Mắt nhìn thấy cái ghế tổng tài mình ngồi đã hơn nửa năm bị người ta đoạt về, An Tiệp Oánh thực sự không cam tâm, lại cũng không thể làm gì.
Ả thực sự không rõ, kế hoạch đã chuẩn bị tốt như vậy rồi, rốt cuộc là sơ hở chỗ nào?
Phong Tông Hàn ngồi sau bàn làm việc đưa mắt nhìn 3 vị ‘thân nhân’, trong lòng âm thần cười lạnh. Hắn liếc mắt nhìn Vu Khiêm ở bên cạnh, lại nhìn xuống tập văn kiện trong tay.
“Dì Tiệp, dì có thể giải thích một chút lúc trước vì sao muốn khai trừ quản lý Chu bộ phận tài vụ, khi tôi bảo Vu Khiêm mời ông ấy trở về, dì lại ầm ĩ?”
An Tiệp Oánh do dự một lát.
“Ông ta … ách, đã đến tuổi về hưu, cho nên … cho nên”
“Để ông ấy tự động xin về hưu?”
An Tiệp Oánh nghiến răng.
“Ông ấy nên nhường chức vị lại cho người trẻ tiếp quản.”
“Uhm …” Phong Tông hàn vuốt cằm. “Tôi hiểu, quản lý Chu hơn 50 tuổi cũng tính là người thế hệ trước, thời thế mới nên để người trẻ tuổi đến quản lý, điểm đó mặc dù tôi không đồng ý nhưng cũng có thể hiểu được. Nhưng tại sao không chọn ra người nào trẻ tuổi có năng lực ở bộ phận tài vụ tiếp quản chức vụ, lại muốn mời một người từ trên trời rơi xuống? Tính tổng thể hàng năm cả tập đoàn Phong Thị ra vào cả mấy triệu USD, cũng không nên tùy tiện tìm một người không biết rõ đến tiếp quản, không phải sao?”
“Ta biết rất rõ năng lực của Cốc Siêu,” An Tiệp Oánh phản bác. “Nó là thạc sĩ kinh tế của Havard, cũng từng đảm nhiệm giảng dạy ở khoa kinh tế của Havard 3 năm, còn là …”
“Con trai của em họ dì, anh em kết nghĩa với Tông Bình, bạn trai của Tiểu Tuyền, phải không?” Phong Tông Hàn lạnh nhạt nói tiếp. “Quan hệ đúng là cũng rất được đi!”
Khuôn mặt 3 người An Tiệp Oánh đồng thời biến đổi, Phong Tông Tuyền bật thốt lên nói: “Anh là sao biết được?”
Phong Tông Hàn lắc đầu.
“Đừng xem thường anh cả em, Tiểu Tuyền,” Buông văn kiện, khuỷu tay hắn chống trên mép bàn đỡ lẫy cằm. “Muốn quản lý Phong Thị, không có chút tài năng là không được, cho nên cha mới đem Phong Thị giao cho anh, mà không phải là dì Tiệp hay anh hai em, hiểu không?”
An Tiệp Oánh cùng Phong Tông Bình sắc mặt khó coi đến cực điểm liếc mắt nhìn nhau, đồng thời tức giận không mở nổi miệng. Phong Tông Hàn cụp mắt, thái độ thản nhiên như không lấy tay phủi đi vết bụi vô hình trên đùi.
“Hải Phong cần trợ giúp sao?”
Lời vừa ra, 3 người lập tức mở miệng đồng thanh kinh ngạc kêu lên: “Anh – cậu làm sao biết Hải Phong?”
Phong Tông Hàn giương mắt cười khoe ra hàm răng.
“Tôi đã nói đừng xem thường tôi, không phải sao?” Hắn thẳng người. “Thế nào? Còn chưa sắp xếp ổn thỏa sao? Nếu như là không được thì thôi đi, miễn cho lãng phí thời gian tiền bạc.”
Da đầu Phong Tông Bình run mạnh, ngực cứng ngoắc.
“Tối lắm, đã sớm vào quỹ đạo rồi, còn kiếm được không ít tiền.” Nói mạnh miệng không cần chuẩn bị trước, nghĩ cái gì thì nói cái đó là được rồi.
“Vậy thì tốt, nếu ngay cả một công ty nhỏ như vậy cũng không làm tốt được, còn muốn mơ tưởng đến Phong Thị thì thật nực cười. Có điều …” Phong Tông Hàn trào phúng cười. “Một khi đã ổn định rồi, cũng nên không cần phải mượn kế hoạch của Phong Thi nữa đi?”
Trừ bỏ sắc mặt ngày càng khó coi, 3 người bọn họ cái gì cũng không nói được. Vốn tưởng dùng người của mình tới phủ đầu, hết thảy mọi thứ đều người không biết quỷ không hay, tự nhiên lại bị người ta nắm rõ từ bao giờ, đến việc lấy kế hoạch của Phong Thị đem đi dùng cũng bị lộ, rốt cuộc còn chuyện gì Phong Tông Hàn không biết?
Hắn cũng sẽ không phải là biết rõ kế hoạch mưu hại hắn của bọn họ rồi chứ?
Có khả năng! An Tiệp Oánh kinh sợ nuốt nước miếng, nếu không tại sao hắn vừa tỉnh lại liền biến mất không thấy đâu?
Phong Tông Bình không cảm nhận được nghi hoặc của mẹ hắn, vẫn giữ nguyên vẻ mặt ảm đạm không biết là đang nghĩ gì, Phong Tông Tuyền chỉ muốn thay người yêu kiếm một chỗ tốt.
“Vậy Cốc Siêu thì sao? Nếu quản lýChukhông nghỉ hưu, vậy Cốc Siêu phải làm sao? Anh ấy là cái gì? Phó quản lý sao?”
Phong Tông Hàn rất có hứng thú đánh giá Phong Tông Tuyền trên dưới một lượt, nhìn tới mức toàn thân Phong Tông Tuyền không còn chút sức lực.
“Em nói sai cái gì sao?”
“Cũng không tính là nói sai,” Phong Tông Hàn đan mười ngón tay vào nhau, chậm rãi dựa lên ghế. “Chính là một khi Cốc Siêu có khả năng như vậy, lại là thạc sĩ kinh tế, lại đã từng là giảng viên ở Havard, em còn lo anh ta không có cơ hội tốt hơn sao? Phải là thanh niên anh tuấn tài ba mọi công ty đều muốn tranh cướp mới phải? Huống chi Hải Phong một khi đã lấy tên anh ta, ít nhiều anh ta cũng phải chia sẻ một chút chứ?”
Phong Tông Tuyền ngắc ngứ.
“Nhưng … anh ấy là nhân tài, Phong Thi không phải là rất trọng người tài sao?”
“Đương nhiên hiểu,” Phong Tông Hàn cười cười vuốt cằm. “Nhưng lúc này công ty không thiếu người, hơn nữa em cũng biết quy định của công ty, cho dù là trình độ gì đều phải bắt đầu từ mức thấp nhất, nếu như thực sự là nhân tài, trong vòng 3 tháng liền thăng lên làm quản lý không biết chừng, như Vu Khiêm …” Hắn quay sang phía Vu Khiêm gật gật đầu. “Cậu ta lúc đó chẳng phải là từ viên chức bộ phận nghiệp vụ đi lên, sau 2 năm mới được làm phó tổng tài?”
“Đó là anh đặc biệt đề bạt anh ấy,” Phong Tông Tuyền không phục nói. “Nếu không vì sao anh hai làm 7, 8 năm mới nên tới tổng giám đốc?”
Phong Tông Hàn không khỏi thở dài.
“Em bảo anh phải nói thế nào đây? Nếu không phải xem nó là em kế, nó cũng chỉ có năng lực làm nhóm trưởng ở bộ phận nghiệp vụ, làm sao mà lên được tổng giám đốc? Đối với nó, anh mới là đãi ngộ đặc biệt.”
“Nói bậy!” Phong Tong Tuyền mạnh miệng nói: “Hải Phong anh ấy làm rất tốt đấy thôi!”
“Phải không?” Phong Tông Hàn cười lớn. “Vậy càng tốt, tổng giám đốc của Phong Thị còn kiêm nhiệm tổng giám đốc ở công ty khác, nghe ra thì không tốt lắm, anh nghĩ Tông Bình nên rõ ràng từ chức ở Phong Thị chuyên tâm làm ở Hải Phong, miễn cho không đủ nhân lực, két quả là lấy kế hoạch của Phong Thị đi làm ở Hải Phong.
OK, cứ như vậy đi, Tông Bình cũng không cần viết đơn xin từ chức nữa, anh sẽ trực tiếp thông báo cho bộ phận nhân sự, em làm đến hôm nay, tiền lương tháng này cho em lĩnh cả tháng, vừa lòng chưa?”
Phong Tông Hàn nói một mạch như máy làm 3 người trợn mắt há mồm, bất kể là phản bác hay từ chối đều nghẹn lại tại yết hầu, nói không ra lời. Đến tận khi đạn đã bắn ra hết, bọn họ mới hổn hển thở hắt ra một hơi [chỉ nghe thôi đã thấy mệt rồi], sau đó bắt đầu –
“Không được! Cậu sao có thể khai trừ Tông Bình như vậy? Cậu thật không có lương tâm, lúc trước cha cậu …”
“Em không có ý đó! Ý em là …”
“Tôi không đi! Tôi có thể đảm đương tốt cả hai bên, hoặc là tôi giao Hải Phong cho Cốc Siêu, như thế anh vừa lòng chưa? Nếu còn không được, tôi …”
3 người đồng thời mở miệng, so với âm thanh lúc chiến loạn càng ầm ĩ loạn xạ hơn, cứ nháo nhào câu nọ xọ câu kia đến một câu rõ ràng cũng nghe không hiểu, Phong Tông Hàn hài hước ngoáy ngoáy lỗ tai, thuận đầu quay sang nháy mắt với Vu Khiêm.
