Cô Bé Lọ Lem Và Hoàng Thái Tử

Ôn Hinh ở
trong lòng hỏi thăm cả nhà của Mạc Tư Tước một chút,lúc sau mới chậm rãi đi đến bệnh viện,đứng trong thang máy lên lầu, lúc tới gần phòng bệnh
của Mạc Tư Tước,cô xác định Doãn Vân Tuyên đã rời khỏi mới đẩy cửa đi
vào.

“Tại sao lén lút thế ?” Mạc Tư Tước nhìn dáng vẻ có tật giật mình của cô,hết sức không vui nhăn lông mày,tùy ý đánh giá cô.

“Còn không
phải tại anh sao?” Ôn Hinh oán trách liếc mắt hắn một cái, Mạc Tư Tước
vui vẻ huýt gió, hiện tại dáng vẻ của cô mới giống phụ nữ bình thường.

“Tôi nói vết
thương của anh đã tốt lên rất nhiều rồi nha?Anh làm lỡ bao nhiêu chính
sự của tôi rồi?” Ôn Hinh trước tiên đem đồ vật trong phòng sửa lại thật
tốt,tất cả văn kiện ,tạp chí,đồ ăn,thuốc uống đều để tùm lum một bên,cô
cũng không biết Doãn đại tiểu thư cả ngày ở đây để làm gì,thân mật với
hoàng thái tử mới là chính sự sao?

“Sao? Cô mà
cũng có chính sự cái gì ?” Ánh mắt hoài nghi của Mạc Tư Tước nhìn thân
thể thon gày của Ôn Hinh thầm đánh giá,vừa lúc Ôn Hinh định cãi lại là
lúc,đáy mắt hắn lại nổi lên tà quang, “Tôi cũng không chê cô làm lỡ

chính sự của tôi đâu!”

“Mạc Tư
Tước,anh thực sự là không hơn không kém … lợn giống!” Ôn Hinh thét chói
tai, người đàn ông không biết xấu hổ còn dám nhìn ngực của cô nói không
đầy đặn không tròn, còn có chút thất vọng lắc đầu, quá đả kích người!

“Buổi tối tôi muốn uống trà uyển nổi tiếng cháo cá muối, cô đi mua ——”Con ngươi bảo
thạch màu lam của Mạc Tư Tước dụ dỗ, rút ra một xấp tiền mặt ném đến
trước mặt Ôn Hinh, cô nắm chặt hai nắm đấm,mặt xanh mét xoay người bỏ
đi.

Cô biết hắn
sẽ không buông tha bất kỳ một cơ hội nào có thể dằn vặt cô,ngày trước
mỗi lần nhìn thấy hắn là thấycó Mạc Sâm đi theo, nhưng từ khi hắn nằm
viện, Ôn Hinh chỉ thấy Mạc Sâm có một lần.

Tìm suốt một
giờ nơi thái tử gia chỉ điểm lấy lòng hắn muốn ăn gì đó,chỉ là mỗi đêm
hầu hạ hắn ăn bữa cơm, nàng cũng muốn nhanh chóng qua đời.

Một người đàn ông lớn như thế mà miệng cứ hay soi mói, đem tất cả việc của người làm giao cho cô!


Hung hăng ấn
nút thang máy, cả người Ôn Hinh như muốn mất nước, mới vừa đi khỏi thang máy , thang máy sát vách vừa vặn khép lại ở trước mặt cô, Ôn Hinh lơ
đãng thoáng nhìn,chẳng qua là cảm thấy người đó có chút quen thuộc,người đàn ông tóc vàng mang kính râm,không phải là người cô lần trước thấy ở
quán bar sao?Tên là… Daniel?

Chẳng qua là hắn tới nơi này làm gì?Cả tầng lầu này đều bị Mạc Tư Tước bao hết…

Ôn Hinh đi
vào phòng bệnh cũng cảm giác được bầu không khí có chút kỳ quái,Mạc Sâm ở đây thấy cô trở về, liền nhìn hắn gật đầu sau đó đi ra ngoài.

“Có người đã
tới sao?” Ôn Hinh mắt sắc phát hiện trên đầu giường của Mạc Tư Tước có
một bó hoa mà cô không biết tên.Sáng long lanh,còn có vài giọt nước đọng lại trên cánh hoa,về sau cô mới biết đó là hoa tường vi .

Khi tay cô vừa muốn đụng tới bó hoa kia,giọng nói của Mạc Tư Tước đột nhiên lạnh lẽo, “Đem ném!”

“Sao?” Ôn Hinh kinh ngạc ngẩng đầu,liền thấy ánh mắt chân thật đáng tin của hắn,cô kinh ngạc gật đầu “Ừ!”

“Đỡ tôi đi
tắm!” Mạc Tư Tước canh lúc Ôn Hinh xoay người ,lại đưa cánh tay bị
thương kia ra,cô nhất thời không có phản ứng lại,hắn tùy tiện ôm chầm bả vai của cô.

“Cháo mua rồi , anh không ăn sao?” ánh mắt Ôn Hinh có ý nhắc hắn,tay chỉ về hướng bàn trà, Mạc Tư Tước lại khẽ hừ một tiếng trực tiếp đem trọng lượng thân
thể áp lên trên người cô, “Không ăn ,tôi muốn tắm!”

Ôn Hinh nổi giận, người này rốt cuộc muốn thế nào a?

Nhưng vấn đề bây giờ là,hắn chỉ bị thương ở cánh tay, vì sao đi vào phòng tắm còn muốn cô đỡ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận