Đã từng nhìn thấy mèo con nằm bệt giang 4 chân ra chưa?
Thực là cảnh tượng thú vị, cho nên khi Uyển Trúc vào phòng thấy Tiểu Hổ giống y như một tấm da hổ nằm trên giường, nhịn không được cười rộ lên.
“Tiểu Hổ, xin em đó, giống mèo một chút đi có được không? Em như vậy rất buồn cười!”
Tiểu Hổ động đậy một cái, chỉ kêu lên “Meo ~!” một tiếng với cô. Cô quản tôi chắc!
“Làm sao không thèm để ý chị? Giận rồi sao?” Uyển Trúc đến bên giường, yêu thương vuốt ve bộ lông của Tiểu Hổ. “Thực ra chị cũng muốn mang em đi, nhưng công ty quả đúng là không cho mang động vật vào bên trong.”
Tiểu Hổ vẫn như cũ không để ý cô, Uyển Trúc bất đắc dĩ ôm lấy nó vào lòng hôn nó vài cái.
“Hoàn hảo hôm nay em không đến, nếu không vừa vặn gặp lão vu bà …
Ách, đó là mẹ kế của tổng tài, lão vu bà là ‘tôn xưng’ mà mọi người trong công ty đặt cho bà ta, bởi vì bà ta rất âm hiểm. Tất cả mọi người đều biết bà ta mơ tưởng ngồi lên cái ghế tổng tài. Mỗi lần bà ta đến công ty đều bày ra điệu bộ trông đến là ngứa mắt, giống như Phong Thị đã là của bà ta rồi.”
Cô thả Tiểu Hổ nằm lại trên giường, chính mình cũng ghé lưng nằm xuống bên cạnh.
“Trừ khi phạm lỗi quá lớn, nếu không tổng tài rất ít khi quát giận cấp dưới, nhưng cái lão vu bà kia lại làm cho loạn xạ cả lên, chính mình không hiểu, tùy tiện phun một ngụm nước miếng bà ta cũng không ngại. Tiểu San ở phòng chị nói bà ta không phải là đến tuổi mãn kinh thì cũng là ‘tử vương phủ xứ sáo’ …” Uyển Trúc cười cười.
“Chị cũng không hiểu lắm đó có nghĩa là gì, dù sao cũng là nói bà ta rất biến thái, nghe nói bà ta còn có rất nhiều bạn trai, cũng không biết có thật hay không.”
Tiểu Hổ nhích cái thân đến gần Uyển Trúc. “Meo ~.” 3 người.
“Còn có, nghe nói hôm nay tổng giám đốc, ách, chính là em kế của tổng tài cùng với phó tổng tài làm cho long trời lở đất, cho nên mọi người ở dưới đều loạn cả lên, chỉ sợ không cẩn thận bị bão lớn quét theo. Sau đó lão vu bà lại mang theo con gái đi thị sát công ty cứ như hoàng đế đi tuần, em không biết bọn chị phải ứng phó với lão vu bà đó mệt thế nào đâu.!”
“Meo ~, meo ~ …” Tôi mới mệt đây! Cũng không cho tôi đi nhờ xe, hại tôi phải dùng chân chạy tới chạy lui mệt đến rã cả cẳng, trên đường còn phải tránh xa mấy cái tên mới tập lái xe, còn sống mà về được đến đây là tốt lắm rồi.
Uyển Trúc đột nhiên cúi xuống nghi hoặc nhìn nó một lát.
“Tiểu Hổ, vì sao chị luông cảm thấy hình như em đang nói với chị cái gì?”
“Meo ~!” Vô nghĩa!
Sau nửa ngày nhìn nó chằm chằm, Uyển Trúc mới lắc lắc đầu, làm cho tiêu tan cái cảm giác kì quặc này.
“Chị đáp ứng em khi nào đi làm về sẽ mang em ra ngoài đi dạo, được, bây giờ có thể đi được rồi!”
Tiểu Hổ nhắm mắt giả vờ ngủ.
“Meo ~, meo ~!” Cảm ơn, cô tự mình đi đi!
Uyển Trúc thấy nó không nhúc nhích đã biết căn bản nó không muốn đi ra ngoài, vì thế lại nằm xuống trở lại.
“Tiểu Hổ –”
“Meo ~?” Làm sao
“Em có biết vì sao chị vào Phong Thị làm việc không?”
“Meo ~.” Tôi làm sao mà biết được.
“Bởi vì vào Phong Thị mới thường xuyên được nhìn thấy tổng tài.”
“Meo ~.” Ách.
“Tiểu Hổ …”
“Meo ~?” Lại làm sao?
“Em nghĩ khi nào tổng tài mới có thể tỉnh lại?”
“Meo ~, meo ~.” Tôi còn muốn biết hơn cô đấy.
“Có khi nào vĩnh viễn không tỉnh lại không?”
“Meo ~!” Tốt nhất không phải.
“Tiểu Hổ …”
“Meo ~, meo ~!” Cô đúng là dông dài!
“Em có thể nói nói cho chị rốt cục em đang nói cái gì hay không?”
“Meo ~, meo ~!” Nói cô đi ăn SHIT ý!
Tuần Sát sứ giả mặt không chút biểu tình ném cuốn sổ tay ghi chép Tuần Sát cho đại sứ giả Andrea – người phụ trách các loại linh hồn tiếp dẫn. Andrea khẽ liếc mắt, quay đầu tìm Hắc Mạn, Hắc Mạn cũng đồng dạng trừng mắt, sắc mặt trong phút chốc cũng trở nên giống y như tên mình – mây đen mù trời.
“Mai Hạ Bối!”
Thời tiết vào thu, mặt trời vẫn treo cao, gió nhè nhẹ thổi đem theo chút hơi nóng.
Trước cửa sổ một người một mèo đang ngồi ăn kem, Uyển Trúc xúc từng thìa ăn, Tiểu Hổ ngồi trên mặt đất liếm liếm tới mức mọi chỗ đều dính kem, nhất là ria mép và lông quanh mặt.
“Em thật ngốc, Tiểu Hổ,” Uyển Trúc nhàm chán trêu chọc.
“Mèo nhà người ta ăn cái gì cũng sạch sẽ, em thì ăn cái gì cũng làm thành mớ hỗn độn, làm sao mà đến giờ em vẫn không học được cách tự liếm sạch mình chứ?”
“Meo ~!” Ít dông dài!
Tiếp theo …
“Tiểu Hổ, nói bao lần rồi mà mày không hiểu hả!” Bà Kha từ trong phòng bếp quát ra. “Bây giờ mày đang thay lông, không được chạy loạn khắp nơi làm chỗ nào cũng có lông của mày! Mày xem mày đi! Lại đến phòng bếp rụng đầy lông! Trời ạ! Mày xem ngay cả trong miếng thịt cũng có lông của mày!”
Uyển Trúc thè lưỡi, Tiểu Hổ vẫn thản nhiên.
‘Meo ~, meo ~!” Xin lỗi, tôi nghe không hiểu tiếng người!
Bang bang bang!
Lão Đại nhà họ Kha cũng từ lầu hai lao xuống hỏi tội.
“Tiểu Hổ, có phải mày chạy vào phòng tao nghịch trộm máy tính?”
Không có nghe thấy!
Tiểu Hổ giả vờ câm điếc, Uyển Trúc vội thay nó giải thích.
“Anh cả, làm sao là nó được, nó là mèo nha, làm sao nghịch máy tính được?”
“Không phải nó mới là lạ!” Kha Thụy Văn tức giận lôi ra hai sợi lông màu vàng. “Đây là chứng cớ! Trên bàn toàn là mấy sợi lông này, không phải nó, chả nhẽ lại là anh tự rụng lông?”
“Oái …” Uyển Trúc nhìn trộm Tiểu Hổ. “Nó … nó không có làm hỏng máy tính của anh chứ?”
“Không có …”
Uyển Trúc thờ phải nhẹ nhõm, tiền lương tháng này sẽ không bị hụt.
“Nhưng khó nói là lần sau sẽ không,” Kha Thụy Văn trừng mắt với Tiểu Hỗ vẫn đang thong dong thưởng thức kem ngon. “Tao cảnh cáo mày, Tiểu Hổ, phòng tao mày nghịch cái gì cũng được, chỉ có máy tính là không được động vào, toàn bộ tài liệu của công ty đều có trong máy tính, mày biết chưa hả?”
Tiểu Hổ miễn cưỡng ngước nhìn hắn. Đương nhiên biết, nếu không tôi việc gì phải động vào máy tính của anh?
“Được rồi, được rồi, anh cả, thực xin lỗi! Em cam đoan về sau sẽ trông coi nó cẩn thận, không cho nó lại đến phòng anh là được thôi!”
Kha Thụy Văn hít một tiếng.
“Không phải là không cho nó vào phòng anh, là không cho nó động đến máy tính của anh!”
“Biết rồi, biết rồi!”
Cảnh cáo xong, Kha Thụy Văn đi lên lầu, Uyển Trúc đang định nói Tiểu Hổ vài câu thì lại bang bang bang.
“Tiểu Hổ! Có phải mày ‘đóng dấu’ lên bản kế hoạch cảu tao không hả?”
Kha Thụy Long cầm tập văn kiện vọt tới trước mặt Tiểu Hổ kêu to. “Mày đaongs chết, có biết tao mất bao nhiêu công sức để làm không hả?”
Tôi chỉ muốn xem một chút, xem cái đầu anh có thể làm ra cái dạng kế hoạch gì thôi, ai biết không cẩn thận lại in lên mấy cái dấu chân. Tiểu Hổ lười nhác đứng dậy hướng thân mình về phía Uyển Trúc, nằm gọn trên đùi Uyển Trúc, sau đó bắt đầu lấy áo của Uyển Trúc lau mặt. Kì thực như vậy chẳng phải là càng tốt hay sao, có dấu chân của tổng tài lên đó, bản kế hoạch này càng có giá trị!
Mà lúc tiếng rống giận của Lão Đại nhà họ Kha truyền đến thì Uyển Trúc đã sớm ôm Tiểu Hổ đem đi trốn chỗ nào không biết rồi.
Đây là hoạt động thường ngày của Tiểu Hổ sau khi vào ở nhà họ Kha: nó gây họa, người nhà họ Kha đuổi giết, Uyển Trúc cứu giá. Kha gia nuôi thú cưng mười mấy năm qua chưa bao giờ có cảnh tượng gà bay chó sủa như 3, 4 tháng nay.
Oa Oa vẫn đậu trên giá cố gắng học tiếng người; ba con chuột Tiểu Thiên Trúc cũng ngoan ngoãn ở trong phòng Kha Thụy Long chạy bánh xe; Đại Tiểu Mao mỗi tuần về nhà 3 lần; trừ lúc ăn cơm sẽ xuất hiện chốc lát thì Đại Tiểu Bì đều chạy bên ngoài tìm mèo nhà người ta.
Chỉ còn Tiểu Hổ – mèo không ra mèo, người không ra người này chuyên tìm phiền phức.
Nó không hay ra ngoài, nhưng vừa ra ngoài liền rất lâu sau mới quay về, lần nào cũng là Uyển Trúc nước mắt vòng quanh, tựa cửa chờ người … ách, chờ mèo sớm quay về. Nó không thích ra ngoài tìm chuột, lại thích ở nhà xục xạo khắp các rương tủ tìm bảo vật. Ban đêm trên nóc nhà mèo động tình kêu gào liên tục, nó không đi xem náo nhiệt, lại tình nguyện nằm trong ngực Uyển Trúc phun máu mũi.
Nó thực sự là một con mèo kỳ cục!
“Uyển Trúc, có muốn ăn bánh khoai môn không?”
“Meo ~!” Tôi muốn!
Thân ảnh Tiểu Hổ như tên bắn chạy vụt vào nhà bếp vừa lúc chui tọt vào cái bẫy đã được giăng sẵn.
“Ha ha ha! Tiểu Hổ đáng chết, lần này tao xem mày chạy đi đâu trốn!”