quý Thương, làm sao đây? Tiểu Hổ … Tiểu Hổ chết rồi!” Chu Tố Nghi nhỏ giọng nói mang theo tiếng khóc khàn khàn .
“Tiểu Hổ …” Một lát sau, Kha Quý Thương đã mờ mịt, tựa hồ như nghe không hiểu vợ mình đang nói cái gì, rồi nhảy dựng lên sợ hãi.
“Cái gì?! Tiểu Hổ chết rồi?!”
“Nói nhỏ thôi, đừng làm Tiểu Muội nghe thấy.”
Kha Quý Thương liền hạ giọng:
“Sao lại chết? Ngày hôm qua vẫn rất tốt đấy thôi?”
“Tôi cũng không biết!” Chu Tố Nghi sắc mặt ảo não thương tâm.
“Sáng nay tôi vào trong vườn cho chó ăn liền gặp Tiểu Hổ chết ở đây, trên người không có vết thương gì, cũng không thấy có dấu hiệu giãy dụa, hình như là đột nhiên chết thôi.”
“Đột nhiên chết?” Kha Quý thương lắc lắc đầu không dám tin, khổ não vò tóc. “Thực không xong, Tiểu Muội yêu nó như vậy, nếu biết nó chết, thật không biết nó sẽ khóc thành bộ dạng gì nữa.”
“Phải,” Chu Tố Nghi vẻ mặt ưu tư. “Chính là như vậy tôi mới không dám lớn tiếng.”
Kha Quý Thương trầm ngâm một lát.
“Được rồi, chúng ta gạt nó, làm nó tin Tiểu Hổ tự mình chạy đi mất, mới đầu có lẽ sẽ lo lắng, nhưng lâu dần sẽ phai nhạt đi.”
Chu Tố Nghi gật đầu.
“Tôi cũng nghĩ như vậy!”
“Vậy … Tiểu Hổ thì sao?”
Chu Tố Nghi quay người chỉ vào cửa phòng bên cạnh.
“Tôi bao nó lại mang đến đây.”
Kha Quý Thương lập tức xuống giường đi vào cánh cửa rồi ngồi xổm xuống, chần chừ một lát mới chậm rãi mở cái bao, hiện ra trước mắt là Tiểu Hổ tựa hồ như đang ngủ say; nó lẳng lặng nằm, tư thế bình thản, cũng không còn dấu vết của sự nghịch ngợm, ngạo mạn như trước nữa.
Kha Quý Thương cẩn thận vuốt ve thân mình nhỏ bé cứng ngắc của nó, hốc mắt lập tức nóng lên.
“Trời ạ, tôi thực không dám tin, nó ngày hôm qua còn chạy theo tôi …”
“Cửa phòng đang đóng chặt đột nhiên bật mở.
“Mẹ, mẹ có thấy … A, thì ra là chạy đến đây!”
“Uyển Trúc tự nhiên xoay người, một tay quơ lấy Tiểu Hổ ôm chặt trong lòng. “Em đó, chỉ thích chạy lung tung, chị cảnh cáo em, nếu em còn gây chuyện lần nữa, chị sẽ không …”
Thanh âm đột nhiên im bặt, cô nghi hoặc nhìn Tiểu Hổ thủy chung vẫn không nhúc nhích, tiện đà lay lay Tiểu Hổ.
“Tiểu Hổ, Tiểu Hổ …”
Nhưng Tiểu Hổ vẫn không có động tĩnh, Kha Quý Thương cùng Chu Tố Nghi lo lắng nhìn nhau, hai người đồng thời đứng dậy, nhìn thấy Uyển Trúc càng dùng sức lay lay Tiểu Hổ.
“Tiểu Hổ, đừng ngủ, tỉnh mau!” Thanh âm của cô rõ ràng không dấu được ý khủng hoảng.
