Cô Bé Lọ Lem Và Hoàng Thái Tử

Ngay thời
điểm nguy kịch,cánh tay trúng đạn của Mạc Tư Tước đột nhiên tiến đến kéo Ôn Hinh, một cước đá văng cây súng của người đàn ông trước mặt.

Xung quanh
hỗn loạn làm cho Ôn Hinh thất thanh thét chói tai, khi cô nhìn thấy cánh tay chảy máu của Mạc Tư Tước kia nhanh chóng nhiễm đỏ quần áo của cô
lúc đó cô đã sợ đến một câu cũng cũng không nói ra được.

“Cô gái
ngốc!” Mạc Tư Tước đổi tay đẩy Ôn Hinh đi ra ngoài, lại đoạt lấy một
khẩu súng trong tay một người, một người khác lại đem họng súng nhắm
ngay đầu hắn.

Chẳng qua là
không đợi hắn động thủ,trong không khí lại nghe một âm thanh lanh
lảnh,hai người đàn ông áo đen đứng trước mắt bọn họ đồng thời ngã xuống.


“Thái tử,
ngài không có sao chứ?”Đúng lúc này Mạc Sâm dẫn một số người chạy tới,
khẩn trương đỡ lấy Mạc Tư Tước, cánh tay hắn trúng một viên đạn, tùy ý
khoát tay áo,hắn lại phát hiện Ôn Hinh bị hắn đẩy ra ngoài nhìn thấy
vũng máu đỏ tươi đã ngất đi.

“Xử lý cẩn
thận!” Mạc Tư Tước trầm giọng căn dặn,Mạc Sâm lập tức hiểu ý quay lại
phía sau vẫy tay với bảo vệ chỉ vào hai người ngã xuống đất .

“Daniel cũng
quá coi thường tôi, ở trên địa bàn của tôi mà dám không kiêng nể?” Mạc
Tư Tước hừ nhẹ một tiếng,sau đó đi tới bên cạnh ôm lấy Ôn Hinh.

“Tôi đến
đây!” Mạc Sâm nhìn cánh tay hắn còn đang chảy máu, muốn chạy giúp nhưng
nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Mạc Tư Tước, hắn đành hậm hực rút tay trở về.

“Bá tước đã
biết hành tung của hắn ,chắc hai ngày nửa hắn sẽ về nước!” Ngồi trên
xe,Mạc Sâm lái xe còn Mạc Tư Tước ôm Ôn Hinh ngồi ở phía sau, không biết có nghe Mạc Sâm nói hay không,cánh tay đau đớn làm cho thần kinh của
hắn có chút mờ mịt.

“Đến bệnh viện…” Xe một lần nữa khởi động, ai cũng không có thấy chỗ này vừa rồi có một vụ án bắn giết.

“Thất bại
?”Người đàn ông cao lớn ẩn nấp trong bóng đêm giọng nói không có một tia độ ấm vang lên, người đối diện với người đàn ông kia đáp trả, “Vâng,

bởi vì cô gái kia đột nhiên xuất hiện,vì thế mới thất bại,người của
chúng ta cũng bị mang trở về!”

“FUCK!” Người đàn ông sợi tóc màu vàng anh tuấn mắng một tiếng, khó lắm mới có cơ hội Mạc Tư Tước hành động một mình nhưng vẫn bị hắn phòng bị .

Sau đó lại nghĩ tới điều gì, “Cô gái kia, không có sao chứ?”

“Không có,chỉ là hoàng thái tử bị thương,người của hắn sau đó liền chạy tới…”

Daniel vừa
nghĩ tới hắn và Mạc Tư Tước có quan hệ đối lập,do đó ánh mắt trở nên
hung tàn, hắn có thể vì đạt được mục đích không đạt thủ đoạn chỉ là hắn
muốn duy trì mặt ngoài, cha nuôi của hắn bá tước Chris lại là ông ngoại
ruột thịt của Mạc Tư Tước, mà trên danh nghĩa hắn lại là cậu !

“Điện hạ, bá
tước dường như biết ngài ở Trung Quốc …” Thủ hạ lại tiếp tục nói,ánh mắt u ám của Daniel thoáng cái mở lớn, “Hai ngày sau,về Anh quốc!”

Ôn Hinh từ
nhỏ đã mắc chứng thiếu máu, vì thế khi nhìn thấy hoàn cảnh khiếp sợ con

mắt mà nhìn thấy máu tự nhiên choáng váng , ở bệnh viện sau khi truyền hai bình dịch,cô còn nhớ rõ dáng vẻ bị thương trước đó của Mạc Tư
Tước,cô hoảng loạn từ trên giường bệnh nhảy xuống chạy ra khỏi phòng
bệnh, trong hành lang liền nhìn thấy được Mạc Sâm từ phòng bên cạnh đi
ra.

“Á… Mạc Tư
Tước đâu?” Vẻ mặt Ôn Hinh lo lắng, Mạc Sâm ngây ngô chỉ vào phía sau
gian phòng ,Ôn Hinh chỉ dừng vài giây liền vọt vào.

Y tá đang
băng bó vết thương cho Mạc Tư Tước, chỉ thấy lông mày tuấn tú nhếch
lên,trên người trần truồng,nhớ lại một góc nào đó dáng vẽ hắn tao nhã vô hại.

Chẳng qua là, ác ma cuối cùng cũng là ác ma, Mạc Tư Tước ngẩng đầu, nhìn thấy Ôn Hinh đột nhiên xông vào,khuôn mặt vội vã nở nụ cười nhìn về phía cô giang
hai tay ra, đáy mắt lộ vẻ tà khí, “Baby,đến đây nào!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận