Thấy Uyển Trúc làm các cô buôn bán một phen lời như vậy, Tiểu San cùng Thiến Thiến đương nhiên phải tận tình làm người bạn tốt, muốn khuyên nhủ Uyển Trúc trước khi lún vào quá sâu thì phải nhanh chóng dứt ra. Cho nên buổi sáng hôm sau, Uyển Trúc vừa đến văn phòng, ba lô vừa buông xuống liền bị Tiểu San cùng Thiến Thiến từ đâu chạy tới vây lại.
“Tiểu Trúc à, tổng tài đã đính hôn, lại còn sắp làm cha rồi đó.”
“Đúng, tổng tài rất phong lưu, không thích hợp với cậu đâu!”
Uyển Trúc có miệng mà không thể nói, chỉ âm thầm cười khổ. Tiểu San cùng Thiến Thiến đương nhiên sẽ không nói hai ba câu như thế là xong, cũng không lo lắng thời gian làm việc sắp đến, mặc kệ mà lôi kéo Uyển Trúc ngồi xuống, liền bắt đầu bài giảng con cà con kê hòng dùng lời lẽ thức tỉnh Uyển Trúc.
“Phải đó, anh ta đích thực là rất anh tuấn mê người, toàn công ty từ cao đến thấp làm gì có ai không vụng trộm thích anh ta?” Tiểu San còn nói: “Tớ còn có một tập san của anh ta, đều là tin tức báo chí liên quan đến anh ta, ảnh chụp, còn cái gì mà tạp chí Time, tạp chí Forbes, Hoa hoa Nữ lang, Giai nhân thanh tú, v.v…tớ đều thu thập hết lại, nhưng tớ nhiều lắm cũng chỉ là nằm mơ giữa ban ngày mà thôi, cũng chưa từng si tâm vọng tưởng, cho dù anh ta thực sự muốn chơi đùa cùng tớ, tớ còn hơi sợ đó! Anh ta lúc nào chẳng là tay phải cầm tay trái buông, tớ mới không mong thành một trong những phế phẩm của anh ta.”
“Tớ không muốn đả kích cậu, Tiểu Trúc,” Thiến Thiến nói tiếp: “Nhưng cậu xem anh ta chơi bời với nhiều phụ nữ như vậy, có người nào không phải người mẫu, minh tinh, nữ cường nhân, đại mỹ nữ không xinh đẹp gợi cảm thì cũng là con nhà gia thế, còn cậu thì …” Cô nhẹ nhàng liếc mắt trái phải nhìn Uyển Trúc, sau đó thở dài một tiếng.
“Cậu là ngọt ngào, nhưng không đủ diễm lệ, cũng không có hương vị gợi cảm quyến rũ, càng không phải là thiên kim thế gia, cậu lấy cái gì để níu kéo anh ta? Anh ta cùng lắm chỉ là thấy mới mẻ với cải vẻ ngây thơ đơn thuần của cậu thôi.” Đến tột cùng là bạn tốt, cũng không thể nói cô quá bình thường chứ?
“Trước khi qua lại với cậu, chắc chắn anh ta đã nói: không nói chuyện tình cảm, không nói chuyện hôn nhân, mọi người chỉ cần happy ở chung với nhau mà thôi, có đúng không?” Tiểu San liếc xéo Uyển Trúc.
Uyển Trúc không tự giác chớp chớp mắt: sai rồi, anh ấy ngay từ đầu đã nói yêu tớ, mà còn muốn cưới tớ nữa kia.
Nhưng Tiểu San lại hiểu lầm, cô cứ tưởng thái độ của Uyển Trúc nghĩa là: vậy phải làm sao?
“Đúng chứ, tớ nói rồi mà,” Cô đắc ý nói: “Với người phụ nữ nào anh ta cũng nhắc nhở trước như thế, chờ chơi chán rồi, anh ta mới ung dung bỏ đi mà không thấy tội lỗi. Mấy đại mỹ nữ đó còn có thể có tư cách, có điều kiện suy tính một chút, xem mình có thể giữ anh ta lại không, mà cậu thì sao? Thôi đi, Tiểu Trúc, cậu nhiều lắm chỉ là tiểu gia bích ngọc, là điểm tâm ăn sáng, cũng không phải là Konica(*)!”
(*nguyên văn柯尼卡: kha ni tốt, có một chữ trùng với họ Uyển Trúc, ở đây chơi chữ ám chỉ cô họ Kha cũng không phải là tiểu thư tập đoàn Konica, còn Konica là cái gì thì mọi người biết rồi)
Thiến Thiên lay lay Uyển Trúc.
“Phải đó, Tiểu Trúc, bỏ đi, mọi người đều nói tính tình tổng tài rất thoải mái, cậu trực tiếp nói với anh ta, anh ta sẽ không giận đâu.”
Uyển Trúc bị bọn họ nói trái một câu phải một câu làm cho không hiểu được thế nào mới tốt, mắt nhìn thấy trưởng phòng đang nhíu mày với bọn họ liền chớp lấy cơ hội.
“Mau về chỗ thôi, trưởng phòng đang lườm chúng ta kìa!”
Tiểu San không tình nguyền liếc mắt một cái, còn lưu lại một câu: “Mời đợi tập sau”
Mới cùng Thiến Thiến lư lại một đám khói chạy về chỗ của mình.
Cũng không còn thời gian mà diễn tập sau nữa, hơn 10 giờ, Phong Tông Hàn lại đến mang Uyển Trúc đi ‘ra ngoài công tác’. Đồng nghiệp mặc dù rất kinh ngạc, cũng chỉ có thể vì Uyển Trúc than thầm không thôi.
Phong Tông Hàn từ trước tới nay luôn duy trì nguyên tắc thỏ không ăn cỏ gần hang (*), cho tới nay cũng không liên quan đến nhân viên công ty, để tránh ảnh hưởng đến công việc. Hôm nay lại phá vỡ nguyên tắc, mà lần đầu tiên lại là một cô gái ngây ngốc đơn thuần, xem bộ dạng cô ta là không cự tuyệt nổi mị lực nam tính của Phong Tông Hàn. Nhưng nếu đã như vậy, đa số nhân viên nữ trong công ty cũng không thể ngăn nổi sự bất an nghi hoặc đang dâng lên.
(*thỏ không ăn cỏ gần hang: kiểu như mình nói là không dây vào con thầy, em bạn, gái cơ quan)
Nếu như tổng tài đã muốn chơi bời với mình, thì mình có đủ định lực để từ chối hắn không?
Vẫn còn những ánh mắt hằn đỏ của các nữ đồng nghiệp, mặc dù đỗ kỵ cũng không nhịn được phải đi cá cược một phen: Tổng tài giữ hứng thú với Uyển Trúc được bao lâu?
Nói cách khác, mọi người đều cho rằng Uyển Trúc chẳng qua chỉ là món điểm tâm mà Phong Tông Hàn nhất thời cảm thấy thích thú mà thôi. Hơn nữa, cho dù mê luyến hắn, không có phụ nữ nào lại chịu làm một khách qua đường của hắn mà thôi, nhưng cũng không có cách nào thoát được hấp dẫn chí mạng của hắn.
Cổ nhân nói: Nữ nhân họa thủy, tị chi tắc cát. (phụ nữ đều mang đến tai họa, tránh được ắt sẽ bình an)
Mà nay phụ nữ đều phải kêu lên:Namnhân tai nan, diệt chi tắc an.
Cho dù lúc trước vì đứa bé mà buộc phải đính hôn, nhưng Phong Tông Hàn vẫn như cũ không bỏ được tật phong lưu bên ngoài, thậm chí sau hôm đính hôn còn cùng một cô người mẫu Thụy Điển đi du thuyền đến Ma rốc đánh bạc, một tuần sau lại cùng nữ minh tinh người Nhật đi Italia đấu giá cổ vật, sau lại đổi thành cùng nữ bá tước đến Paris uống champagne. Tang Nhược Quyên cũng vô lực ngăn cản hắn. Chỉ có thể lấy lí do cho dù hắn ta có chơi bời như thế nào thì cũng sẽ trở về bên mình để tự an ủi bản thân.
Nhưng không thể ngờ được đêm trước ngày kết hôn, hắn lái xe bị tai nạn hôn mê mấy tháng, tỉnh lại rồi thì tự dưng lại đổi ý, kiên trì yêu cầu xét nghiệm DNA cho đứa bé rồi mới tiến vào kễ đường. Người nhà họ Tang trong lòng có khuất tất, mà cái quan trọng nhất trước mắt là làm sao để qua được cái xét nghiệm DNA kia.
Lúc nhà họ Tang đang trăm phương nghìn kế giăng lưới bắt cho được con cá chạch Phong Tông Hàn thì lại không cẩn thận nghe được tin đồn làm người ta bất an – -
Phong Tông Hàn lại đi câu con gái nhà người ta! Chuyện này không có gì đáng ngạc nhiên, đáng ngạc nhiên là ở chỗ khi trước đều là con gái quấn lấy hắn ta, lần này có vẻ như là Phong Tông Hàn ngược lại đi quấy rầy đối phương, thậm chí người ta là viên chức Phong Thị.
Lấy thân phận tổng tài, Phong Tông Hàn ngày ngày quang minh chính đại bắt người ta cùng hắn ‘ra ngoài công tác’. Càng khả nghi chính là, trước đây hắn đều tranh đi công tác, hiện tại nếu không phải giao cho Vu Khiêm thì cũng cử tổng giám đốc mới nhậm chức.
Cái vị nữ tổng tài nóng bỏng của tập đoàn truyền thông Pháp kia đến Đài Loan, trước đây đều do Phong Tông Hàn tự mình chiêu đãi hết lòng. Lần này lại giao cho bộ phận đối ngoại của công ty xử lý.