“Cậu nghe hiểu bọn họ đang nói gì không?”
Vu Khiêm sắc mặt không chút biểu tình, trong đáy mắt ánh lên vẻ cười cợt.
“Có nghe nhưng không hiểu.”
Phong Tông Hàn nhún vai.
“Vậy thì mặc kệ họ đi, thông báo cho bộ phận nhân sự, tổng giám đốc Phong làm đến hôm nay, phó tổng giám đốc Đàm tiếp nhận chức vụ, quản lý Kha bộ phận nghiệp vụ thăng làm phó tổng giám đốc, nguyên phó quản lý thăng quản lý, phó quản lý do tân nhậm quản lý tự lựa chọn, mọi công văn sẽ bổ sung sau, cứ như vậy đi.”
“Được.”
Phong Tông Hàn nhẹ nhàng thông báo hết thảy cực kỳ rõ ràng, 3 người kia nhất thời mặt đen như đất, bọn họ biết rõ Phong Tông Hàn chỉ cần chỉ đạo Vu Khiêm thì sự việc chắc chắn đã được quyết định, cuối cùng 3 người đồng thời phẫn nộ bất bình rống to đi ra khỏi phòng –
“Cậu quá đáng quá rồi đấy! Cha cậu sẽ không bao giờ cho phép cậu làm như vậy, ông ấy đã nói –”
“Anh không thể như vậy được! Anh cả, anh hai anh ấy …”
“Tôi không đi! Tôi chết cũng không đi! Tôi xem anh làm gì được tôi! Nếu để người khác biết được anh …”
Làm như không nghe thấy, Phong Tông Hàn trực tiếp ngả ghế ra sau, nhìn ngây ngốc vào khung cảnh ngoài cửa sổ.
“Hôm nay thời tiết thật tốt.”
Vu Khiêm nén cười.
“Phải, cực kì tốt.”
Kha Quý Thương xin nghỉ giúp con gái, mà trực tiếp do phó tổng tài phê duyệt xuống, Uyển Trúc nhân duyên cực tốt vừa hết phép quay lại công ty liền bị đổ xuống đầu một đống câu hỏi.
Uyển Trúc chỉ đỏ mặt tội lỗi trả lời trong nhà có việc.
Không như những người khác, Tiểu San, Thiến Thiến cùng vào công ty với cô một đợt lại không dễ dàng ứng phó như vậy. Giờ cơm trưa, 2 người rất ăn ý tóm lấy cô ra ngoài ăn đồ tự chọn, cũng thuận tiện cho việc tra khảo.
Đầu tiên một đôi đũa khua khua trước mũi Uyển Trúc.
“Nói! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Nhịn không đợc mặt lại đỏ bừng lên. “Thực sự không có gì mà!” Uyển Trúc lắp bắp nói.
Một cái thìa từ đâu bay tới lướt trên mặt cô.
“Không có gì sao lại đỏ mặt như vậy?”
“Tớ … tớ nóng thôi mà!”
Hai đôi tròng mắt nhìn cô nửa ngày, Tiểu San mới thử thăm dò hỏi:
“Cha cậu với anh cậu đều không xin nghỉ, vậy chính là chuyện của cậu rồi?”
Uyển Trúc há hốc miệng rồi lại mím vào, trầm mặc thừa nhận.
Thiến Thiến dùng tay vỗ vỗ khuỷu tay Uyển Trúc. “Bạn trai?” Cô hỏi, sắc mặt cực kỳ ái muội.
Uyển Trúc có chút hoảng hốt nhìn Thiến Thiến một cái. “Không … không phải.”
Miệng phủ nhận, nhưng vẻ có tội lại viết rõ ràng trên mặt cô. Bên nam còn chưa công khai, cô không thể mặt dày thừa nhận, nếu không lại mất mặt như cái cô tiểu thư tập đoàn gang thép của Đức kia thì thật chẳng hay chút nào.
“Không phải?” Thiến Thiến căn bản là không tin cô, lại hỏi: “Làm gì? Cùng anh ta đi nghỉ ở đâu hả?”
“Không phải đâu!” Cái này trả lời càng mau lại khẳng định không chút do dự, cũng xem như chiêu không đánh mà tự khai.
Con mắt đảo quanh một vòng.