Tiểu Hổ vẫn mê mệt như trước, cái đầu nho nhỏ tựa vào khuỷu tay Uyển Trúc, theo động tác của cô mà lắc qua lắc lại. Uyển Trúc trừng mắt nhìn Tiểu Hổ, sau nửa ngày mới ngẩng đầu lên, trên mặt ràn ngập bất lực cùng sợ hãi.
“Tiểu Hổ … bệnh sao?” Cô khàn giọng hỏi.
Kha Quý Thương và Chu Tố Nghi lại liếc nhau, Chu Tố Nghi theo bản năng thối lui từng bước, Kha Quý Thương đành phải gánh lấy nhiệm vụ nặng nề này.
“Tiểu Muội, Tiểu Hổ nó … chết rồi.”
“Chết?!” Uyển Trúc hai mắt mở to, tựa hồ như không hiểu được lời cha mình vừa nói.
“Sáng nay mẹ phát hiện nó ở trong sân thì nó đã không thở nữa, nên cơ hội cứu nó cũng không có.” Chu Tố Nghi thở dài.
Sau một hồi lâu, Uyển Trúc mới nghe hiểu mẹ mình đang nói cái gì, nhưng cô không thể chấp nhận được việc này.
“Không, làm sao có thể?” Cô lắc mạnh đầu. “Mẹ gạt con!”
“Bố mẹ không có gạt con, Tiểu Muội,” Kha Quý Thương nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu vai Uyển Trúc. “Tiểu Hổ thực sự chết rồi, con tự mình nhìn thì biết ngay thôi.”
Uyển Trúc ngơ ngác nhìn cha mình một hồi lâu.
“Không, sẽ không, sẽ không!” Lại liếc mắt nhìn Tiểu Hổ đang ngủ yên yếu ớt. “Nó làm sao có thể tự nhiên chết như vậy? Nó không chết, nó sẽ không chết! Nó không sinh bệnh, cũng không già … Nó sẽ không chết, sẽ không chết bây giờ, sẽ không, sẽ không!”
“Tiểu Muội, nó chết rồi.” Chu Tố Nghi bất đắc dĩ nói.
“Không!” Uyển Trúc đột nhiên thét lên một tiếng, xoay người nhằm phòng mình đi đến.
“Nó đang ngủ! Nó không chết, nó chính là đang ngủ! Ngủ rồi lát nữa sẽ tỉnh! Đúng vậy, nó chính là thích dọa người! Nhưng mình sẽ không bị nó dọa, lần này tuyệt đối sẽ không bị nó dọa!”
Sau khi hắn trở lại cơ thể của mình không biết đã ngủ bao lâu mới khôi phục lại thần trí; vừa mới tỉnh thì theo bản năng muốn mở mắt, thì lại nghe thấy bên mình đang có người liền cố gắng nhịn xuống.
Mọi người bên hắn đi đi lại lại, bác sĩ, y tá; kiểm tra, thảo luận.
Rốt cuộc, cũng không biết là khi nào – buổi sáng? Buổi chiều? Buổi tối? Không biết, nhưng cuối cùng bên người hắn cũng không không còn ai.
Lặng lẽ hấp háy mí mắt, xác định không có ai bên cạnh, hắn mới yên tâm mở mắt dò xét hoàn cảnh mà mình đã đợi gần nửa năm, tiếp theo liền cố gắng động đậy tứ chi của mình.
Đáng chết, hoàn toàn không thể khống chế!
Hắn biết các vết thương trên người mình đã sớm được chữa trị rồi, chỉ là mấy tháng liền hôn mê khí lực yếu ớt, hắn cũng tự đoán được mình đã gầy đi bao nhiêu. Mà trước khi hắn bình phục trở lại, bất kể ai cũng có thể muốn làm gì thì làm với hắn, ví dụ như châm cho hắn một châm làm cho hắn trở thành người thực vật, hoặc là trực tiếp giết hắn. Cho nên việc quan trọng nhất bây giờ là –
Mẹ nó, chạy nhanh trối chết!