Mà ‘giao tình’ của Phong Tông Hàn với phụ nữ ngắn nhất là 12 tiếng, dài nhất là không quá 1 tuần, lần này dây dưa với cô gái kia đã hơn 1 tháng, điều này càng làm người ta hoài nghi,
Không cho rằng Phong Tông hàn sẽ yêu thương đứa con gái nào đó, lại cũng không nhịn được muốn xóa bỏ nghi kị trong lòng. Hội nghị Tang gia quyết định đứa con gái kia tốt nhất là tự mình biết rõ không cần quá kiêu ngạo, nếu như có dã tâm thừa dịp đưởng sủng là làm quá, bọn họ trước hết sẽ cho cô ta biết chút uy lực của mình, cho cô ta biết cô ta đang chống lại ai, hiểu rõ ai mới là Lão Đại.
Vì thế, khi đã qua thời gian sinh dự tính, vào lúc làm người ta lo lắng nhất, mà Phong Tông Hàn tuyệt không hỏi thăm lấy một câu, lại cùng đứa con gái kia ‘ra ngoài công tác’, Từ Tuyết Phân rốt cục nhịn không được mang theo con gái đến Phong Thị diễu võ giương oai.
Nghe ngóng rõ Phong Tông Hàn thông thường hơn 1o giờ đều đưa đứa con gái đó ra ngoài, Từ Tuyết Phân tính toán trước 9 giờ đã kéo đến.
Vị hôn thê của tổng tài tự nhiên không ai dám ngăn cản, mẹ con hai người như hai con hổ xổng chuồng thẳng hướng phòng thu phát ở tầng 6 lao tới, vừa mới bước một bước vào văn phòng, Từ Tuyết Phân đã không kiêng dè mở mồm rống to.
“Ai là Kha Uyển Trúc?! Lập tức lăn ra đây cho ta!”
Tiểu San cùng Thiến Thiến rụt rè bước ra khỏi thang máy, hai người đùn đấy nhau đi đến văn phòng của tổng tài, dừng lại một chút trước bàn của thư kí Mạc Thanh Phong. Mạc Thanh Phong nhìn sắc mặt hai người đầy sợ hãi, tựa như có thể tùy lúc mà bỏ chạy lấy người, bất giác cảm thấy thú vị liền cười cười.
“Có việc?”
Hai cô gái lại đùn đẩy nửa ngày, Tiểu San mới ngập ngừng nói: “Chúng tôi là nhân viên phòng thu phát bộ phận tổng hợp, chúng tối muốn … muốn gặp tổng tài.”
“Phòng thu phát?” Mạc Thanh Phong khẽ nhếch hai hàng lông mày. “Tổng tài đang có một cuộc họp quan trọng, hay là các cô nói với tôi tìm tổng tài có chuyện gì, tôi xem xem lúc nào nói với anh ấy thì thích hợp.”
Thiến Thiến do dự nhìn trộm Mạc Thanh Phong.
“Cái này … là thế này, vị hôn thê của tổng tài Tang tiểu thư đến tìm Tiểu Trúc, vừa khóc vừa mắng Tiểu Trúc, cho nên chúng tôi muốn …”
Không cần suy nghĩ!
“Đi theo tôi!” Mạc Thanh Phong vội vội vàng vàng dẫn Tiểu San cùng Thiến Thiến đi đến trước cửa phòng họp. “Chờ!”
Đứng ở ngoài nhìn vào, bọn Tiểu San thấy Mạc Thanh Phong khẩn cấp đi đến phía đầu bàn hội nghị, cúi người nói vài câu vào tai tổng tài, vốn dĩ đang nở nụ cười thoải mái, khuôn mặt tổng tài lập tức thất sắc, toát ra cỗ lửa giận bừng bừng, mắng to một tiếng “Mẹ nó, con tiện nhân” Lúc sau, có bóng người như hỏa tiễn lao ra, như cơn gió xẹt qua hai người, chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
Hai cô gái không khỏi ngây người.
Hai cô chỉ là nhìn không vừa mắt thái độ kiêu ngạo chuyên chế của mẹ con họ, cho nên muốn thử xem tổng tài có đồng ý thay Uyển Trúc nói vài câu hay không. Xem xét hơn một tháng nay, hình như tổng tài thực thích Uyển Trúc, bởi vậy điều này cũng có khả năng.
Mà không ngờ tới tổng tại lại phát hỏa như vậy, cái này cũng thật kì lạ.
Ai chả biết tổng tài cực kì ít khi nổi giận, một năm tính ra cũng chưa đến một lần? Lại càng không thể vì phụ nữ mà nổi giận. Phụ nữ đối với hắn ta mà nói cũng chỉ là hàng hóa, là đồ chơi, cũng không phải là cái gì không có được, căn bản không phạm vào cái gì gây tổn thương đến họ.
Mà hắn ta bây giờ lại vì Uyển Trúc mà nổi lên cuồng giận!
Tại sao?
Hai cô gái lại đưa mắt nhìn nhau, tiện đà đồng thời rời bước theo sau, đi cùng Mạc Thanh Phong, theo sau Vu Khiêm.