“Tô Hào lần trước dạ dày bị viêm phải phẫu thuật, muốn tớ xin nghỉ đến bệnh viện chăm sóc anh ấy, cậu …” Ánh mắt dò xét của Tiểu San diễu qua diễu lại trước mặt Uyển Trúc. “Sẽ không phải vừa vặn giống tớ chứ?”
“A … cái kia …” Anh ấy chỉ cần nghỉ ngơi, không tính là sinh bệnh chứ?
Không cần cái này cái kia nữa, xem thần sắc cảu cô thế kia thì chắc rồi.
Tiểu San cùng Thiến Thiến đồng thời vỗ xuống bàn rầm một cái.
“Phải rồi!”
Suýt nữa cắn phải lưỡi của mình. “Làm gì vậy? Dọa người ta như thế!” Uyển Trúc vỗ vỗ ngực thở ra.
Mới mặc kệ cô có bị dọa thành ngốc hay không, 2 người dẹp hết đồ ăn sang một bên, chuẩn bị 3 chén hồng trà, tất cả đã xong xuôi 2 người mới chính thức thăng đường thẩm vấn.
“Nói, anh ta ở đâu chui ra?”
“Chẳng hiểu cậu đang nói gì? Cái gì ở đâu chui ra, cũng không phải Tôn Ngộ Không, còn có thể chui ra từ khe đá chắc?” Phạm nhân đều là không thành thực ngay từ đầu.
“OK, vậy chuyển sang phương thức khác …” Tiểu San nghĩ nghĩ. “Anh ta không phải sinh viên chứ?”
Uyển Trúc bất đắc dĩ nhìn thái độ kiên quyết muốn rèn sắt thành kim của 2 người, cuối cùng vẫn là đầu hàng.
“Không phải.”
“Viên chức?” Thiến Thiến hỏi.
Uyển Trúc vuốt cằm.
“Ở Phong Thị?”
Uyển Trúc lại vuốt cằm.
“Tầng bao nhiêu?”
Uyển Trúc chẳng nói chẳng rằng.
Thiến Thiến lại lay lay cô.
“Làm sao? Đã nói đến thế này rồi, còn dấu diến cái gì?”
Uyển Trúc cúi đầu không nói gì, Tiểu San cùng Thiến Thiến dò xét cô một lát, lại trao đổi ánh mắt đến nửa ngày, cuối cùng cũng có kết luận.
“Hai người thỏa thuận tạm thời không công khai?” Tiểu San hỏi.
Uyển Trúc trần trừ.
“Coi là như vậy đi.”
“Sẽ không phải là bị người ta đùa giỡn đấy chứ?” Thiến Thiến quan tâm hỏi.
“Ngốc nghếch!” Không đợi Uyển Trúc trả lời, Tiểu San liền cướp lời nói: “Quản lý Kha giúp cậu ấy xin nghỉ, không có khả năng nhìn con gái mình bị người ta đùa giỡn đâu?”
Thiến Thiến giật mình à mọt tiếng.
“Quản lý Kha đã bật đèn xanh cho bên kia rồi!”
Tiểu San nâng chén trà nhấp một ngụm.
“Định lúc nào thì công khai?”
Uyển Trúc nhún vai.
“Cũng không sao cả, cha tớ nói để anh ấy quyết định là được rồi.”
Thiến Thiến lại à lên một tiếng.
“Này, vậy nói cho bọn tớ anh ta cool hay không, cái này có thể chứ?”
“Cool?!” Uyển Trúc bất giác hết cười. “Ba mươi mấy tuổi rồi còn nhí nhố như trẻ con, cậu nói xem là cool hay không?”
“Nhí nhố?” Tiểu San với Thiến Thiến nhìn nhau. “Được rồi, vậy đẹp trai không?”
Uyển Trúc mãnh liệt gật đầu.
“Đẹp trai, cực kỳ đẹp trai!”
“Cao không?”
“Cao! Rất cao!”
“Đàn ông không (*)?”
“Cực kỳ đàn ông!”
“Chức vụ cao không?”
“Rất cao, rất …” Uyển Trúc bỗng dưng im bặt, tiện đà kháng nghị: “Các cậu phủ đầu tớ!”
Hai người giơ tay vẻ vô tội. “Có sao?” 2 người không hẹn mà cùng đồng thanh hỏi lại.
Uyển Trúc chu cái miệng nhỏ lên. “Không nói với các cậu nữa!” Cô không vui đứng dậy rời đi.
“Này, này, đừng đi!”
Hai người vội vã đuổi theo sau.
“Nói cho bọn tớ anh ta là cấp phó giám đốc hay giám đốc đã rồi hẵng đi! Tiểu Trúc, Tiểu Trúc … không phải là phó tổng tài đấy chứ?!”
(* nguyên văn帅: chỉ người đàn ông bộ dạng đẹp trai, có khí chất)